Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, khi Trần Lập Nông tỉnh dậy, đã thấy Chu Chính Đình dậy từ lúc nào, mà bây giờ mới có 8 giờ 20.

"Anh dậy sớm thế?" Trần Lập Nông vẫn còn hơi buồn ngủ, khẽ nói một câu.

"Ừm, cậu cũng dậy đi. Chúng ta cùng đi chơi"

"Ừm, lát tôi mới đi cơ, anh đi trước đi"

"Tôi nói là chúng ta cùng đi với nhau"

"Sao cơ?" Trần Lập Nông tỉnh ngủ, ngạc nhiên nhìn Chu Chính Đình một cái.

"Tôi nói vậy cậu còn không hiểu à? Tuần trăng mật của chúng ta, chẳng lẽ lại một người tự đi riêng

"Nhưng còn Trần Diễm Quỳnh?"

"Cô ấy tự biết tìm thú vui" Hắn đêm qua trằn trọc mãi, nghĩ đến cậu đi chơi vs Ngôn Trắc, hắn khẽ khó chịu trong lòng, cuối cùng quyết định đi theo.

"Thôi, anh đi với cô ấy đi, đừng để cô ấy cô đơn, con gái dễ tủi thân lắm" Làm gì có ai tốt như cậu, còn nghĩ cho tình địch của mình.

"Kệ cô ấy, cô ấy nhiều bạn bên này, không phải lo. Đi đánh răng đi còn ăn sáng"

"Ừm" Trần Lập Nông thấy Chu Chính Đình kiên quyết như vậy, chỉ thấy khó hiểu. Biết không lay chuyển được ý định của hắn, cậu đành mặc kệ, đi đánh răng đã.

*reng*

Điện thoại Trần Lập Nông rung lên, có tin nhắn gửi đến, Chu Chính Đình định không để ý, nhưng nhìn lướt qua, thấy cái tên Ngôn Trắc, liền tò mò xem thử.

[Cậu dậy chưa? Hẹn 10h ở đại sảnh nhé :)))]

Chu Chính Đình khẽ hừ mũi, nhắn tin thân mật đến vậy, lại còn dùng mặt cười. Tôi mới không để cậu được toại nguyện, tôi sẽ đi rồi phá cậu cho biết mặt, cư nhiên định tán vợ tôi à?

Chu Chính Đình ngồi rủa xả Ngôn Trắc. Nào nghĩ đến luac trước, khi Ngôn Trắc hỏi có thể để y tán Trần Lập Nông không, hắn còn gật đầu nói cứ tự nhiên, bây giờ thì quay ra mắng người ta, thật oan uổng cho Ngôn Trắc mà.

"Cậu muốn ăn gì?" Chu Chính Đình nhìn chằm chằm Trần Lập Nông. Cậu thuộc dạng ăn mặc đơn giản, chỉ là cái áo phông quần bò thôi, nhưng cũng đủ làm cậu trông thật lộng lẫy.

"Ăn gì cũng được mà, nhưng ăn nhẹ thôi, trưa nay Ngôn Trắc đưa tôi đi ăn đồ Nhật rồi"

"Trước mặt chồng mình mà cậu cứ nhắc đến tên người con trai khác như thế à?"

"Anh thì sao? Không phải có tình nhân đó thôi. Chúng ta cũng chỉ là vợ chồng danh nghĩa, đâu phải yêu nhau thật" Trần Lập Nông thấy thật khó hiểu. Chu Chính Đình trước đây không phải luôn khó chịu vì hôn ước bọn họ à? Sao bây giờ lại cứ lấy cái chuyện đấy ra làm cái cớ thế. Tính nết thật khó chiều.

"Nhưng dù sao vẫn là vợ chồng hợp pháp. Trước mặt tôi đừng chắc đến người khác. Tôi cũng sẽ không nhắc đến Diễm Quỳnh trước mặt cậu"

"Biết rồi"

Sau đó bọn họ xuống nhà hàng của khách sạn ăn nhẹ, rồi ngồi uống cafe chờ Ngôn Trắc. Đúng 10h Ngôn Trắc xuống đại sảnh. Vẻ mặt vui vẻ ngay lập tức tắt lịm khi nhìn tháy Chu Chính Đình bên cạnh.

"Ai nha, bạn Đình, còn tưởng đi với Diễm Quỳnh chứ" Ngôn Trắc khữ cười nói.

"Tôi phải bồi bà xã đi chơi chứ. Cậu đó, sang đây chơi mà không thèm báo tôi một tiếng" Chu Chính Đình khữ trách.

"Tôi nào dám làm phiền cậu đi chơi với Diễm Quỳnh đâu, đành tìm Nông Nông chơi cùng cho đỡ buồn"

"Không muốn làm phiền bạn thân là tôi, nhưng lại đi tìm vợ tôi làm phiền sao? Tôi nên vui hay buồn đây"

"Thôi được rồi, chúng ta đi chơi thôi" Trần Lập Nông thấy hai người họ đang đứng song song, tuy miệng cười nhưng nụ cười trông thật đáng sợ, vội lên tiếng ngăn lại. Không người khác nhìn vào lại tưởng bọn họ đang nhìn kẻ thù, chuẩn bị rút súng ra giết đối phương cũng nên.

"Cậu muốn đi đâu chơi?" Bọn họ đồng thanh nói.

"À tôi... tôi không rõ nơi này, hai người giới thiệu thử xem" Trần Lập Nông khó xử nói.

"Được, để tôi dẫn cậu đi" Lại một lần nữa hai người họ đồng thanh. Rồi quay ra khẽ liếc nhau một cái.

Nên ngày hôm đó, Trần Lập Nông như bị hành hạ, hết người này đến người kia kéo tay cậu đi nơi này, đến nơi khác. Lúc ăn cũng không yên. Làm cậu thật khổ sở. Bọn họ là đang định chơi trò gì vậy? Cậu thật sự không đủ sức mà chơi cùng họ đâu.

End chương 6

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro