51 - 52. Mời Cô Tham Dự Tiệc Đính Hôn Của Anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chiếc Bentley quen thuộc dừng dưới lầu tập đoàn Đàm thị.

Hạ Tử Du hít một hơi thật sâu rồi ngồi vào ghế lái phụ đã mở cửa sẵn.

Khuôn mặt điển trai của anh rõ ràng gần trong gang tấc, nhưng cô không dám liếc mắt nhìn, chỉ có thể nhìn thẳng về phía trước.

Trong xe tĩnh lặng, không khí tràn ngập hơi thở nam tính dễ chịu thoang thoảng thuộc về anh.

Cô có thể dùng ánh mắt liếc nhìn gò má cương nghị của anh, nhưng không thể nào đoán được tâm tư anh lúc này.

Cuối cùng xe dùng lại ở nhà hàng Cửu Thạch

Anh xuống xe trước, vẫn lịch thiệp mở cửa xe cho cô như trước.

"Cám ơn." Cô khẽ gật đầu, lập tức đi theo sau anh.

Đây là một nhà hàng Nhật Bản, mặc dù người bình thường không thể tùy tiện đi vào, nhưng nhà hàng trang hoàng thiết kế không mang sắc thái cao cấp xa hoa mà chỉ bình thường giản dị. Nhưng lại tạo cảm giác dễ chịu, làm người ta không kiềm được muốn thư giãn ở đây.

Cô biết anh có thói quen không nói chuyện trong khi ăn, cho nên cũng cũng yên lặng. Nhưng thỉnh thoảng lại liếc trộm khuôn mặt của anh.

Khi cô không tự chủ được liếc trộm anh lần nữa, ánh mắt của anh lại không hề báo trước nhìn thẳng vào cô. Cô chưa kịp thu hồi ánh mắt anh đã cất giọng nói trầm thấp, hờ hững mà xa cách, "Chúng ta kết thúc đi!"

Cô giật mình, ngay sau đó ý thức được biểu hiện của mình quá rõ ràng, vội làm bộ thoải mái mà nhún vai, "Được."

Con ngươi đen nhánh trầm tĩnh của anh nhìn cô chăm chú, giọng nói hàm chứa vẻ lười biếng thường ngày, "Sao cô không hỏi tại sao?"

Cô Hạtay đặt đũa xuống, nói thản nhiên, "Chị Dư đã nói với tôi rồi... Báo cũng đã đưa tin, không phải sao?"

Anh nhẹ nhàng gật đầu, "Lần trước..." Tay anh xoa nhẹ cổ cô như yêu thương thường ngày, ngón tay mềm mại vén cổ áo cô lên, nhẹ nhàng vuốt ve làn da mịn màng của cô, "Xin lỗi... Còn đau không?"

Làn da trên cổ cô căng mịn tinh tế, vẫn còn vết bầm nhạt chưa tan... May mà từ khi cô biết anh cũng đã biết phải mặc áo cao cổ vào mùa hè, vậy mới không đến nỗi làm cho người khác chú ý.

Cô xua tay. Cô có thể hiểu anh... Dù sao, cô và anh chẳng qua chỉ có quan hệ giường chiếu, làm sao cô có tư cách mang thai con của anh chứ?

Không nói lời dư thừa, anh lập tức đứng dậy, "Chúng ta đi thôi..."

Cô đứng dậy đi theo, lặng lẽ theo sau anh, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót.

Ra khỏi nhà hàng, anh mở cửa xe cho cô nhưng cô không lên xe.

Anh nhìn cô, dường như đang chờ đợi, đôi mắt đen hơi nhíu chặt.

Cô hít một hơi thật sâu, lần đầu tiên trong ngày hôm nay, cô ngước mắt nhìn thẳng vào mắt anh, bình tĩnh nói, "Tôi sẽ tự gọi xe về..."

Anh không nói gì, đôi mắt càng híp chặt thêm.

Cô thúc ép bản thân nhìn vào mắt anh rồi nói tiếp, "Trước khi chúng ta chia tay, tôi muốn nói rõ, tôi không nợ anh..." Từ đầu đến cuối quan hệ giữa họ chỉ là giao dịch, cho dù sau đó anh giúp ba cô, cũng do anh tự nguyện. Cô biết chuyện này không đơn giản, cho nên cô đã từng muốn ở bên anh để trả lại anh những gì anh đã giúp ba cô, nhưng mà hôm nay là anh kêu chấm dứt...

"Đương nhiên!" Anh trả lời nhẹ nhàng, lạnh nhạt mà dứt khoát.

"Vậy... Hẹn gặp lại..." Lúc xoay người cô nghĩ, về sau chắc cô không còn phải đi làm ở Đàm thị nữa nhỉ?

Khi cô xoay người, giọng nói quen thuộc về anh vang lên bên tai cô, "Ngày mai là tiệc đính hôn của tôi và cô ấy, hy vọng cô có thể đến."  

'''''''''''''''''''''''''

Lời nói của anh không ngừng vang lên trong đầu, Hạ Tử Du tựa vào đầu giường, thở dài khẽ khàng.

Cuối cùng quan hệ giữa hai người cũng chấm dứt, nhưng cô không ngờ lại nhanh như vậy, hình như chưa đến ba tháng...

Nhớ lại hình ảnh gặp nhau lần đầu ở khách sạn, khi đó cô cực kỳ căm ghét, kháng cự bằng mọi cách, nhưng không ngờ rằng hôm nay cô và anh đã trở lại là người xa lạ, lòng cô lại trào dâng vị chua xót...

Chậm rãi nằm xuống giường, cô mở to hai mắt nhìn trần nhà.

Cô không thể nào hiểu được tại sao anh muốn mời cô tham gia tiệc đính hôn của anh? Nếu quan hệ giữa hai người đã kết thúc, tại sao còn bắt cô phải đối mặt với hạnh phúc của anh và bạn gái?

Anh không bao giờ biết khi cô xoay người nghe anh đưa ra yêu cầu này, cô đã khó chịu tới nhường nào...

Cô đang chìm trong suy nghĩ thì tiếng chuông điện thoại di động của cô đột ngột vang lên.

Cô liếc qua dãy số hiển thị trên di động, lập tức nhấn phím trả lời, "Chị Dư!"

Giọng nói chị Dư như thể bề trên, "Chắc bây giờ cô không ngủ được phải không?"

Hạ Tử Du nghi ngờ, "Dạ?"

Chị Dư nói chậm rãi, "Biết được tin tổng giám đốc đột nhiên đính hôn, tôi biết trong lòng cô cũng không dễ chịu gì!"

"Chị Dư, chị hiểu lầm rồi... Bây giờ tôi cảm thấy rất ổn, ít nhất tôi đã có được tự do mà tôi vẫn mong muốn." Cô không thích tỏ vẻ yếu ớt trước mặt bất cứ người nào, cho nên lúc này cô cố gắng tỏ ra bình thản trước mặt chị Dư.

Chị Dư khẽ cười một tiếng, sau đó nói với cô lời nói thấm thía, "Nếu như cô thật sự có thể bình thản như thế này thì tốt rồi..."

Hạ Tử Du im lặng, bởi vì rõ ràng chị Dư đã nhìn thấu cô.

Chị Dư thở dài trong điện thoại, hỏi sâu xa, "Ngày mai cô có tham gia tiệc đính hôn của tổng giám đốc không?"

Hạ Tử Du trả lời thành thật, "Tôi sẽ đi." Vào lúc này, quan hệ giữa cô và Đàm Dịch Khiêm cũng không có gì. Cũng chỉ là việc cấp trên mời cô tham gia tiệc đính hôn của anh, nếu cùng chung một công ty, với quan hệ cấp trên và cấp dưới, cô không có lý do gì để không đi cả

Sau khi nói chuyện với chị Dư xong, Hạ Tử Du liền đến tủ quần ao, lôi tất cả âu phục sang trọng ba mẹ tặng mà cô chưa bao giờ mặc ra, đặt bên cạnh chiếc gương lớn.

Cô thử từng bộ một, rất nghiêm túc lựa chọn một bộ âu phục đẹp nhất...

Ngày mai, cô nhất định phải thật xinh đẹp tự nhiên trước mặt anh, tuyệt đối không thể để cho mọi người nhận thấy cô có bất kỳ khó chịu nào.

Ở công ty, không có ai biết thân phận thiên kim Hạ thị của cô, cho nên cô có thể mượn việc tham dự bữa tiệc lần này để "Giải thích" quan hệ giữa cô và Đàm Dịch Khiêm.

Về phần Đàm Dịch Khiêm từng tuyên bố chuyện anh đang hẹn hò với thiên kim Hạ thị, như vậy khi tin Đàm Dịch Khiêm đính hôn cùng người phụ nữ khác truyền ra, chuyện này ắt sẽ trở thành quá khứ của Đàm Dịch Khiêm...

Nhưng sau này, cô phải suy nghĩ một lý do có thể làm cho ba mẹ tin tưởng cô và Đàm Dịch Khiêm đã "Chia tay"...  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro