「Jamil x MC」Chiều hướng khác của chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Artist: (@azm___4)

Thời điểm: Chương 4 theo hướng khác

Warrning: OOC, HE.

Số chương: 3 ( Đã xong )

「Jamil x MC」

Chương 1: Lần đầu tôi để ý Jamil

"Không ai có thể nhìn thấy được mong ước của tôi bằng em cả nhỉ? Học sinh giám sát? "

================================================

Sau khi Jamil đã thôi miên tôi đi và nhà Scarabia cùng với Grim, mỗi ngày, tôi lúc đó lại đi phụ việc tập luyện trước kì thi cùng với Kalim và Jamil.

Grim thì lúc nào cũng kêu ca về việc mình bị đày ải đi bộ sa mạc khi chúng ta cùng có một kì nghỉ cùng nhau nhưng đúng là việc đi thế này thì có hơi quá về sức của các thành viên trong kí túc xá. Nhưng lúc hỏi Kalim thì cậu ấy bảo là chả nhớ gì hết trơn và cũng chả hiểu tại sao mình làm vậy. Tôi cũng cảm thấy khá kì lạ thì đến hỏi Jamil một mình.

"Anh Jamil? Anh có ở đâ--"

Tôi bất chợt im lặng lại khi thấy Jamil đang gồng người, đấm vào gối, lẩm bẩm một mình. Có vẻ như, Jamil đang bực dọc chuyện gì đó mà lại không thể nói ra cho Kalim nghe. Tôi bất chợt vô tình tạo ra âm thanh, Jamil nghe thấy, giọng có vẻ khàn khàn và cộc cằn.

"Ai ở ngoài đấy?"

Tôi im lặng hẳn đi, che miệng lại và ngồi 1 góc sau cánh cửa ấy. Tôi nghĩ sẽ toi đời nếu như mình bị phát hiện nên ngồi 1 góc ở đấy. Jamil đi ra và đóng cửa thì thấy tôi đang ngồi run rẩy ngay gần đó.

"Là cậu sao, học sinh giám sát?"

Mặt tôi dần tái đi vì mình có lẽ như bị bắt quả tang rồi nhỉ, mặt anh ấy lúc đó trông thật khó coi vô cùng, đến mức không dám nhìn thẳng cơ.

"A...anh Jamil....em hơi mệt nên ở đây thôi"

"Nhưng sao lại là trước cửa phòng tôi?"

Chết rồi, kiểu này thì làm sao mà nói chứ. Anh ấy thật sự sẽ nổi điên nếu như mình nói ra là mình đi tìm anh ấy mất.

"Nếu tìm tôi thì cậu có thể ngồi đợi mà? Tôi đã nói là vào lấy đồ trong phòng mà?"

"Ừ nhỉ, do em thấy anh không ra nên lo thôi ạ..."

Tôi thật sự chưa bao giờ sợ anh ấy đến thế này nhưng mà, sao cơ thể anh ấy lại chứa cả một bầu trời đầy ẩn sát khí và thù hận thế. Cây cối thì héo khô, trời nhuộm đỏ và vài giọt mực trên người.

"Jamil, cho em h--"

"Jamil!!! Cậu làm gì mà lâu thế! Tớ lo hết c-- Ủa? Học sinh giám sát? Em ở đây cùng Jamil à~ Vậy là em muốn biết thêm nơi này nên đi hỏi Jamil phải không~"

"Kalim, đi theo tôi một chút nhé"

"Ể? Được thôi"

Kalim vẫy tay chào tôi và đi theo Jamil. Tôi đứng từ xa có vẻ như nắm bắt một phần nó đó trong thâm tâm của anh ấy. Anh ấy có vẻ đang lên một kế hoạch gì đó mà tôi là người tìm ra đầu tiên.

Vài ngày sau, Grim phát cáu vì chịu không nổi chế độ ác nghiệt phải đi trên sa mạc vào mỗi buổi sáng nên là kêu tôi cùng cậu ấy tẩu thoát. Tôi cũng đồng ý và sau đó cả hai lén lút đi xung quanh và vô tình lấy được tấm thảm thần của Kalim và bay đi.

Bay mãi thì vô tình lọt vào nhà Octavinelle vào đêm hôm thế này. Do bay quá nhanh nên cả hai chúng tôi đã ngất một lúc. Tiếng bước chân chạy ra khiến tôi tỉnh dậy, nhìn lên là Floyd và Jade đã đứng trước mặt mình rồi.

"Oh ya, là học sinh giám sát sao?"

"Bé tôm nhỏ và Hải cẩu-chan lại làm gì vào đêm hôm thế này?"

"Jade....Floyd? Đây là kí túc xá Octavinelle sao?"

"Đúng vậy, đây là Mostro Lounge của Octavinelle"

A...đã thoát rồi...nhưng mà...tại sao mình lại ở đây cơ. Nhưng mà, lòng mình lại khá nhói trong tim vì điều gì. Jamil, anh thật sự sẽ làm chuyện gì đó mà bọn em không biết sao...

Sau khi nhà Octavinelle ra giải quyết mọi thứ, bọn tôi kể lại toàn bộ câu chuyện của nhà Scarabia đang diễn ra. Azul, Floyd và Jade quyết định giúp đỡ chúng tôi để giải quyết mọi vấn đề bên đó.

Sau đó quay trở lại Scarabia, tôi và Grim đã dập đầu xin lỗi không biết bao nhiêu lần. Jamil đi ra với vẻ mặt khó coi khi gặp Octavinelle, lúc đó, tôi lại thấy một màu đỏ rực của lửa và nhuộm đen của mực. Overblot? Không đời nào nhỉ. Làm gì có chuyện đó...

Vài ngày sau khi mà Octavinelle qua, có vẻ như những ngày tháng bình thường của Scarbia dần quay lại nhưng mà, tôi khẽ liếc qua viên đá của Jamil, nó sấp ngập tràn màu đen cả rồi.

"Không lẽ là..."

"Sao thế học sinh giám sát? Cậu có chuyện gì sao?"

"A, không có gì, em đi qua chỗ này có chút việc nha".

Tôi bỏ đi giữa bữa ăn cùng với Kalim và chạy đi kiếm Jamil, đi đến căn phòng của anh ấy rồi dừng lại, dùng toàn bộ sức bình sinh gõ lên cửa. Jamil bước ra mở cửa và nhìn thấy tôi trong bộ dạng lo lắng. Jamil cũng thắc mắc.

"Kiếm tôi có chuyện gì sao?"

"Jamil, em muốn nói chuyện riêng với anh. Làm ơn! Chỉ lần này thôi!"

"Eh...à..được thôi, vào đi."

Jamil mở cửa cho tôi vào và nhanh chóng đóng cửa lại. Mờ ám? Sợ sệt vì một vấn đề gì đó sẽ bị lộ?

"Jamil nè, em hỏi anh được không?"

"Chuyện gì? Cứ nói đi, tôi không có nhiều thời gian đâu".

"Anh lại tính làm ra chuyện gì nữa phải không? Trong thâm tâm anh thật sự không thích Kalim à? Anh thật sự mong muốn một cái gì mà không thể đạt được à!?"

Jamil chợt im lặng đi, chết, có phải mình hỏi nhiều quá phải không. Jamil nhìn tôi và bật cười phá lên.

"Không hổ danh là học sinh giám sát nhỉ? Chuyện gì cũng có thể đoán được cả"

"Jamil, anh có vẻ không biết, là từ khi sinh ra, tôi có thể thấy một cuộc sống mà họ cảm nhận đấy..."

Jamil nhìn tôi một cách nghiêm túc và có vẻ như bộc lộ được chút gì đó như bị phát hiện vậy.

"Nè, cậu nhìn thấy gì trong tôi hiện giờ? Nói cho tôi nghe."

Đầu tôi lại bắt đầu đau nhức, khó chịu và tôi bắt đầu run rẩy, tìm mọi cách để thoát khỏi cơn nhức này. Nhưng mà, lại không thể chống cự nổi, tôi nói ra.

"Một bầu trời đỏ nhuốm đầy màu sắc của lửa, xung quanh là một màu đen của mực"

"Vậy điều tôi mong ước là?"

"Giành lấy vị trí nhất..."

"Đúng là cậu nhỉ? Nhưng có vẻ lần này tôi sẽ không để ra đi được rồi. Vì cậu đã biết thứ tôi muốn. Tôi sẽ điều khiển cậu, cậu sẽ là mục đích của tôi. Tôi luôn muốn cậu rất lâu rồi, học sinh giám sát "

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chương 2: Tội ác lầm lỡ


"Jamil! Anh không được làm Kalim bị thương!"

================================================

Đầu tôi thật khó chịu, tâm trí và thể xác hiện tại đều là do Jamil chỉ định mà ra nhưng chỉ có trái tim này vẫn còn thoáng theo ý nghĩ của riêng tôi. Trước mắt tôi, Jamil đã thật sự rơi vào bể của dục vọng mà anh ấy đã gây dựng nên.

Anh ta vuốt nhẹ mái tóc tôi, hôn thật sau và ôm chặt lấy tôi. Tiếng bước chân và giọng nói của Azul ngày càng rõ rệt, Jamil biết là cậu ta sẽ tìm đến tôi vì tôi đã đi vớimootj khoảng thời đủ lâu để cậu ta phải đi kiếm.

"Nào, chú chim bé nhỏ của ta, hãy đi theo ta và đừng lạc lối nhé~"

"Vâng, thưa ngài Jamil."

Jamil nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay tôi và đi ra khỏi phòng. Thật ngạc nhiên thay là Azul đã đứng ở trước cửa bởi một cách nào đó. Jamil khẽ dừng lại và mệt mỏi, giấu tôi ra sau lưng.

"Azul, ngươi đến đây làm gì?"

"Có chuyện chứ~ mà cậu đang giấu ai vậy?"

"Không có ai cả, mau đi đi"

"Jamil-san, cậu khó có thể qua mặt được 1 người có 4 con mắt như tôi dễ dàng đâu"

Jamil im lặng một hồi mới quyết định lôi tôi ra từ phía sau lưng, nét mặt hờ hừng, bám víu lấy Jamil khiến cho Azul lập tức nhận ra chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đối với cậu ta. Cậu ta bắt đầu tỏ vẻ hoảng sợ và phiền phức trước mặt Jamil.

"Jamil, tại sao học sinh giám sát lại..."

"Có vẻ như ngươi đã phát hiện ra rồi nên tao cũng chả muốn giấu đâu. Vì mày đã nhìn vào mắt tao rồi nên" - Jamil trừng mắt mình vào mắt của Azul- " Trong mắt của ngươi phản chiếu hình ảnh chủ nhân, nếu ta hỏi thì phải trả lời, nếu ta ra lệnh thì phải cúi đầu, Snake Whisper!"

Azul đau đầu trong tức khắc và trở nên khó chịu vô cùng, tôi bám víu lấy áo của Jamil, đối chút lo sợ nhưng đôi bàn tay dịu dàng ấy vuốt khẽ lên mái tóc tôi và cười một cách dịu dàng. Không thể nào, Jamil, anh thật sự...còn nhân cách mà...

"Đầu tôi, đau quá!"

"Ngươi đừng có ở đó mà chống cự nữa Azul à~ nếu ngươi muốn cơn đau đầu mau chóng biến mất thì lo mà cam chịu đi"

Jamil lại quay về bản mặt đó rồi...cái thế bên trong anh ấy, rốt cuộc là chịu bao nhiêu sự thống khổ vậy...

"Bây giờ, chủ nhân của người là ai?"

"Chủ nhân của tôi..." - Azul mở mắt với đôi mắt đỏ như máu và nhìn Jamil- "Là Jamil Viper"

"AHAHAHA!!! ĐÚNG RỒI ĐÓ! TAO CHÍNH LÀ CHỦ NHÂN CỦA MÀY! TAO BÂY GIỜ KHÔNG CÒN LÀ PHÁP SƯ MÀ AI CŨNG THẤY PHIỀN NẢN ĐÂU! MA THUẬT CỦA TAO ĐẾN NỖI MÀ MÀY CŨNG PHẢI CHỊU THUA ĐẤY AZUL À! BÂY GIỜ LO MÀ BẢO NHÀ MÀY CÚT XÉO KHỎI NƠI ĐÂY CHO TAO!"

Jade bước ra từ phía căn phòng sau dãy hành lang, người nghiêm chỉnh nhìn Jamil.

"Vậy đúng là cậu nhỉ Jamil..."

"Heh...?"

"Cậu đừng chối khi mà bọn tôi mượn tài khoản của Azul quay trực tiếp và bây giờ là toàn bộ mọi người coi rất là đông đó."

Tiếng các bước chân dần chạy ra theo và Jamil với anh mắt hoảng sợ và lo lắng. Bọn họ luôn nào cũng hỏi vì không thể nào cho là chuyện đó là sự thật cả và quan trong hơn hết, Kalim bước ra, nhìn Jamil và cố gắng từ chối tất cả nhưng mà Jamil đã bật cười, bật cười trong chính nỗi đau của anh ấy.

Anh ta hoàn toàn không thể nào kiểm soát được chính bản thân mình và màu đen đã ăn cả sức mạnh của Jamil. Bây giờ, anh ta đã ở thế Overblot, dùng toàn bộ sức mạnh của mình và đá bay Octavinelle, Kalim và Grim ra khỏi kí túc xá. Tôi chỉ biết đứng đó mà nhìn, bám víu lấy áo của Jamil. Đến lúc đó, tôi vô tình nhìn ra được một điều gì đó sâu thẳm tròn tim Jamil. Nơi đó thật ấm áp, nụ cười của Jamil khiến cho một buổi chiều tà cũng phải nghiêng theo nụ cười đó. Nơi đó, anh ấy được thoải mà và tự do với chỉnh bản thân.

1 lúc sau, tôi ngồi bên cạnh Jamil, được anh ấy vuốt láy mái tóc, cười thỏa mãn và hạnh phúc với cuộc sống thì Kalim đã quay lại cùng với những người bạn của cậu ấy. Kalim quyết định tự tay cậu ấy sẽ giải quyết mọi chuyện với Jamil. Tôi lúc đó cũng dần lấy lại được ý thức và Jamil kêu tất cả di tản ra hết để cho Jamil được 1 lần đấu với Kalim theo nghĩa đen.

---

"Kalim! Cậu sẽ không cầm cự nỗi đâu! Đừng cố nữa!" - tiếng Azul cố gắng chưa thương cho Kalim.

"Tôi phải...giải quyết mọi chuyện..."

Nhưng Jamil không từ cơ hội đó, lập tức tấn công Kalim trong khoảng khắc cậu ta lơ đễnh.

"AZUL! KALIM! CẨN THẬN!" - Tiếng Jade và Floyd cố chạy lại ngăn cản.

1 giọt, 2 giọt rồi tới nhiều giọt, một tấm thân nhỏ bé đã chắn trước Kalim và Azul, tôi đã làm thế...thật sự là thế...

"HỌC SINH GIÁM SÁT!!!!" - Cả bọn hoảng loạn chạy lại.

Nét mặt của Jamil đã có một phần nào đó cau có và hoảng sợ, năng lực bắt đầ suy giảm hẳn đi. Jade cố gắng tìm mọi cách băng cầm máu lại cho tôi, tôi chợt nhìn về phía Kalim, đôi mắt màu đỏ ấy hoảng loạn và mang một nỗi niềm sợ hãi ấy, tôi khẽ nói.

"Làm ơn...cứu lấy Jamil...trước khi...quá trễ..."

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chương 3: Mừng trở lại

「Cảm ơn trời là em không sao」

「Jamil, anh về rồi」
------------------------------------------------------------------

Về phía Jamil:

Trong cái cơn đau đầu buốt giá vì bất tỉnh, tôi lại nhớ về cái kí ức đó. Lúc đó tôi vốn đã nhận thức được chính bản thân mình làm cái gì. Tôi phải làm thế nào, nhưng thật sự...tôi chỉ muốn một lần được hạng nhất thôi mà...

"JAMIL À! MAU TỈNH LẠI ĐI!"

Giọng nói này...là ai...Là ai đang kêu tôi...

"Jamil...làm ơn...tỉnh lại đi mà"

Tôi chợt tỉnh, nheo mắt của bản thân rồi lại mở nó ra. Tôi nhìn thấi đôi bàn tay của Kalim bấu chặt tay tôi, khóc nức nở, những giọt nước mắt tràn đầy nỗi ân hận ấy.

Kalim Al-Asim....cậu không sai, cái sai duy nhất đó là do tôi có địa vị thấp hơn cậu, tôi đã vậy còn phản bội cậu. Có lẽ cậu sẽ không ưa tôi nữa rồi...

"JAMIL!!!! CẢM ƠN TRỜI!!! CẬU TỈNH RỒI!!"

"Rái cá-chan muốn đỏ hoe con mắt luôn rồi kìa. Rắn biển-kun nên cảm thấy may mắn khi có người bạn như rái cá-chan đi"

Tôi bị Kalim siết chặt trong vòng tay ấy, bằng một cách nào đấy, tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm như thứ gì đó đã khiến tôi cảm thấy thật yên bình. Kalim, tại sao cậu lại ngây thơ đến thế. Tôi đã phản bội cậu mà.

"Jamil...tớ....tớ xin lỗi...vì phải để cậu cam chịu một mình..."

Tôi nhìn Kalim khóc thì bất giác tôi lại nhớ tới cô gái đó. Người con gái đó...

"Không sao nhưng mà tôi mạn phép hỏi được không?"

"Được? Chuyện gì sao, Jamil?"

"Main, đâu rồi?"

"Ể? Vậy là rắn biển-kun không nhớ gì sao?"

"Hả...?"

"Cậu tấn công thẳng vào tim của Main, bây giờ Jade đang chăm sóc cho cô ấy đấy." - Azul nhìn, kể lại toàn bộ chuyện cho tôi nghe.

Tôi nghe thấy và hoảng sợ. Khoan đã, mình vừa làm gì thế, chính tay mình hạ sát người mà bấy lâu nay mà mình cố gắng lấy lòng sao. Đừng đùa chứ. Tôi cố gắng gượng dậy nhưng bị Kalim kéo xuống và ngăn cản.

"Cậu tính đi đâu chứ!? Cậu đang không khỏe đấy!"

"Thả tôi ra Kalim, tôi phải đi gặp Main"

Azul ra lệnh cho Kalim khiến cậu phải hạ tay xuống để tôi đi tới nơi mà người con gái mà mình đã ra tay làm việc đó. Tại sao mình lại có thể mất kiểm soát đến mức ra tay mà hạ sát người mình yêu vậy chứ. Kalim, Floyd, Azul bẽn lẽn đi theo sau tôi. Tôi biết chứ nhưng hiện tại em là người quan trọng của tôi thôi.

Tôi chạy thẳng vào phòng thấy thân xác em nằm trên chiếc giường của mình, tôi hoảng loạn nắm lấy đôi bàn tay ấy. Nỗi sợ hãi lại bao trùn lấy tôi. Tôi lại có thể khiến em như thế này...tôi thật là tồi tệ mà...

Về phần MC:

Tôi đang nằm yên một chỗ và khó thể nào cử động được. Mọi thứ xung quanh thật tối đen và không có lối thoát. Hai tay và hai chân thì bị còng vì mang theo tội mưu phản, tôi có lẽ khó thoát được tội trạng này. Tôi ôm lấy chân mình và ngồi trong giữa khoảng không đen ấy, một mình và chẳng còn ai.

Bất chợt tôi cảm nhận được sự mát của giọt nước và hơi ấm của một cơ thể trên mu bàn tay mình. Không lẽ, có người đang nắm tay tôi. Không, chỉ có lẽ là tưởng tượng thôi. Jamil vẫn còn ngất mà nhưng còn Kalim thì sao...

Một màu tối xung quanh bỗng dưng hóa trắng, những xiềng xích xung quanh đều tan biến, tôi ngạc nhiên và một giọng nói cất vang lên trong tâm trí:

"LÀM ƠN TỈNH DẬY ĐI! TÔI KHÔNG THỂ NÀO MẤT EM ĐƯỢC!" - một giọng nó đầy nỗi buồn và niềm ân hận.

Jamil, là giọng của anh, anh đã tỉnh rồi. Ngay sau khi tôi vừa chợt nhận ra mọi thứ thì có một cách cổng hiện ra trước mắt. Nơi mà tôi có thể gặp lại được anh ấy, tôi chạy đến cánh cửa ấy và một luồng sáng thật chói và tôi không thể nhìn thấy gì cả.

Người kể:

"Làm ơn tỉnh dậy đi..." - Jamil nắm chặt lấy tay Main và khóc rất nhiều.

"Jamil à, cô ấy không sao đâu mà." - Kalim đi lại an ủi Jamil, vẻ mặt thì nhìn thẳng vè phía Main đang nằm, nỗi lo không ngừng tăng.

"Dù sao gì bé tôm nhỏ sẽ ổn thôi, rắn biển-kun đừng lo quá chứ"

Đôi mắt nhạt nhòa của Main khẽ thức giấc, Kalim nhìn thấy và mừng rỡ, ôm chầm lấy main:

"Cậu tỉnh rồi! Main!"

"Đúng là Kalim-san nhỉ" - Jade cười phì.

"Kalim à, cậu ta mới tỉnh, để yên cho cậu ấy nghỉ ngơi đi." - Azul khẽ thở dài.

Ánh mắt của main nhìn xung quanh rồi khẽ nhìn xuống Jamil, đôi mắt đã đỏ hẳn vì khóc quá nhiều, Jamil ôm lấy Main và siết chặt.

"Cảm ơn trời...cảm ơn người..."

"Chào mừng các anh quay lại, Jamil, Kalim." - Main bật cười.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro