Chương 2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc xe lao đi một đoạn xa, cuốn tới bụi cát bay mù mịt phía sau.

Người quản trại và quản nô mới dám thôi cúi đầu, ngẩng lên nhìn nhau, nhiều chuyện vài câu.

Đã nghe đồn rất nhiều về vị Alpha họ Lý này, nào thì hiếm nghe thấy tiếng nói, nào thì lại lạnh lẽo hơn cả tuyết. Hôm nay gặp đúng là rợn người, một lời nói ra cũng phát run.

"Cũng hơi tiếc cho thằng bé kia, rơi vào tay... không biết còn quay trở lại đây được nữa không?
Mấy Alpha đó đúng là kinh tởm, năm ngoái cũng có một đứa bằng như thế bị đưa đi, khi về, máu nơi đấy chảy không cầm được, kiệt sức mà chết."

Người quản nô hơi nhỏ giọng lại, "Nghe nói, số nô lệ đưa đến lâu đài của nhà họ Lý... hầu như không ai còn sống mà trở ra?

Quản trại là một người đã gần 60 tuổi, vẻ mặt gian xảo vỗ lên đầu tên quản nô trẻ tuổi, "Câm cái mồm lại, hay là muốn cút?"

Tên quản nô vuốt cái roi tình, ba phần thương cảm lập tức bay sạch.

Ở đây, lệnh của Alpha là tuyệt đối, càng không nói tới Alpha là chủ của mình.

Tất cả bọn họ, có miếng cơm ăn nước uống, nuôi một đại gia đình Beta cũng đều nhờ vào cái roi này luyện người.

Nếu như không kiếm được thật nhiều tiền cho ông chủ, như tên chủ cũ trước đây, liền bị đày ra bãi đãi vàng làm nô lệ. Chết cóng trên công trường đầy tuyết, so với cái chết vì đói khát hay bị hành hạ tra tấn trên giường, cũng chẳng khác là bao nhiêu.

Bọn họ cũng không muốn quất từng roi da nát thịt như thế, nhưng...cho bọn nô lệ kia nhiều thêm miếng cơm, thì con họ lại đói. Để một đứa không ngoan mà vô tình làm thương tới khách, hay chỉ là cự lại khách mà thôi, mẹ họ sẽ chết vì bệnh tật do thiếu thuốc men.
_______________

Ưu tú, thông minh, suất sắc...

Tất cả những đứa trẻ khi tới năm 12 tuổi, bắt buộc phải trải qua một đợt xét nghiệm "phân loại".

Nếu một Beta hoặc Omega sinh ra được Alpha, đó chính là một điều vô cùng tuyệt vời, họ được nhận những chính sách bảo vệ của dòng tộc, được Hoàng tộc phân nhà ở và thức ăn, được xóa thân phận nô lệ nếu có.

Còn Alpha sau khi được xác nhận, sẽ được đưa tới những trường học tốt nhất dành riêng cho Alpha, phát triển mọi kỹ năng một cách tuyệt đối.

Khi Alpha đánh dấu sự trưởng thành bằng kỳ động dục đầu tiên, họ thậm chí có quyền tấn công bất kỳ Omega nào họ muốn mà không cần phải chịu bất cứ trách nhiệm gì.

Quốc Vương và cả lãnh thổ đều cho rằng việc tất cả các vị trí chủ chốt được lấp đầy bằng các Alpha tinh nhuệ là điều đúng đắn.

Bằng chứng là Hành tinh Lam càng ngày càng trở lên cường đại hơn, thức ăn đã không còn khan hiếm, các phát minh vĩ đại,...một nền văn minh vượt bậc. Tất cả, đều được ghi tên bởi những Alpha cường đại.

Và như thế,

Omega, những kẻ với thể trạng yếu hơn, bị coi là hèn kém, ti tiện, là công cụ tiết dục và sinh sản - những kẻ đáng thương không may nằm trong số 9% dân số ít ỏi ấy, một số sẽ bị ngay lập tức bán vào những nhà chứa với giá hời.

Đương nhiên, nếu là Omega đến từ một gia tộc lẫy lừng thì sẽ thoát khỏi số phận ấy, như mẹ của anh em Đông Hách. Nhưng đâu phải Omega nào cũng may mắn như thế.
________________

"Nếu như không phải mẹ là con của gia tộc giàu có, chẳng phải 2 người họ cũng sẽ giống những Omega ở đây sao?" Đông Hách chua xót nghĩ.

Tại lâu đài của Lý tộc.

Cả hai chị em nô lệ đã được người hầu mang đi tắm rửa, mặc những bộ quần áo sạch sẽ, cậu bé mới 13 tuổi nép chặt vào cánh cửa, bám chắc lấy tay chị gái mình, khuôn mặt không thể nào dấu nổi sự sợ hãi.

Người chị liên tục siết bàn tay của em trai mình trấn an.

"Lin, đừng sợ. Chị ở đây rồi."

Cậu bé làm sao có thể không sợ?.

Mọi người trong trại cũng đã xì xầm đủ chuyện về ông chủ trại mới. Nói Lý Đông Hách chính là một tên máu lạnh giết người không ghê tay, tất cả các nô lệ bị mang đi không còn mấy người có thể trở về.

Như hiểu được bàn tay run lẩy bẩy của em trai mình. Người chị gái hít một hơi dài, ở trại hơn hai năm rồi, có loại khách nào cô chưa gặp qua?

Lim bước tới bên cạnh chỗ Đông Hách đang ngồi ở phía xa.

Đứng cách mặt Đông Hách, cô bé bắt đầu rút bỏ y phục.

"Ông chủ, tôi thực sự có thể làm bất cứ điều gì. Đánh đập, tra tấn, tôi đều có thể chịu được...Chỉ xin ngài hãy tha cho nó, nó vẫn chưa tới kỳ phát tình đầu tiên."

Đông Hách im lặng, đôi mắt hướng đến chiếc ấm trà bên cạnh, rót ra một ly rồi khẽ nói, "Mặc vào đi."

Cô chị sợ hãi cứ ngỡ là Đông Hách không đồng ý, liền quỳ sụp xuống cầu xin.

"Kể cả làm chó làm súc vật đều được!! Xin ngài tha cho em trai tôi !! Xin ngài..."

Cậu bé nhỏ ngoài cửa vội vàng lao tới, khác hẳn với sự sợ hãi ban nãy, cậu ta kéo áo che đi ngực chị gái mình.

"Chị, đừng cầu xin, lũ cầm thú này làm gì có tính người!"

"Lin, em đi ra ngoài kia!
Cầu xin ngài, cầu xin ngài."

Lim hôn lên mũi giày của Hàn, như một cách thức van xin thấp hèn và khốn cùng nhất với mong mỏi có thể lưu lại mạng sống cho em trai mình.

Súc vật?
Chó?
Cầm thú?

Chén trà đã tràn cả ra ngoài, hàm răng đã cắn chặt tới mức bạnh lên một bên hàm.

Đến mức thế nào rồi? Lãnh thổ này.. sự thống trị bất công này...

Cũng là con người!

Cũng đều là con người cả đó thôi!. Chỉ vì họ yếu đuối hơn, chỉ vì họ không quá thông minh xuất sắc bằng, chỉ bởi vì họ có cái kỳ phát tình chết tiệt kia mà bị đối xử như thế này?!

Đông Hách nhìn xuống hai chị em, đôi tay dang rộng, chua xót nở một nụ cười, "Đứng lên đi."

Hai chị em không dám nghe lời, một lúc mới xác định quả thực người Alpha trước mặt đang yêu cầu họ ngồi lên ghế đối diện.

Cậu bé nhỏ liên tục nhìn chằm chằm vào đĩa bánh ngọt trước mắt, Đông Hách thấy thế liền đẩy tới, "Ăn đi."

Cả hai người nô lệ kia đều kinh ngạc. Cậu bé nhìn sang phía chị mình, Lim khẽ lắc đầu, đôi tay bám chặt lấy vạt áo.

Một chiếc bánh ngọt kia có giá hơn một khối lương khô, có giá hơn cả chiếc bánh mì được phát mỗi bữa ăn. Làm sao có thể?

Đông Hách hiểu. Hiểu tất cả. Đẩy xích chiếc đĩa lại về phía hai chị em, nghiêm giọng "Đây là lệnh."

Vừa nghe thấy một tiếng đó, lập tức hai kẻ đói khát vồ lấy bánh, cho lên miệng, ăn ngấu nghiến.

Chống lệnh quản nô sẽ bị đánh.
Chống lệnh quản trại sẽ bị đánh tới nửa sống nửa chết.
Chống lại lệnh Alpha, sẽ chết.

Vụn bánh rơi đầy khóe miệng, lại được thêm vào một hai ly nước ấm thật to.

Người em tay đã hết run, khóe mắt còn lóe lên chút tinh nghịch thơ dại.

Đông Hách lúc này mới bắt đầu câu chuyện.

"Vì sao lúc tôi tới, cậu lại bị quản nô đánh?"

Cậu bé nhỏ bị nhắc tới lập tức giật thót tim , lắp bắp.

"Vì...vì ăn trộm bánh mì."

"Vì sao lại ăn trộm?"

"Vì...chị Lim đói."

Đông Hách nhíu mày.

Lim vội vàng giải thích rõ ràng, hương vị ngọt ngào trong miệng cũng vì sự sợ hãi, gấp gáp mà trở nên vô vị.

"Hôm qua là tôi bị nhìn trúng, anh ta vì muốn... muốn chơi..cả hai nơi, cả nơi ấy và.. hậu huyệt.. nên quản nô đã không cho ăn suốt một ngày, đến khi hầu khách xong.. liền đói mà ngất đi. Lin biết, nên mới đi ăn trộm. Bị quản nô bắt được. Xin ngài thương tình bỏ qua một lần này, cam đoan chỉ một lần này!!"

Đông Hách không trả lời, hỏi ngược lại.

"Vì sao lại bị bán vào đây?"

Cô gái hơi cúi mặt, "Ngay sau khi nhận được kết quả xét nghiệm, liền đã bị bán."

Đông Hách đã từng nghe rất nhiều câu chuyện. Cũng đã từng nghe kể rất nhiều về các trại nô lệ, cực kỳ tàn ác. Nhưng không một lần nào trái tim cậu thôi quặn đau.

Một người chị dẫu bị chà đạp tới tan nát vẫn thương cậu em nhỏ ở nhà, ngày ngày cầu nguyện để thằng bé có thể là Beta, sống cuộc đời an ổn.

Nhưng ôi thôi, kết quả cuối cùng là sau ngần ấy thời gian cầu nguyện, không có thần linh nào giúp đỡ cả. Cậu bé giống chị mình là Omega. Người đàn bà sinh ra nó ngày hôm qua vẫn còn ôm hôn nó, ngày hôm nay khi biết nó là một Omega liền đẩy nó xuống địa ngục.

Lũ Omega bẩn thỉu.

Chỉ đau xót cho người chị hóa ra vẫn có thể gặp lại em mình, nhưng lại là gặp lại em mình trong hoàn cảnh đau đớn như vậy.

Lại bàng hoàng cho một đứa trẻ non nớt mới 12-13 tuổi đầu, hôm qua còn nằm trong vòng tay mẹ, lại chỉ vì một tờ xét nghiệm mà trở thành món đồ chơi.

Nhìn hai đứa trẻ đã rơi nước mắt ướt đầm đôi má, Đông Hách mím chặt môi. Hơn hai năm nay cậu cùng Từ Anh Hạo ra không biết bao nhiêu sức mới có thể tóm gọn được trại nô lệ khét tiếng này.

Hai chị em chỉ một lát sau đã thiu thiu ngủ bởi trong bánh có tẩm thuốc.

Lý Thái Dung nhận được tin nhắn, sải bước vào phòng, trên tay mang theo cái kéo,nhanh chóng tiến tới.

Một nhát, hai nhát,
Quần áo của hai đứa trẻ tan nát, thân thể toàn một màu đỏ tươi.

Đông Hách lắc lắc đầu, "Anh làm càng ngày càng thành thục."

Lý Thái Dung giơ bịch máu nhân tạo đã cạn lên, vẩy vẩy.

"Đóng vai ác cũng nên đóng cho đạt, giống em thôi."

Đông Hách phì cười, vuốt mái tóc mềm của hai đứa trẻ thay cho lời an ủi, nhìn mấy người hầu lần lượt khênh hai " cái xác" ra khỏi nhà,

Theo đường đi của Lý Thái Dung, rất nhiều các người hầu của các nhà Alpha đều thấy được cảnh này.

Hôm nay, lại chết thêm hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro