Chương 2 Gặp Lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

***

5 năm sau, quán cafe Z.

Thuỵ Du cầm tách capuchino, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Đầu giờ chiều, trời mưa tầm tã, Thuỵ Du ngồi ở đây đã hai tiếng đồng hồ. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, tay chống cầm, suy tư.

Thuỵ Du rất thích ngắm mưa, vì mưa đẹp, cũng vì mưa khiến lòng cô dịu đi rất nhiều.

Năm năm qua, cô cố gắng làm việc, cố gắng trở nên mạnh mẽ, cố gắng để trở thành người hữu dụng. Kết quả là, vết thương cũ của cô đã trở thành vết sẹo không thể nào xoá được, trái tim cô trở nên lạnh lẽo. Có không ít người theo đuổi cô, nhưng cô ngay cả mở miệng nói với họ câu từ chối cũng không làm, trực tiếp bỏ đi.

Đối với cô, tình yêu chỉ là một món hàng xa xỉ, cô tự nhận mình không đủ tiền để mua, càng không đủ niềm tin để tin vào nó.

Mưa đã dứt, tách capuchino cũng vừa hết. Thuỵ Du ra ngoài, bước đi vô định, cô không định về nhà quá sớm, dù sao thì Thuỳ Anh cũng đi làm chưa về.

Thuỳ Anh đang làm ở một công ty bất động sản, tiền đồ cũng rất rộng mở, nhưng không hiểu sao dạo này tâm trạng lại không tốt, cứ ngồi lẩm bẩm chửi mắng ai đó, nhiều lúc làm Thuỵ Du phải bật cười.

Vừa đi vừa nghĩ, Thuỵ Du đã đi đến bờ sông. Đây là lần đầu tiên cô đi đến nơi này, cảm giác thật dễ chịu. Nhìn bên cạnh, Thuỵ Du ngẩn người.

Cách cô vài mét có một người đang nhắm mắt dựa vào gốc cây, dường như là đang ngủ. Khuôn anh toát lên vẻ dịu dàng, yên bình đến lạ, trái tim lạnh lẽo bấy lâu nay lại ngưng đập một nhịp.

Ngẩn ngơ hồi lâu, Thuỵ Du lại nhìn thấy cần câu cá của anh, cô khẽ cười. Người đàn ông này thật ra là đến đây để câu cá, hay là để đánh cờ với Chu công?

Ngẩn ngơ một lúc nữa, Thuỵ Du quyết định bước lại chỗ cần câu cá. Không hiểu sao cô muốn giúp anh chàng này một tý, mặc dù biết rõ trước giờ cô chưa câu được một con cá nào.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Thuỵ Du quay lại nhìn người đó. Cô chợt giật mình. Người đó đã mở mắt từ bao giờ, đôi mắt có thần nhìn cô, điều cô thấy lạ là ánh nhìn đó chứa đựng sự dịu dàng vô hạn, khiến tim cô đập thình thịch. Ánh mắt của anh như có lực hút, khiến cho cô không cách nào dời mắt đi.

Nhìn thấy Thuỵ Du ngẩn ngơ nhìn mình, anh mỉm cười, đứng lên bước lại gần cô.

"Chào em, tôi tên Hoàng Quân. Em tên gì?"

Giọng nói trầm ấm của anh vang lên, kéo Thuỵ Du trở về hiện tại. Cô chớp chớp mắt nhìn cần câu đang cầm, lại nhìn xuống xô cá trống không, rồi mới nâng mắt lên nhìn anh, khẽ nói:

"Chào anh, tôi tên Thuỵ Du. Thật xin lỗi đáng ra không nên sử dụng cần câu của anh. Tôi định giúp anh câu cá."

Cô chỉ chỉ vào cần câu, rồi lại chỉ chỉ vào cái xô toàn nước, chau mày: "Nhưng đến giờ vẫn chưa được con nào."

Hoàng Quân bật cười thành tiếng, anh thong thả ngồi xuống bên cạnh cô.

"Em thích câu cá à?"

Thuỵ Du mở to mắt, cô đã nghĩ là sẽ bị mắng vài câu cơ. Cụp mắt, Thuỵ Du thành thật nói: "Lúc trước cha mẹ tôi thường dẫn tôi đi câu cá."

"Vậy còn bây giờ?"

"Cha mẹ tôi mất rồi."

Thuỵ Du vừa trả lời, vừa cúi đầu nhìn cần câu, cảm xúc hỗn loạn. Đã lâu lắm rồi cô không cảm thấy nhớ cha mẹ, vậy mà hôm nay lại nghĩ tới.

Hoàng Quân im lặng nhìn Thuỵ Du, cả hai đều chìm trong suy nghĩ của mình.

Một lát sau, giọng nói trầm ấm của anh lại vang lên đều đều.

"Nếu em muốn, mỗi ngày em có thể đến đây sử dụng cần câu của tôi."

Ngẩn người, Thuỵ Du mờ mịt hỏi lại.

"Để làm gì?"

"Câu cá"

"Nhưng tôi không câu được con nào."

"Không sao, em chỉ cần cầm cần câu là được rồi, có câu được hay không cũng không là vấn đề."

Thuỵ Du hơi khó hiểu nhìn Hoàng Quân, anh chỉ nhìn cô, mỉm cười. Nhìn thấy nụ cười của anh, sự nghi ngờ trong cô tan biến.

"Ừm, được. Vậy cảm ơn anh."

Hai người ngồi thêm một lúc nữa, đến khi chuông điện thoại Thuỵ Du vang lên. Là Thuỳ Anh gọi. Cô nhìn thời gian, giật mình. Năm giờ chiều rồi, giờ Thuỳ Anh đã về, cô quên mất việc làm bữa tối.

Hít một hơi chuẩn bị tinh thần, cô quay qua nói với Hoàng Quân.

"Xin lỗi, phiền anh nhích ra xa một chút."

Hoàng Quân nghe lời nhích ra xa, chỉ là khái niệm "xa" của anh hình như không không giống với Thuỵ Du, anh chỉ dịch người sang một tý. Thuỵ Du cũng không để ý, cô đặt điện thoại cách tai mình một khoảng khá xa, sau đó nghe máy.

Từ trong loa điện thoại phát ra một tràn tiếng thét ầm ĩ, đến độ Hoàng Quân vẫn có thể nghe loáng thoáng vài chữ.

Thuỵ Du khẽ thở dài, nhẹ giọng nói vài câu rồi cúp máy. Cô đứng dậy quay sang Hoàng Quân.

"Tôi phải về rồi."

Hoàng Quân thong thả đứng dậy.

"Để tôi đưa em về."

"Không sao, nhà tôi không xa lắm, tôi đi bộ về là được rồi."

"Vậy tôi đi bộ với em."

"Anh không đi xe à?"

"Có"

"Vậy sao không đi xe về?"

"Vì em muốn đi bộ."

Thuỵ Du càng hỏi càng cảm thấy mờ mịt, chẳng hiểu anh đang nói cái gì, anh không đi xe thì liên quan gì đến việc cô đi bộ?

Mặc kệ anh, nếu giờ cô không nhanh về thì Thuỳ Anh băm nhỏ cô ra mất. Nghĩ đến Thuỳ Anh, Thuỵ Du khẽ rùng mình, chân bước nhanh về nhà. Hoàng Quân im lặng đi phía sau cô, nhìn có vẻ thong thả, nhưng lại không hề thay đổi khoảng cách giữa hai người.

Vừa về đến nhà, Thuỵ Du quay sang anh.

"Hoàng Quân, đến nhà tôi rồi."

Hoàng Quân gật đầu: "Ừ", nhưng vẫn không cử động, chỉ có đôi mắt toả ra ánh sáng lấp lánh nhìn cô dịu dàng vô hạn.

Thuỵ Du cảm thấy khó xử, sao anh chưa chịu đi, chẳng lẽ cô phải bắt chước Thuỳ Anh hôm trước đuổi người? Cô không làm được đâu nha. Lại còn...lại còn ánh mắt đó, khiến mặt cô nóng bừng.

Đang không biết nên làm thế nào, chợt nghe giọng Hoàng Quân vang lên.

"Mai gặp."

"A...được"

Nói xong Thuỵ Du chạy biến vào trong nhà, gương mặt vẫn nóng bừng vì ánh mắt đó.

Hoàng Quân đứng bên ngoài, đôi mắt vẫn toát ra vẻ ôn nhu, nhìn chằm chằm vào cánh cửa, miệng còn lẩm bẩm vài câu, trong giọng nói không giấu được vẻ kích động.

"Tôi tìm thấy em rồi, cuối cùng cũng tìm thấy em rồi. Tôi sẽ không để một lần nữa lạc mất em, Thuỵ Du."

Lẩm bẩm xong một hồi Hoàng Quân mới lưu luyến xoay người rời đi, khoé môi vẫn còn đọng lại ý cười nhàn nhạt.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro