Điều tuyệt vời nhất của chúng ta-Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


NO. 36

Lúc ăn cơm tối, Dì Tề với con trai của dì Trương Phàm cùng nhau đến nhà chúng ta ăn cơm. Dì Tề nấu cơm rất ngon.

"Cảnh Cảnh a, cơm không ngon sao?" Dì Tề có chút thấp thỏm nhìn ta.

"Ngon, ăn rất ngon a." Ta khẳng định nói.

Cha ta nở nụ cười.

"Này cái kia ngày thứ nhất khai giảng con cảm giác như thế nào a?"

"Tốt ạ, " ta dừng lại một chút, cười, "Cực kỳ tốt."

Thật sự cực kỳ tốt.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bệnh hình thức đại tràn lan

NO. 37

Đến ngày thầy Trương Lai Thuận rời đi, một đám người chúng ta đều khóc. Ta lúc đó đặc biệt thương cảm vì thầy Trương Lai Thuận, nghe nói nhà thầy rất nghèo, kỳ thực khi ở độ tuổi lớn hơn chúng ta vài tuổi liền đi lính. Nhớ tới trước đây ta đã nghe cha nói, có lúc trong bộ đội những tên lính mới thường bị bắt nạt đặc biệt thảm, u tối không có mặt trời , ta không biết thầy Lai Thuận người không biết nịnh nọt thế kia trong bộ đội sẽ sống như thế nào —— thậm chí nghĩ đến xa hơn một ít, thầy chỉ huy giáo huấn nhóm người này, vào hai, ba năm sau đều sẽ bước vào cao đẳng danh tiếng, được đào tạo sâu, có công việc tốt, lương cao, có nhà, có cuộc sống thoải mái —— mà khi đó, thầy ở đâu?

Loại ý nghĩ này mà bị mẹ ta nghe thấy chắc ta sẽ bị trách cứ vì ta quá ấu trĩ, mà cha ta thì lại sẽ cười ha ha tha thứ cho sự ngu ngốc của ta .

Mẹ ta nhìn vấn đề vĩnh viễn là từ góc độ"Số mệnh của ta thuộc về ta chứ không thuộc về ông trời" này xuất phát. Thế giới của mẹ ta không buông tha cho người yếu, cũng không tồn tại cái gì là"Xuất phát từ vị trí không giống nhau", không công bằng. Cuộc sống trải qua không tốt, tiền ít, nhà nhỏ —— thì nên trách chính ngươi không thể nỗ lực bò đến độ cao dành cho giai cấp bóc lột thật tốt, đáng đời ngươi. . . . . .

Mà cha ta, thì lại sẽ từ việc tham khảo thông tin và lắng nghe những "cuộc họp nội bộ trong chính phủ" để bao dung cho quan điểm vi mô hạn hẹp của ta. Sự không công bằng trong việc phân phối nguooifn tài nguyên chỉ là hiện tượng tạm thời, mà cái xã hội đối với sự theo đuổi hiệu suất và cạnh tranh lại công bằng, là thứ cần cho giai đoạn phát triển , vì thế, từ giai đoạn vĩ mô mà nói, không phải tất cả mọi người đều cơ hội tốt. . . . . .

Ta chán ghét sự lạnh lùng của bọn họ. Hoặc là nói, ta ghét sự lạnh lùng của người lớn.

Ta chỉ nhớ rõ thầy Lai Thuận đối với chúng ta nói, thầy ước rằng chúng ta có thể đọc sách.

Sau đó phất tay một cái, nói, "Cố gắng học tập đi."

Ta khóc đến rối tinh rối mù, Dư Hoài cúi đầu, mím môi, không nói lời nào.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

NO. 38

Chúng ta liền chính thức bắt đầu học kì mới rồi.

Sáng sớm thầy Trương Bình liền bảo Dư Hoài cùng các nam sinh ngồi hàng sau đi ra ngoài chuyển sách. Những quyển giáo trình mới tinh được buộc bằng dây nhựa từng chồng đều được bọn họ mang vào phòng học, ta rất hưng phấn.

Mỗi học kì mới được phát giáo trình, ta đều hưng phấn. Bắt đầu từ tiểu học năm nhất ta liền đã hình thành thói quen, giáo trình từ hàng thứ nhất sau đó chuyền dần về phía sau, ta khi đó rất ngưỡng mộ các bạn học hàng đầu có thể có nhiều lựa chọn —— loại đi tất cả sách bị rách hoặc bị bẩn, lấy ra quyển mới nhất cho chính mình, còn lại chuyền về sau —— nhưng mà sau đó một người bạn của ta buồn rầu nói, cô lúc đó nhận một quyển sách rách, liền một lần nữa chọn một quyển khác, đem quyển sách rách đó nhét trở lại hướng phía sau chuyền, liền bị thầy giáo phê bình .

Trước mặt mọi người phê bình. Sau đó trong lớp một nam sinh rất được thầy giáo yêu thích đứng lên, chủ động lấy quyển sách kia, liền được cả lớp nhiệt liệt vỗ tay cũng được thầy giáo biểu dương, nha, còn có một bông hồng.

Bạn ta vô cùng buồn khổ, cô ấy nhìn chằm chằm ta, rất chăm chú: "Ta biết ta sai rồi, nhưng là ta hướng người nam sinh kia muốn lấy quyển sách kia, nhưng hắn lại không cho!Cứ tiếp tục như vậy thầy giáo cả đời chắc cũng sẽ không tha thứ cho ta ."

Ta vỗ vỗ vai của nàng, thật lòng buồn thay cô ấy.

Bị thầy giáo thù dai cả đời, thật đáng sợ a.

Sau đó ta cũng không biết quyển sách kia thuộc về ai, có phải là bị hai người bọn họ ai đó mang về bai bọc trang trí hay không.

Giáo trình không rẻ. Làm người tiêu dùng, làm sao lại muốn cướp một quyển sách rách? Ý thức bảo vệ quyền tiêu dùng hắn thật kém.

Ta đang suy nghĩ lung tung, sách đã phát đến tay, ta yêu thích không buông tay lật xem, cảm giác được ánh mắt kinh ngạc của Dư Hoài.

"Làm sao ?"

"Ngươi. . . . . . Lần thứ nhất nhìn thấy sách giáo trình hả?"

"Đúng vậy, không phải mới vừa được phát tới sao?"

Hắn nhún nhún vai, "Đúng, đúng, không có gì."

  -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------  

NO. 39

Sau đó ta liền lấy vũ khí đã sớm được chuẩn bị kĩ càng—— mấy tờ lịch cũ được cuộn tròn lại.

Ta không thích bìa bọc của cửa hàng bán cái loại bìa sách kia màu sắc rực rỡ. Bìa sách chỉ có thể có ba loại —— giấy da màu nâu, màu trắng của lịch treo tường , màu xanh xám của bản đồ.

Ngoại trừ lịch treo tường, hai loại khác đều dựa vào nghề nghiệp cha mẹ ngươi, mà cha mẹ ta tính chất công tác, tưởng chừng có thể sử dụng được chỉ có hóa đơn sổ sách báo cáo với chính phủ, mà hai loại này là nhất định không thể đem ra bao bìa sách .

Thời điểm ta vui rạo rực dự định bắt đầu bao bọc bìa sách, nhìn thấy con ngươi Dư dường như muốn rơi xuống trên mặt bàn, vẻ mặt kinh ngạc.

"Chưa từng thấy bao bìa sách hả?"

"Ngươi từ cái thời đại nào mới được chứ? Hiện tại ngươi còn bao bìa sách?"

"Ta không thích sách bị mài mòn đến bẩn thỉu ."

"Rõ là phô trương."

"Ngươi quản ta được sao? !"

Ta rất chậm rãi từ trong bọc sách móc ra kéo và băng dính, Dư Hoài thở dài cũng càng ngày càng trầm trọng.

Bọc kỹ sau đó, lấy ra bút máy thận trọng mà ở bìa ngoài viết tên và lớp, ta thành kính đến nỗi chỉ còn chưa có rửa tay đốt hương , lại đột nhiên nhớ tới chữ viết ta thật ra là rất xấu.

Trước đây bao bìa sách đều là cha ta viết tên cho ta , cha ta viết chữ đặc biệt đẹp. Ta nói rồi, ông nghỉ ở nhà liền yêu thích trồng hoa nuôi chim luyện viết bút lông, như người già về hưu vậy.

Sau đó ngòi bút của ta chần chừ rất lâu, rốt cục bị ta buông ra.

"Sao lại không viết?"

"Ta viết chữ không dễ nhìn."

"Bệnh hình thức. Viết tên lên sách với tên của ngươi, ngươi có thể biết cái nào là của ngươi, người khác biết là của ngươi , là được rồi, ngươi còn muốn trang hoàng như thế nào nữa?"

Như ác ý của ta năm đó đối với quyển sách kia giống nhau như đúc, ta nở nụ cười, đem Dư Hoài doạ sửng sốt.

"Đúng rồi, " ta đột nhiên nhớ tới"Quãng thời gian tươi đẹp nhất" , vì lẽ đó rất kích động tóm chặt tay áo của hắn, "Dư Hoài, ngươi giúp ta viết đi, chữ viết của ngươi rất dễ nhìn a."

Dư Hoài được khen sau đó liền thật không tiện tiếp tục khiển trách ta bị bệnh hình thức, kỳ quái cầm lấy bút máy.

"Viết không đẹp cũng đừng có mà trách ta nha."

Không soi gương ta cũng biết ta cười đến rất nham hiểm, "Không trách không trách, viết đi viết đi."

Hắn liền vung bút lên một cái.

"Tiếng Anh" .

Cách hai hàng.

"Trung học Chấn hoa " .

"Ban năm năm nhất" .

"Dư Hoài" .

Sau đó hai chúng ta hai mặt nhìn nhau rất lâu, hắn mặt đỏ , gãi gãi sau gáy.

"Cái kia. . . . . . Không cẩn thận viết thành tên ta, ta chỉ là quen tay. . . . . . Nếu không ngươi bao lại lần nữa? Nha, ta còn có bút xoá!"

Ta nhìn một chút, không biết làm sao, trái lại có chút cao hứng.

Chính mình cũng không nói được cảm giác, trong lòng nhẹ nhàng .

"Cứ như vậy đi, " ta đem sách để vào ngăn bàn, đưa cho hắn quyển tiếp theo, "Viết tiếp đi, viết tên ai đều được."

  ------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

NO. 40

Trương Bình chỉ định ban cán sự tạm thời —— chính là để mọi người tự tiến cử. Dư Hoài tự tin đề cử mình làm ủy viên thể thao, mà Hàn Tự thì bị thầy Trương Bình chỉ định vì là ủy viên học tập —— ta không biết tiểu bạch kiểm nguyên lai là thành tích học tập tốt như vậy.

Lớp trưởng là người đôn hậu, mặt rất đen, cũng là nam, tên Từ Diên Lượng.

Dư Hoài kiên trì cho rằng đây là thầy Trương Bình có âm mưu, bởi vì cả lớp chỉ có Từ Diên Lượng so với hắn đen hơn, như vậy thầy Trương Bình sau này với lớp trưởng đồng thời đứng ở trên bục giảng, liền có thể làm nổi bật màu trắng noãn của thầy ấy.

Hàn Tự như trước sắc mặt trầm tĩnh như nước. Hắn ngồi ở đằng trước ta với Dư Hoài bàn bên trái, sát vách tổ hai đếm ngược về sau, Giản Đơn như cô dâu nhỏ bình thường ngồi ở bên cạnh hắn, người bạn kia của Giản Đơn, ta đến nay cũng không biết tên, là một cô gái mạnh mẽ, ngồi ở phía sau Giản Đơn, cũng giống như ta là hàng cuối cùng.

Ta nghĩ tới thời điểm phân chỗ ngồi , cười khúc khích lên.

Tiết 1 chính là tiết số học của thầy Trương Phong. Thầy vừa ốm vừa cao, mang cặp kính cận, màu da rất trắng, mắt dài nhỏ, xương gò má có chút cao, xem ra. . . . . . Có chút cay nghiệt.

Hơn nữa rất lạnh, đối với thầy Trương Bình thì hoàn toàn ngược lại, căn bản không cười. Khi ta ôm tâm tình nhiệt huyết chờ đến lời mở đầu của thầy Trương Phong , cư nhiên chỉ có một câu.

"Chào mọi người, thầy tên Trương Phong, bắt đầu từ hôm nay thầy sẽ đảm nhận môn số học của các em."

Sau đó mở sách ra, "Ngày hôm nay chúng ta sẽ học chương 1: tiết thứ nhất, giới thiệu một chút về khái niệm nguyên tố và tập hợp."

"Thầy thật vô vị." Ta nằm trên bàn.

"mọi người là đến đi học, ngươi cho rằng là đóng phim truyền hình dài tập hả?" Dư Hoài liếc nhìn ta một chút, từ trong bọc sách móc ra sách toán học.

Cùng là một bản, thế nhưng là sách cũ đã dùng qua, đương nhiên, không có bao bìa sách.

Ta rốt cuộc biết hắn bên trong cặp sách chứa gì ——sách giáo khoa cũ, sách bài tập, vở nháp.

"Sao lại là sách cũ ?"

"Kỳ nghỉ ta học trước chương trình học nên mua trước đó, " hắn tùy ý lật qua lật lại, bổ sung, "Phần lớn mọi người đều sớm học thêm , hoặc là tự học. Nghe nói, bọn Lâm Dương tổ chức cuộc thi , còn hình như là học trước vật lý cơ bản cùng với số học phân tích của năm nhất đại học nữa."

Ta không biết Lâm Dương là ai, cũng không có hỏi. Chỉ là làm cho Dư Hoài cũng không nghe thầy Trương Phong giảng bài liền bắt đầu tự mình tự mở ra 《 Sách bài tập hóa năm hai Vương Hậu Hùng》,thời điểm, ta bi ai phát hiện được, ta trong lúc vô tình đã xông vào cái kia vương quốc khắc tinh của cái đẹp và là nơi dành cho Siêu nhân quốc gia.

Phần lớn đều đã sớm học xong.

Ta liền trong lúc vô tình hình thành một nhóm nhỏ phần tử cực đoan có ý đồ riêng.

Mở ra quyển vở mới mua , tâm tình cũng tốt lên một chút, ta bắt đầu nghiêm túc chép định nghĩa tập hợp của thầy Trương Phong trên bảng đen.

"Vật kia đều vô dụng thôi, trong sách tất cả đều đã có, chép nó làm gì, lãng phí thời gian." Dư Hoài cũng không ngẩng đầu lên, liền phán cho ta một câu đánh giá như vậy.

"Ta thích." Trên mặt ta có điểm không nhịn được. Tuy rằng ta biết hắn nói đúng.

"Ta là có lòng tốt nhắc nhở ngươi, bỏ phí công sức." Hắn nhún nhún vai, tiếp tục làm bài.

Ta biết Dư Hoài nhắc nhở là vì muốn tốt cho ta, nhưng là tâm lý tự ti của ta lại khiến ta không muốn thừa nhận. Có lúc thà rằng người khác ở trong lòng cười ta không hiểu phương pháp học hiệu suất cao, thế nhưng trên mặt nhất định phải cười hì hì, nói với ta, a nha vở ngươi thật là đẹp mắt.

Học kì mới vừa bắt đầu, ta liền biết, Dư Hoài là học sinh ban chọn.

Có thể bởi vì sách hắn rách rách rưới rưới nên đều bị hút đi tinh hoa.

Có thể bởi vì hắn làm《bài tập hóa học Vương Hậu Hùng 》năm hai .

Có thể bởi vì thời điểm hắn ở ngày báo danh đó nghe được một tốp ban hai xem thường lại ngóng trông vẻ mặt —— ngươi biết thiếu một chút cũng không được sẽ không cam lòng, mà kém xa, sẽ khiến người ta bình tĩnh. Vì lẽ đó ta bình tĩnh, mà hắn thì lại kích động.

Mà sau đó , Dư Hoài rốt cục không sợ sẽ thương tổn được mặt ta, thừa nhận, hắn cũng là từ khi vừa mới bắt đầu liền phán đoán ra được ta sẽ không phải là học sinh ban chọn.

Ta hỏi "Tại sao?"

Hắn không đứng đắn hừ một tiếng, "Bởi vì ngươi bao bìa sách."

====================================================================================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro