chap 7 : ai chẳng có lúc yếu đuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Po đã trở lại với các cậu rồi đây =)))

Thế là đã bốn hôm kể từ cái hôm “chiếu lệnh” được ban xuống: tôi phải quét cầu thang từ tầng 12 xuống tầng 10. Như mọi ngày, hôm nay tôi phải đến sớm nên dậy rất sớm, sớm ơi là sớm. Đến lúc tôi đến rồi mà trường vẫn còn vắng tanh, tôi uể oài, ngồi trong thang máy mà muốn ngủ gật luôn. Tôi vừa quét vừa ngáp dài.

_Lại gặp cô em rồi, có duyên đấy nhỉ, vẫn đang tiếp tục công việc lao công của mình đấy à, hehe.

Đang chăm chỉ quét, tôi bỗng nghe giọng nói ngang phè phè, rồi lại đến điệu cười…đểu không thể tả, là Đình Phong, sao sáng sớm mà tôi đã lại gặp tên “sao chổi” này rồi. Mà không hiểu sao hôm nào tôi đến sớm để quét cũng gặp hắn, ở lại muộn cũng gặp hắn, không biết kiếp trước tôi có nợ nần gì hắn không nữa.

_Tránh ra cho tôi quét. – tôi quát. Mấy hôm gặp nhau hắn cũng không làm gì tôi cả nên tôi chẳng sợ hắn nữa.

_Tôi không tránh ra đấy. – anh ta cười ranh.

Tôi lườm hắn, bực lắm nhưng vẫn kệ anh ta, Khánh đã dặn tôi vậy mà.

_Anh không tránh ra thì cứ ngồi đấy mà hít bụi nhá! – vừa nói tôi vừa phủi cái chổi vào người anh ta.

_Ê! Cô làm gì thế hả? Bẩn hết áo tôi rồi đây này.

_Tôi bảo anh tránh ra thì anh không tránh, còn trách ai? – tôi nói thản nhiên hết mức.

_Được đấy, cô chơi lại tôi đấy à? Hôm trước hãy còn sợ hãi khóc lóc van xin tôi cơ mà.

_Cái gì cơ? Tôi khóc lóc van xin anh bao giờ?

Nói rồi, tôi mặc kệ hắn và tiếp tục công việc của mình.

_Ê này, không nói chuyện với tôi nữa à? Không cãi nhau nữa à?

Tôi vừa quét vừa đáp trả:

_Tôi có thừa hơi đâu mà cãi nhau với anh.

Nói xong tôi lại tiếp tục công việc vì chẳng thấy hắn nói thêm gì. Một lúc sau, hắn bỗng lên tiếng:

_Này, vịt con, tên của cô là gì thế?

_Anh biết tên tôi làm gì?

_Thì tôi muốn biết thôi.

_Tôi không nói. – tôi lè lưỡi trêu.

_Vậy thì tôi cứ gọi cô là vịt con nhé.

_Tùy anh, muốn gọi thế nào thì gọi..

Nói rồi tôi hót nốt đống rác rồi lên lớp cất đồ. Bỗng hắn kéo tôi lại, làm tôi rùng hết cả mình.

_Ơ…cô đi đâu đấy?

_Quét xong rồi thì tôi lên lớp chứ còn ở đây làm gì nữa.

_Ơ…vậy à. – giọng hắn bỗng chùng xuống.

_Thích thì cứ lên lớp với tôi.

Tôi nói một câu nửa đùa nửa thật. Ấy thế mà nghe tôi nói, mắt hắn bỗng sáng rực lên. Hắn vội đứng dậy rồi đi theo tôi thật. Thấy hắn cứ đi đằng sau, tôi mới quay lại.

_Này, sao anh cứ lẽo đẽo theo tôi thế, lên đây cầm giúp tôi một tay đi chứ.

Tôi vừa nói xong, hắn liền chạy lên giúp tôi thật. Tên này trông thế mà cũng tốt, nếu là Khánh chắc anh sẽ chẳng giúp tôi đâu.

_Này, sao anh lúc nào cũng đến sớm và ở lại muộn thế? – tôi hỏi tò mò.

_Tôi có đi đâu đâu mà đến với cả về. Tôi ở lại trường mà.

_Ơ…sao lại như vậy? – tôi ngạc nhiên quay sang nhìn hắn.

_Tôi không thích về nhà, vậy thôi.

Hắn đáp gọn lỏn rồi im lặng luôn nên tôi cũng chẳng hỏi gì thêm nữa. Hắn giúp tôi mang đồ lên lớp rồi lại ra ban công đứng một mình. Tôi vừa hỏi gì sai chăng? Tôi lén lút đi ra chỗ hắn, rồi vỗ mạnh vào vai. Vậy mà hắn ta chẳng nói gì cả làm tôi mất cả hứng.

_Này, anh…

Vừa mới nói thế, tôi sững người. Anh ta làm sao thế nhỉ. Tại sao lại…

_Đình Phong, anh làm sao thế…? – giọng tôi dịu dàng hẳn.
Nghe tôi nói, anh ta vội vàng quay đi.

_Tôi không sao. – giọng anh nghẹn ngào nghe thấy tội.

_Anh có tâm sự gì à? Nói tôi nghe được không.

_Tôi có sao đâu. – Anh lắc đầu.

_Không sao, sao anh lại…

_Gì chứ? Bụi bay vào mắt thôi mà…Có làm sao đâu.

Nói rồi anh quay sang tôi, lại nở nụ cười ấy nhưng lại thoáng chút buồn. Rõ ràng trên mặt anh vẫn còn đọng lại vệt nước mắt kia kìa. Sao anh ấy lại nói dối nhỉ?

_Người lớn nói dối như vậy là không tốt đâu.

Nghe tôi nói, anh nhìn tôi rồi lại quay đi, im lặng. Một lúc sau, anh mới nói:

_Vịt con, cô có biết lý do tại sao tôi lại không về nhà không?

_Không, tại sao ? – tôi tò mò.

_Về nhà để thấy cảnh hai người mà mình yêu thương nhất, tôn trọng nhất cùng ngoại tình thì cô có về không?

Im lặng một lúc, anh lại tiếp:

_Bố mẹ tôi lúc nào cũng cãi nhau, nếu không phải vì còn thằng con này thì chắc hai người đã sớm có gia đình riêng rồi. – anh nói với giọng như sắp khóc đến nơi. – tôi thực sự, từ lâu…đã không muốn…về nhà nữa…

Nói xong, nước mắt anh bỗng lại bắt đầu rơi, hai vai run lên bần bật. Tôi không biết phải làm thế nào nữa, lần đầu tiên chứng kiến cảnh một người con trai khóc trước mặt mình. Lúng túng, tôi liền quàng tay ôm lấy anh. Dường như, ôm anh, tôi cũng như cảm nhận được nỗi đau không phải là của mình. Anh cũng ôm lấy tôi, người run run. Nếu không có hôm nay, chắc tôi chẳng bao giờ tin rằng, đằng sau nụ cười ngạo nghễ của anh lại là nỗi đau sâu sắc đến vậy.
Lúc sau, anh mới buông tôi ra, vội quay đi:

_Xin lỗi, làm ướt hết áo em rồi.

_Không…không sao đâu ạ…Anh đã thấy đỡ buồn chưa?

_Đỡ nhiều rồi…cám ơn em nhiều lắm. Tôi chưa bao giờ được thanh thản như lúc này.

_Vậy là tốt rồi. Nhưng mà nhìn anh lúc nãy…lạ thật đấy.

_Em đang cười tôi đúng không? Tôi thật yếu đuối quá mà. – anh nói giọng buồn buồn.

_Đâu có…không có đâu. – tôi luống cuống phủ nhận ngay, tôi đâu có nghĩ như thế, tôi chỉ thấy ngạc nhiên thôi.

_Em không phải nói dối tôi, khóc trước mặt con gái thật chẳng ra gì mà.

_Anh đừng như vậy, ai chẳng có lúc yếu đuối.

Tôi vỗ vỗ vai anh, ra vẻ rất hiểu. Đang trong lúc tâm trạng như thế, tự nhiên anh buông một câu đùa:

_Này, vịt con, em có được 1m50 không thế, sao lại thấp thế này. – Đình Phong cười cười, xoa đầu tôi.

_Ơ, cái anh này, em được 1m52 đấy nhá. ( Zoi : chị cao 1m6 đó / Po : hi sinh vì truyện đi mà chị )

Tôi cười ngượng nghịu, mặt đã hơi hồng lên. Bỗng anh quay ra nhìn tôi chăm chú.

_Ơ, anh nhìn gì mà kinh thế – tôi bối rối.

_Nhìn em cười, cũng xinh đấy chứ nhỉ.

_Thì em xinh mà. – tôi làm mặt kênh kiệu.

_Bây giờ thì hết xinh rồi, hehe.

Nói rồi, anh cũng lè lười trêu tôi. Tôi cười. Anh cười…cũng đẹp trai quá đi. Tôi đang ngơ ngẩn nhìn anh thì anh bỗng đập nhẹ vào vai tôi:

_Vịt con, anh về lớp đây, ở đây khéo lại gây rắc rối cho em.

Thấy anh đi rồi, luống cuống mãi tôi mới hỏi với theo:

_Đình Phong, anh học lớp nào thế?

_11 năng khiếu.

Nói rồi, anh bỏ đi luôn, để lại tôi ngẩn người ra đằng sau. Anh ấy học…11 năng khiếu thật sao. Trời ơi, vậy mà tôi cứ tưởng anh phải học 11A7 hay A8 gì gì đó chứ. Thật không thể nào tin được!

12.30 p.m

_Chiều nay anh có phải đi học không ạ? – tôi vừa xới cơm cho anh vừa hỏi.

_Không

_Hì, em cũng vậy.

_Biết rồi.

_Ơ, sao anh biết ạ.

_Đoán thế.

Hic, nói chuyện với anh mà tôi thấy mình cứ như đang độc thoại vậy. Ở với nhau được mấy hôm rồi mà vẫn chẳng cải thiện được tình hình lên tí nào, điều đó làm tôi chán kinh khủng (╥_╥)

_Chiều tôi bận đến trường họp, cô ở nhà đừng đi đâu đấy, quét dọn nhà cửa sạch sẽ đi.

_Vâng, em biết rồi ạ. Anh ăn thêm đi.

Tôi nói rồi lại tiếp thức ăn cho anh. Mấy hôm nay chăm chỉ học nên tôi cũng nấu được khá nhiều món, cũng có thể gọi là ngon được rồi. Nghĩ tôi lại càng thế phục mình hơn^^.

_Tối có thể tôi không về nhà, cô cứ ăn một mình, khỏi phải chờ tôi.
Anh nói mà mắt không nhìn tôi, giọng nói anh cũng rất lạnh lùng, lại thêm cái thông tin anh vừa thông báo không mấy thích thú kia, tôi lại ỉu xìu. Anh lại không về ăn cơm nhà, có một mình tôi thì tôi cũng chẳng buồn ăn nữa.

_Vâng.

Tôi đáp chán nản. Suốt cả bữa cơm cũng chẳng có thêm đoạn hội thoại nào nữa. Hạo Du ăn cơm xong là lên phòng sửa soạn ngay. Tôi dọn dẹp rồi rửa bát như thường ngày. Những công việc “mới” giờ đây cũng thành ra quá quen thuộc với tôi.

_Tôi đi đây, khóa cửa dùm tôi.

Anh bất ngờ xuất hiện phía sau. Nghe anh nói, tôi vội rửa tay rồi “tí tởn” chạy ra ngay. Chợt thấy anh mặc phong phanh quá trong cái tiết trời lạnh lẽo thế này.

_Sao anh mặc thế kia, tối lạnh đó ạ.

Thấy tôi nhắc, anh quay lên nhìn tôi rồi lại cúi xuống dắt xe, khuôn mặt không hề biểu cảm.

_Tôi không thấy lạnh.

_Nhưng tối lạnh đó. Em mang thêm áo cho anh nhé.

Những tưởng anh không đồng ý, thế mà nghe tôi nói xong, anh không nói gì mà chỉ lặng lẽ gật đầu. Chỉ cần thế, tôi vội chạy luôn lên phòng anh, cầm lấy một cái áo khoác dày rồi nhanh tay tìm lấy một cái khăn. Nhưng lạ thật đấy, không có cái khăn nào cả. Sợ anh chờ lâu, tôi chạy ngay xuống, tươi cười khoác áo cho anh. Anh cũng không đẩy tôi ra.

_Mặc thế này thì không sợ rét nữa, hì, nhưng mà, vẫn còn cái cổ nữa, anh không có cái khăn nào sao ạ?

_Không.

_Vậy à. Hay…em lấy khăn của em cho anh nhé!

_Thôi không cần đâu, tôi đi không muộn.

_Vâng, anh đi rồi chiều về với em nhé,

Tôi nói rồi vẫy chào anh. Anh hơi nhíu mày rồi đi thẳng. Tôi nhìn anh đi khuất mãi mới vào nhà tiếp tục rửa dọn bát đĩa. Anh mà vừa đi thôi mà sao tôi thấy trống trải và cô đơn đến thế này chứ (╥_╥)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro