81 - 82. Biết Được Tin Anh Sắp Kết Hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ban đêm, Hạ Tử Du ôm con nằm trên chiếc giường đơn của nhà nghỉ chơi đùa.

Cô bé rất hoạt bát, nhìn thấy những thứ mới mẻ đều rất tò mò, cô cầm một món đồ chơi bằng nhung cho con chơi, con bé vui vẻ cười khanh khách không ngừng.

Cô dạy con gọi mình là "mẹ", nhưng con bé phát âm chưa tốt, chỉ phát âm không rõ theo cô, nhưng cô không vội, vì cô còn thời gian ở bên con cả đời...

Cô bé rất biết điều, mặc dù đến một nơi xa lạ, nhưng bé không khóc cũng không quấy, có lúc cô nhìn con bé đến mất hồn, cô bé sẽ mở to đôi mắt ngây thơ trong sáng nhìn cô, như thể có sự ăn ý trời sinh giữa mẹ và con, làm cô cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Ban đêm ngủ, cô không cần phải dỗ dành, con bé tự ngủ rất say trong ngực cô...

Bộ dạng ngủ say của nó khiến người ta yêu thương, làm cô không muốn nhắm mắt lại, chỉ muốn ngắm con gái mình mãi.

Chỉ cô mới nhận ra được đôi lông mày của con gái rất giống anh...

Nếu anh biết mình có một đứa con gái sẽ phản ứng thế nào? Cô không thể suy đoán nổi...

Anh luôn thâm sâu không thể lường được nhưng bất kể anh đối xử với đứa bé này thế nào, cô cũng không để con gái chịu uất ức, bởi vì cô đã nợ con quá nhiều...

Hôm sau.

Bé yêu còn đang ngủ, Hạ Tử Du đã thức dậy rửa mặt mũi.

Đổ tất cả quần áo trong túi ra, mặc thử từng cái một...

Những bộ quần áo này đếu là những thứ cô đã từng mặc, mặc dù chỉ có vài thứ, nhưng ít ra không khiên người khác cảm thấy khó coi.

Cô thay một bộ âu phục màu trắng đứng trước gương, nhìn kỹ mới phát hiện, thì ra, hai năm đã làm cô thay đổi nhiều như vậy...

Mái tóc vẫn ngắn gọn chỉnh tề như trong trại giam, làn da không còn trắng trẻo như trước, âu phục hai năm không mặc lên người đã nhăn nhúm quá độ... Bây giờ cô chỉ là một cô gái bình thường đến không thể bình thường hơn, khác một trời một vực với hai năm trước.

Không muốn ra ngoài bị người khác giễu cợt, cô thay bộ âu phục trên người ra, mặc đại một chiếc quần jean. Cô nghĩ, bộ âu phục đẹp như vậy, sau này có lẽ cô không còn cơ hội để mặc nữa...

Thở dài, cô ngồi lên mép giường nhìn bảo bối vẫn đang ngủ say.

Sở dĩ cô muốn thay một bộ quần áo đẹp một chút thật ra là muốn đợi bảo bối tỉnh dậy sẽ mang con đến Đàm thị một chuyến.

Không sai, cô muốn đến Đàm thị hỏi thăm tin tức về Đàm Dịch Khiêm.

Cô cũng không biết có hỏi thăm được hay không, nhưng cô muốn thử...

Hai giờ sau, cô ôm con ngồi taxi đến Đàm thị.

Vốn nghĩ thời gian hai năm cũng sẽ không làm thế giới thay đổi quá nhiều, nhưng nhìn tập đoàn Đàm thị trước mặt cô mới hiểu rõ thế nào là vật đổi sao dời.

Tòa nhà chọc trời dựng đứng trong mây nghiễm nhiên đã trở thành tiêu chí kiến trúc của thành phố Y, thiết kế bên ngoài đã được thay đổi hết từ đá cẩm thạch đen thành kính, thiết kế này càng thêm huy hoàng hơn ngày trước, dường như cũng chứng tỏ Đàm thị hôm nay đã phát triển hơn.

Xuống taxi, cô đi thẳng vào Đàm thị, cô không sợ sẽ có người nhận ra mình, bởi dù sao đứng trước gương chính cô cũng không còn nhận ra mình.

Có thể ít khi tiếp xúc với nhiều người như vậy, bảo bối có vẻ hơi rụt rè, luôn úp chặt trong ngực cô.

Cô muốn đến phòng khách hỏi thăm tin tức Đàm Dịch Khiêm, nhưng không chờ cô đi vào, hai nhân viên Đàm thị ăn mặc hợp thời đã mang đến tin tức cô muốn có.

"Nghe nói không? Tám giờ tối nay tổng giám đốc sẽ đến thành phố Y, thật mừng quá đi, tôi vào Đàm thị hơn một năm vẫn chưa gặp tổng giám đốc."

"Mừng thì mừng, nhưng tổng giám đốc cũng có bạn gái rồi, nghe nói lần này về nước là muốn cử hành hôn lễ trong nước..."

"Tôi cũng nghe nói vậy, hình như hôn lễ đã ấn định rồi. Cô dâu là thiên kim Hạ Hân của tập đoàn Hạ Thị... Aiz, thêm một người đàn ông độc thân hoàng kim kết thúc đời độc thân rồi..."

Bước chân về phía bàn lễ tân của Hạ Tử Du từ từ chậm lại, khi hai nhân viên đi xa, cô cũng dừng lại.

Anh sắp kết hôn.

Cô không ngờ tin tức đầu tiên về anh sau khi ra tù cô nghe được lại là tin tức này...

Cơ thể cô dường như không thể đứng vững, nếu không phải đang ôm bảo bối trong ngực cô có lẽ đã ngã lăn ra đất.

Khi ở trong tù, không phải cô không nghĩ đến khả năng anh đã kết hôn, cho nên mỗi khi Ngục trưởng mang báo đến, cô đều tìm kiếm cẩn thận, bởi vì anh luôn khiêm tốn, tin tức của anh trên báo đã ít lại càng ít, vì vậy mọi tin tức căn bản nhất về anh cô cũng không hề biết...

Cô không nghĩ là giây phút biết tin này cô vẫn phản ứng nhạy cảm như vậy.

Thực ra trước khi đến đây, cô đã chuẩn bị sẵn tâm tư, nghĩ là cho dù đối mặt với tin tức anh đã kết hôn, cô vẫn có thể tỉnh táo, nhưng...

Cô đã đánh giá mình quá cao.

Cô vẫn nói với chính mình đến tìm Đàm Dịch Khiêm chỉ với mục đích giải thích cho anh rõ mọi chuyện năm đó, nếu anh vẫn chưa kết hôn, có lẽ họ vẫn có thể...

Bây giờ nhìn lại, tất cả đều là cô si tâm vọng tưởng, tất cả đều đã thay đổi...

Trong giây phút cô sững sờ, một nhân viên Đàm thị tới bên cạnh cô "Cô ơi, xin hỏi cô tìm ai?"

Cô hoàn hồn ngước mắt liếc nhìn cô nhân viên thân thiện, khuôn mặt cứng ngắc của cô cố nở một nụ cười "À, tôi không sao, tôi đi nhầm chỗ."

Nhân viên nhìn Hạ Tử Du cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng có lẽ là lễ tân của Đàm thịchưa lâu, cô cũng không ấn tượng gì mấy với cô gái thanh tú ôm theo một đứa bé này.

Cô quay đi.

Cô cố gắng duy trì sự thong dong, nhưng không ai biết, cũng không ai nhìn thấy, trong khoảnh khắc cô quay đi, lệ đã đong đầy trong hốc mắt, nhanh chóng chảy xuống hai gò má.  

''''''''''''''''''''''''''

Đêm xuống.

Bảo bối vui vẻ bò qua bò lại trên giường, lẽ ra cô phải trông nom bảo bối nhưng giây phút này lại ngồi ở mép giường, đôi mắt đờ đẫn.

"Tôi cũng nghe nói vậy, hình như đã ấn định hôn lễ, cô dâu là thiên kim Hạ Hân của tập đoàn Hạ Thị..."

Trong đầu lại vang lên tiếng xì xầm của nhân viên Đàm thị, lòng cô đau đớn như bị xé rách.

Thật ra thì, cô nên hiểu rằng cô không cần thiết phải đi tìm anh, cô và anh sẽ không thể nào xuất hiện trước mặt nhau nữa...

Cô đợi anh hai năm, anh không đến thăm cô đến một lần, trong tù cô đã viết rất nhiều thư nhờ người gửi đến phòng khách sạn 1618, anh cũng chưa từng trả lời cô, cô thậm chí cũng không biết anh có nhận được hay không...

Lúc đầu, cô còn cho là anh không đến thăm cô vì tức giận. Nhưng, hai năm trời đủ cho mọi tức giận tiêu tan, anh vẫn không xuất hiện với lý do duy nhất chính là... Người phụ nữ anh quan tâm thực sự đã trở lại bên anh, thế giới của anh không còn cần cô nữa.

Cô đột nhiên cảm thấy hành vì của mình thật buồn cười...

Việc đầu tiên cô muốn làm sau khi ra tù lại là ôm con đi tìm anh, cô thậm chí cho là giữa họ vẫn còn cơ hội, thậm chí cô còn không đặt tên cho bảo bối chỉ là vì để sau đó anh đặt tên...

Thì ra cô luôn tự lừa mình gạt người, sự thật đã sớm phơi bày, cô luôn tự bị ảo tưởng của chính mình vây hãm.

Hai năm trước cô cũng đã rõ ràng, anh đối xử tốt với cô chỉ vì cô là "Đường Hân", thoát khỏi thân phận "Đường Hân", trong lòng anh cô chẳng còn là gì... Hôm nay, Đường Hân thực sự đã trở lại bên cạnh anh, kể cả bây giờ cô có giải thích rõ ràng nguyên nhân vì sao cô giấu giếm anh, giữa họ cũng chẳng có gì thay đổi, cô chẳng còn gì để chờ mong.

Đúng vậy, cô cần phải tỉnh lại...

Lừa mình dối người mơ mộng suốt hai năm, thật ra cô cũng biết rõ sẽ có ngày mộng đẹp tan vỡ, cô tỉnh lại từ lâu mới phải...

Bịch...

Một tiếng va chạm làm cô hoàn hồn lại, chưa rõ tình huống thế nào, một giây sau đó "Oa... Oa" Tiếng con gái gào khóc truyền đến.

Thấy con gái vừa đụng đầu vào thành giường đang dẩu môi khóc lóc, Hạ Tử Du ôm con lên, đau lòng không thôi "Bé yêu, xin lỗi, xin lỗi con..."

Cô bé hiển nhiên bị đập đầu rất đau, tiếng khóc cũng không dừng lại vì được Hạ Tử Du vuốt ve êm ái.

"Bé yêu..." Nhìn thấy trán con sưng lên một cục, Hạ Tử Du đau lòng đến rơi nước mắt.

Một lúc lâu sau, cô bé khóc mệt nằm trong lòng Hạ Tử Du ngủ, nhìn cái trán sưng đỏ của con, Hạ Tử Du tự trách không thôi.

Cô ôm con gái đang ngủ say sưa khẽ hôn một cái, giọng nói nghẹn ngào "Bảo bối, là mẹ không tốt, mẹ không chăm sóc con cẩn thận..."

Cả đêm, Hạ Tử Du không hề chợp mắt.

Nếu không phải hôm qua bảo bối bị thương, có lẽ cô còn cần thêm thời gian để nghĩ thông suốt mọi chuyện.

Bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ phải quên đi quả khứ, sống một cuộc sống mới.

Thế giới của cô không phải có một mình cô, còn có con gái. Sau khi ra tù, cô chỉ lo cho bản thân mà quên mất không có tiền gửi ngân hàng, quên mất cô không còn chỗ nào nương tựa, quên mất con gái cần một cuộc sống lành mạnh chứ không phải cả ngày trong nhà nghỉ...

Hôm nay, thứ cô cần nhất là công việc chứ không phải tình cảm, cho đến nay cô đều sai lầm rồi...

Chuyện đã qua cứ để nó chìm vào quên lãng theo thời gian, tương lai, cô sẽ làm tất cả để nuôi con lớn lên thật tốt.

Vào bữa trưa.

Hạ Tử Du ôm con đến phòng ăn của nhà nghỉ, cô định gọi một phần cơm mẹ con, khi nhìn thực đơn, cô lại ngừng lại.

Cô không ngờ giá cơm ở cái nhà nghỉ rẻ tiền này lại đắt thế, nếu ngày nào cũng ăn cơm ở đây, e rằng số tiền cô có không đủ dùng một tháng.

Con gái ăn say sưa ngon lành, lúc cao hứng có thể gọi rõ ràng "Mẹ, mẹ... Ăn..."

Cô ngửa đầu nói với người phục vụ "Xin lỗi, tôi muốn gọi một suất trẻ con"

Người phục vụ nghe xong rời đi.

Cô bé cầm thìa không chắc, cô nhận lấy chiếc thìa đút từng miếng cho con.

Nhìn vẻ mặt xinh đẹp thỏa mãn của con, cô chưa bao giờ thấy khó chịu như giây phút này, nước mắt đã ngân ngấn.

Buổi chiều, cô ôm con đứng bên đường chờ taxi, mặc dù không nỡ, cô vẫn quyết định đưa con gái quay lại trại trẻ mồ côi một thời gian ngắn.

Cô biết thế giới này có lẽ không có người mẹ nào vô dụng như cô, nhưng cô không có sự lựa chọn nào khác...

Không phải có thể cam lòng rời xa con, nhưng con gái cần một hoàn cảnh sống tốt, dựa vào năng lực bây giờ của cô, thậm chí cho con ba bữa cơm no ấm mỗi ngày cô cũng không làm được.

Đưa con trở lại trại trẻ mồ côi, ít nhất cô có thể đảm bảo con sẽ được viện trưởng Trần chăm sóc hết lòng, cô cũng có thể yên tâm đi tìm việc.

Cô khẽ hôn lên trán con.

"Bé yêu, chờ mẹ tìm được việc, mẹ sẽ đưa con về với mẹ... Được không?"

Cô bé lờ mờ nhìn cô, những lời mẹ nói bé chẳng hiểu gì.

Ôm chặt con vào ngực, trong lòng cô tràn đầy áy náy với con yêu.

Con gái rốt cuộc vẫn phải ở lại trại trẻ mồ côi.

Lúc ngồi trên taxi, nước mắt của cô không ngừng lấy một giây.

Cô nhớ lại hình ảnh khi còn bé bị mẹ vứt bỏ ở trại trẻ mồ côi, cô cảm thấy hành vi của mình hôm nay không khác gì mẹ cô năm đó...

Lúc đèn đỏ, xe dừng lại, tài xé liếc qua gương chiếu hậu đưa khăn giấy cho cô "Cô à, trên thế giới này không có thất bại nào không thể vượt qua... Lau nước mắt đi, tất cả rồi sẽ tốt thôi"

"Cảm ơn" Hạ Tử Du không nhận khăn giấy, cảm giác rất mất thể diện chuyển ánh mắt ướt át ra ngoài cửa sổ.

Cô thật sự không ngờ, giây phút cô quay đầu này lại nhìn thấy... Anh trên chiếc xe dừng bên cạnh.

Anh ngồi trong một chiếc xe đắt giá, mặc một bộ vest sang trọng, gương mặt anh tuấn không hề lưu lại dấu vết hai năm qua.

Cô nhìn đến mê mẩn, cho đến khi xe khởi động, cô mới hoàn hồn lại.

Chiếc xe của anh cũng khởi động cùng lúc, như thể cảm nhận được có ánh mắt nóng rực nhìn mình chăm chú, anh hơi nghiêng đầu qua, ánh mắt vô tình liếc qua Hạ Tử Du đang ngồi trong xe taxi.

Trong chớp nhoáng, bốn mắt nhìn nhau.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro