49 - 50. Hóa Ra Anh Đã Có Bạn Gái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng sớm tình cờ gặp Hạ Tử Du ở phòng ăn, bà Hạ không khỏi kinh ngạc, "Ủa, Tử Du, tối hôm qua con không ở bên tổng giám đốc Đàm sao?"

Hạ Tử Du ngồi bên bàn ăn, uống sữa tươi, dáng vẻ thoải mái, nói: "Mẹ, người yêu đâu có ở bên nhau suốt cả ngày."

Bà Hạ cười hì hì đi đến bên người Hạ Tử Du, dò hỏi, "Vậy... Lâu lắm rồi chưa gặp tổng giám đốc Đàm như vậy, tổng giám đốc Đàm có nói gì với con không? Hoặc là... Cậu ấy có bất ngờ thú vị gì cho con không?"

Bất ngờ thú vị?

Trong đầu Hạ Tử Du đột nhiên thoáng hiện hình ảnh Đàm Dịch Khiêm suýt nữa đưa cô vào chỗ chết ngày hôm qua...

Thật sự "bất ngờ" nhưng không thú vị.

Hạ Tử Du không thể hiện cảm xúc trong lòng ra mặt, cô nói nhẹ nhàng, "Mẹ, gần đây mẹ xem phim thần tượng tuổi trẻ nhiều quá rồi, cả ngày suy nghĩ mơ mộng..."

"A..." Bà Hạ nghiêm mặt đến bên cạnh Hạ Tử Du, hỏi nghiêm túc, "Cậu ấy thật sự không cho con tin vui gì sao?"

Hạ Tử Du khẽ nhíu lông mày, "Mẹ, mẹ làm sao vậy?"

Sắp xếp cẩn thận vậy mà lại không đạt được kết quả như mong muốn, bà Hạ không khỏi nghi ngờ, "Mẹ đã nói với tổng giám đốc Đàm con có thai, sao cậu ta lại không có biểu hiện gì chứ?"

Hạ Tử Du giật mình.

Bà Hạ nói tiếp, "Mẹ muốn để tổng giám đốc Đàm cho con một tin vui, nên tiết lộ chuyện con mang thai cho trợ lý của cậu ấy..."

Gương mặt Hạ Tử Du trở nên ảm đạm trong nháy mắt, chìm vào suy nghĩ. Thảo nào anh lại biết chuyện cô "Mang thai"...

Bà Hạ thấy Hạ Tử Du đột nhiên thất thần, không khỏi hỏi, "Tử Du, con làm sao vậy?"

Chỉ sợ bị mẹ nhìn thấy vẻ mặt sa sầm của cô, cô vội lấy cớ, "Mẹ, con và Dịch Khiêm đều hy vọng sau khi kết hôn mới có con... Thế nên bây giờ con không thể nào mang thai được."

Bà Hạ kinh ngạc, "Vậy..."

Hạ Tử Du cười ôm vai bà Hạ, "Vậy có nghĩa là mẹ muốn ôm cháu ngoại còn phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa..."

Hạ Tử Du không hề sao lãng công việc vì chuyện riêng của cô và Đàm Dịch Khiêm, cho nên, sau khi dùng bữa sáng cô liền đi đến "Đàm thị."

Lúc cô đến Đàm Dịch Khiêm vẫn chưa tới, cô hết sức chuyên chú vào công việc, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện giữa cô và Đàm Dịch Khiêm nữa.

Hiện giờ đối với cô mà nói, tình cảm không phải là điều quan trọng nhất, công việc sau này mới là điều cô phải quan tâm...

Làm việc suốt một buổi sáng, gần tới giờ tan tầm, Hạ Tử Du mới cho phép bản thân thả lỏng, dựa vào cái ghế nghỉ ngơi một chút, nhưng chỉ vừa nhắm mắt mấy giây, trong đầu cô lại là bóng dáng của Đàm Dịch Khiêm, xua đuổi mãi không đi.

Cô từ từ mở mắt ra, tầm mắt không tự chủ được mà nhìn về phía phòng làm việc trống rỗng của tổng giám đốc.

Hình như cả ngày hôm nay anh không đi làm...

Chị Dư không biết đi tới trước mặt cô từ lúc nào, lễ phép gọi cô, "Thư ký Hạ."

Hạ Tử Du hoảng hốt thu hồi ánh mắt, mỉm cười nhìn chị Dư, "Chị Dư."

Chị Dư âm thầm nhìn theo ánh mắt vừa nãy của Hạ Tử Du, khẽ nói, "Cô đang nghĩ tới tổng giám đốc Đàm sao?"

Hạ Tử Du vội lắc đầu, "Không có..."

Chị Dư khẽ gật đầu nói, "Cô nghĩ tới tổng giám đốc Đàm cũng không có gì đáng trách, dù sao cô đã ở bên tổng giám đốc Đàm trong quãng thời gian dài như vậy rồi... Nhưng, tôi phải nhắc nhở cô, bạn gái của tổng giám đốc Đàm đã trở về, dạo này có lẽ tổng giám đốc Đàm phải dành nhiều thời gian ở bên bạn gái..."  

''''''''''''''''''''''

"Tổng giám đốc Đàm và cô Hân là bạn từ thuở nhỏ, có quan hệ rất tốt. Sau đó, tổng giám đốc Đàm đi Mỹ cùng ba mẹ, hai người phải xa nhau... Mấy năm nay, tổng giám đốc Đàm vẫn luôn điều tra cuộc sống tung tích của cô Hân. Mới đây, tổng giám đốc Đàm đã điều tra được tin tức cô Hân đang ở Mỹ... Mấy lần đi công tác của tổng giám đốc Đàm cũng là vì cô Hân. Lần đi công tác này, tổng giám đốc Đàm đã bắt đầu có quan hệ chính thức với cô Hân..."

Nằm trên chiếc giường lớn mềm mại nhà mình, trong đầu Hạ Tử Du hỗn độn, tất cả đều là từng câu nói của chị Dư.

Cô không thể hiểu được vì sao anh lại thay đổi đột ngột như vậy. Vào lúc này, cuối cùng cô cũng hiểu rõ...

Thì ra, vài lần đi công tác trước đều là để tìm kiếm người bạn gái anh không thể quên được sau bao năm. Lúc này đây, cuối cùng anh và bạn gái đã trở về bên nhau... Điều này dường như cũng giải thích rõ nguyên nhân tại sao đêm đó cô gọi điện thoại cho anh lại có một cô gái trẻ nghe máy.

Bây giờ cô mới phát hiện ra, thì ra còn rất nhiều điều cô không rõ về quá khứ của anh, về con người của anh.

Lúc này, chuyện may mắn duy nhất của cô chính là cô chưa bao giờ mong đợi mình ở bên anh để có thể có được thứ gì đó, hôm nay cô mới có thể thản nhiên đối mặt với hết thảy như vậy.

Mặc dù cô hiểu rõ cô thật sự không thể thản nhiên như vậy, nhưng cô phải ép buộc bản thân phải thản nhiên trăm phần trăm, bởi vì cô và anh vốn không có khả năng, đây cũng là chuyện mà vừa bắt đầu cô đã hiểu rõ.

Thật may là, cô không để lộ tình cảm trước mặt anh, cũng thật may là cô không mang thai...

Thảo nào khi anh biết được cô "Mang thai" lại tức giận như vậy. Khi đàn ông có người trong lòng thì họ tuyệt đối không để bất kỳ người phụ nữ nào khác sinh con cho họ, ngoại trừ người phụ nữ mình yêu...

Trước đây, tất cả những chuyện đã xảy ra giữa anh và cô, có lẽ anh chỉ để giải trí trong khi anh tìm kiếm người phụ nữ mình yêu...

Chẳng lẽ hai người sắp kết thúc rồi sao?

Đè nén sự rung động trong đáy lòng, cô tự giễu cợt bản thân.

Hạ Tử Du, cuộc đời này của mày đã rất may mắn rồi, sao mày còn có thể hy vọng xa vời có một người đàn ông ưu tú như vậy xuất hiện bên cạnh chứ?

Chẳng qua mày chỉ là một đứa trẻ mồ côi bị vứt bỏ, anh ấy là người của tầng lớp thượng lưu, dù không có bạn gái, anh ấy cũng không thể ở bên mày.

Những chuyện anh ấy làm cho mày, những lời nói khiến mày cảm động, có lẽ chỉ là chuyện dễ dàng, xem ra anh ấy không để ý, mày đã suy nghĩ quá nhiều...

Vài ngày sau, quả nhiên như lời chị Dư nói, Đàm Dịch Khiêm bị chụp ảnh ra vào khách sạn cùng với bạn gái...

Nhưng mà, toàn thế giới đều cho rằng người phụ nữ cùng anh ra vào khách sạn là cô, dù là thiên kim tập đoàn Hạ thị nhưng cô hiếm khi lộ diện nơi công chúng. Mà bóng lưng của cô Hân nhà báo chụp được cũng gần giống cô, cho nên không có ai nghi ngờ.

Cô thừa nhận những tin tức này khiến cô khó chịu, nhưng cô tuyệt đối không cho phép mình để ý.

Ngồi sau bàn làm việc, Hạ Tử Du khẽ thở dài, lập tức thu dọn đống báo chí tạp san trên mặt bàn.

Một giây sau, tiếng chuông điện thoại di động của cô vang lên.

Liếc qua dãy số hiển thị trên màn hình điện thoại di động, gần như sững sờ.

Cô nghĩ rằng, có lẽ anh sẽ không gọi điện thoại cho cô nữa...

"A lô..." Lời nói của cô hết sức dè dặt cẩn thận.

Giọng điệu anh vẫn bá đạo như trước, "Đợi lát nữa tôi tới đón cô, tới nhà hàng cô quen biết!"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro