Chương 6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng ngày hôm sau.

Mark sờ lên vết đập bầm tím một mảnh trên gáy, vẫn như không thể tin nổi.

Đôi mắt chìm xuống, cả người thả nghiêng trên ghế tựa.

Chút nhói đau nơi cổ một lần lại một lần khiến Mark không thể phủ nhận.

Tất cả chuyện ấy là thật...

Làn da nóng hổi từng giọt mồ hôi, cần cổ trơn nhẵn, hai hạt ngọc dựng cao mời gọi, ngon như trái ngọt, làn da mượt như suối lại không hề ẻo lả. Hậu huyệt chật hẹp, xoắn gọn bao bọc cự vật thô lớn không rời, dâm dịch tưởng như không cạn chảy nóng hổi cả giữa háng và hai bên đùi, đôi chân thon dài lại vô cùng có lực.
Tất cả rất vừa tay, không quá nhu mềm, lại không quá thô ráp...Cảm xúc tuyệt vời đến mức mê muội.

Mùi bách mộc quyến rũ lại tinh tế như vừa hiện ra vương vất nơi chóp mũi khiến những ngón tay của hắn trong vô thức vuốt từng đường như miêu tả lại một dáng vóc lả lơi trên đệm salanh mát lạnh.

Vị bác sĩ cao cấp được mời đến từ phía bệnh viện chuyên dành cho Alpha, theo bước chân Trịnh Nhuận Ngũ tiến tới. Cúi chào xong cũng vội vàng muốn tới khám chiếc cổ cho Hoàng thái tử, nhưng lại bị ra hiệu ngồi xuống.

Vị bác sĩ đảo bước chân, trở ngược về phía chiếc nệm da cách chỗ ghế tựa dài của Hoàng thái tử một khoảng.

"Ngươi chính là người đã làm xét nghiệm và báo cáo pheromone cho ta?"

Vị bác sĩ hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn đĩnh đạc đáp lại.

"Thưa Hoàng thái tử, đúng như vậy. Pheromone của ngài là một loại pheromone Alpha vô cùng đặc biệt và nổi trội."

Mark nhấn từng chữ, "Ngươi khẳng định nó có thể kháng lại được chất dẫn dụ có độ tương thích đến 80% ? "

Lời nói rắn rỏi mang theo nét nhấn cường đại, đôi mắt đen xoáy sâu khiến vị bác sĩ đã đứng tuổi vẫn phải đôi chút luống cuống.

"Đúng như vậy, khả năng kiểm soát pheromone qua kết quả bài test mức độ tương thích của ngài đã được ghi chép rất rõ ràng."

"Nói như thế, tỷ lệ tương thích phải trên 80% mới có thể khiến ta mất kiểm soát?"

"Trên lý thuyết thì là đúng như vậy."

Mark nhíu mày, "Trên lý thuyết?"

"Kỳ thực việc mất kiểm soát còn phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố, ví dụ như tình cảm, ham muốn, điều kiện, chất xúc tác, người kia có rơi vào kỳ phát tình hay không,..."

"Nếu chưa từng gặp người đó trước đây? Ngay cả tên cũng không biết thì sao?"

Vị bác sĩ bắt đầu vã mồ hôi, "Nếu vừa gặp đã không thể kiểm soát...cái này chỉ có thể là "Định mệnh".
Nhưng..."

Vị bác sĩ trăn trối nhìn Mark.

"Trường hợp này rất hiếm có. Cặp có tỷ lệ tương thích cao nhất hiện bệnh viện ghi nhận được là 82%. Tất cả lãnh thổ từ trước tới nay mới chỉ có 3 trường hợp."

Mark nghiêng mình ngồi dậy, "Có cách nào kiểm soát không?"

"Đối với các cặp định mệnh, cách tốt nhất là mau chóng hình thành liên kết để ổn định lại lượng pheromone...bằng không..." Vị bác sĩ gì có chút ấp úng.

Nhưng Mark ta lại đang rất nóng nảy, "Thì sao?"

"Bằng không...nói cho đơn giản một chút là hễ gặp đối phương...lập tức phát tình."

Mark nhăn mặt, khó chấp nhận nổi, tiến tới tóm lấy cổ áo vị bác sĩ, "Ngươi vừa nói gì?"

"Cũng...cũng có thể sử dụng thuốc ức chế liều cao. Nhưng cái này cũng không làm giảm bao nhiêu đợt sóng kích tình, bởi vốn dĩ những cặp đôi như vậy sinh ra đã là dành cho nhau!"

Đôi vành mắt kia đã cáu đỏ, vị bác sĩ hai chân cũng bị túm tới sắp nhấc khỏi mặt đất, ho khan vài tiếng.

Trịnh Nhuận Ngũ đành phải tiến tới gỡ tay Mark, vị bác sĩ vội vàng theo chân anh lui xuống.

Mark thả phịch người, đôi mắt nhắm lại, nắn bóp huyệt thái dương đang đau nhức.

Rút cuộc ngươi là ai?
Hắn không thể ngờ nổi rằng trên đời này thực sự tồn tại cái thứ gọi là "Định mệnh", càng không thể ngờ nổi...như vậy mà lại không thể kiểm soát đến nỗi điên rồ mà đâm mở cả sản đạo, thiếu chút thì đánh dấu kẻ đó...

Trịnh Nhuận Ngũ trở lại phòng, "Hoàng thái tử, người có cần gì không?"

Mark một lúc mới hẹp đôi mắt nhìn lên.

"Đưa kẻ đó tới đây, bố trí một gian phòng có cảnh vệ. Ta muốn gặp hắn."

Trịnh Nhuận Ngũ cúi đầu, nhận lệnh lui ra ngoài.

Mark siết chặt nắm tay. Cũng chỉ là một Omega, ta không tin không thể chế ngự được ngươi.

Tại lâu đài của Lý gia, phòng gia chủ.

Đông Hách vẫn chưa tỉnh.

Hậu huyệt lần đầu chịu cơn kích tình điên dại sau ngần ấy năm ức chế, lại bị cuồng loạn đâm rút tới mở cả sản đạo, thương tổn là không tránh khỏi.

Từ Anh Hạo phải lo bên Hoàng gia nên đã rời đi, trong phòng hiện giờ chỉ có anh trai Vĩnh Khâm, Lý Thái Dung và một người hầu thân cận.

Lý Vĩnh Khâm tiêm một mũi giảm đau xong liền tỉ mỉ lau rửa thân thể Đông Hách. Nhìn hậu huyệt sưng thẫm có phần rách ra, anh đau đớn chấm từng chút nhẹ nhàng, cắn chặt khóe môi.

"Cậu chủ Vĩnh Khâm." Lý Thái Dung cất tiếng.

Lý Vĩnh Khâm lau dọn xong, vắt chiếc khăn đặt sang một bên nhưng trầm mặc vẫn chưa rời giường.

"Lý Vĩnh Khâm!"

Lý Thái Dung bất đắc dĩ phải gọi to tiếng thứ hai mới kéo được sự chú ý của Lý Vĩnh Khâm. Anh không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề.

"Anh biết nãy giờ em đang thất thần về vấn đề gì.
Khâm, em có muốn cứu Hách không?"

Lý Vĩnh Khâm lập tức quay người lại, bắt lấy bả vai của Thái Dung.

"Có cách?! Là cách gì?! Chỉ cần cứu được Hách, em sẽ làm tất cả!"

Lý Thái Dung hơi giật mình nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

"Không, là anh sẽ làm tất cả vì Hách.
Hách đã cứu anh và..., đã đến lúc anh phải trả ơn này rồi."

"Thái Dung, anh nói thế là có ý gì?"

"Hãy để anh làm thế thân cho Hách đến Hoàng gia."

"Thái Dung, anh đang nói gì thế!? Chúng ta không thể...."

"Không, có thể!", Lý Thái Dung cắt lời Lý Vĩnh Khâm.

" Kẻ đó chắc chắn sẽ quay lại. Với nồng độ pheromone mà hắn phát ra trong đêm đó ngay cả một Alpha như Anh Hạo cũng bị át chế rất nhiều, chứng tỏ độ tương thích giữa hai người họ rất cao.
Nếu để bên Quốc Vương biết Omega đó là Hách. Thì không chỉ Hách mà hàng trăm mạng người nhà họ Lý sẽ chìm trong biển máu. Một Omega giả danh Alpha, cai trị dòng tộc, nhận Hầu Tước, em nghĩ xem? Quốc Vương sẽ ngoại lệ cho chúng ta sao?

Ngày hôm qua, trời quá tối, tên cảnh vệ kia lại đang trong cơn kích tình mãnh liệt, chắc chắn chỉ có thể dựa vào mùi dẫn dụ để đến, ta tin chắc, hắn không nhận được mặt người.
Bản thân anh đã cắt đi tuyến thể, không có mùi. Nếu như sử dụng chất mô phỏng pheromone của Hách, chắc chắn không có vấn đề gì!"

Lý Vĩnh Khâm trố mắt ngạc nhiên.

"Nhưng chúng ta không thể...
Thậm chí chất mô phỏng không thể sử dụng lâu dài, anh rất sớm sẽ bị lộ."

"Khâm, bất cứ điều gì để cứu Hàn, ta đều đồng ý.
Anh sẽ chết trước khi để bị lộ.

Chỉ là có tiếc nuối với hai đứa trẻ kia, mặc dù chúng hiểu cho anh...nhưng làm ơn hãy chăm sóc chúng nhé, xem như là thỉnh cầu cuối cùng của anh.

"Đó là tất nhiên, chúng là là con của Hách từ lâu rồi kia mà. Em sẽ cố gắng bù đắp cho chúng." Lý Vĩnh Khâm cầm chặt tay Thái Dung, nước mắt biết ơn từng giọt rơi trên mu bàn tay kia chua xót.

"Được rồi, hãy để anh chăm sóc cho Hách đêm cuối. Em cần được nghỉ, Khâm à."

Cuối cùng dưới sự khuyên an hết mực của Lý Thái Dung, Lý Vĩnh Khâm mới chịu về phòng nhường vị trí chăm sóc Đông Hách cho anh.

Anh ân cần mớm cháo loãng cho cậu, nhẹ nhàng xoa bóp để giúp cậu phần nào giảm đau đớn.
Đến cả những việc như sắp lại kệ sách, xếp lại tủ quần áo, thay bình hoa đã có dấu hiệu tàn, quét căn phòng một lần. Đó không phải là việc của anh, nhưng anh vẫn muốn làm. Xem như là lần cuối cùng anh được làm gì đó cho Hách.

Xong việc thì cũng đã tối, Hách vẫn mê man chưa tỉnh. Anh giúp cậu mớm cháo loãng và lau rửa thân thể cậu một lần.

Cuối cùng, một cái hôn thân ái lên vầng trán mãi chưa tỉnh kia.

"Vĩnh biệt nhé, Đông Hách."

Anh quay người bước ra ngoài, nhẹ nhàng nhất đóng cách cửa lại. Có lẽ anh mãi không thấy được hàng nước mắt đang chảy dài của người nào kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro