Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh

Đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh

Liên tiếp những tiếng vang trong trẻo từ sau lưng Triệu Vô Cực truyền đến, Tiểu Vũ nhân cơ hội này, mũi chân điểm nhẹ lên đâu vai Triệu Vô Cực, thân thể mềm mại dán lên lưng Triệu Vô Cực nhẹ nhàng đi xuống đi xuống, đuôi bọ cạp thò ra thăm dò, giống như linh xà quấn ở mắt cá chân trái Triệu Vô Cực, toàn thân đồng thời dùng sức.

Tiếng vang trong trẻo dày đặc nọ chính là công kích của Chu Trúc Thanh và Dạ Mị.

Hai người xuất hiện cùng lúc ăn ý đồng nhất tấn công vào chỗ yếu hại. Đái Mộc Bạch cũng có chút khâm phục. Đáng sợ nhất chính là bất kỳ hành động nào của hai người họ đều không có phát ra tiếng động nào, cả người lặng yên phát ra công kích, không có nửa phần năng lượng hao phí, cũng không có thanh âm phá không của hồn lực.

Đái Mộc Bạch sau khi được vũ hồn phụ thể, mười ngón tay lộ ra lưỡi dao sắc bén như là hổ trảo, mà Chu Trúc Thanh cùng Dạ Mị sau khi tiến hành vũ hồn phụ thể, miêu trảo và hồ trảo của hai người cũng là dạng nhọn.

Sau khi phụ thể, hai mắt Chu Trúc Thanh đồng thời chuyển màu, mắt trái màu lục, mắt phải màu lam, tóc dài xỏa trên lưng, trong quá trình di động thân thể tạo thành ảo ảnh làm kẻ khác rất khó biết vị trí chính xác của nàng.

Dạ Mị lại một đôi con ngươi dựng đứng đỏ rực. Cơ thể mềm mại quyến rũ tốc độ so với Chu Trúc Thanh nhanh hơn một tí.

Mà công kích của 2 người họ cũng cực kỳ ghê gớm. Lợi trảo luôn tìm chỗ yếu hại hạ thủ. Triệu Vô Cực buộc phải phóng ra vũ hồn của mình.

2 người họ ra tay rất đúng thời cơ, đúng lúc Triệu Vô Cực phát lực chấn vỡ Lam Ngân Thảo của Đường Tam, sau khi đẩy lùi Tiểu Vũ, trong nháy mắt bị thoát lực, công kích của bọn họ cũng không đủ phá vỡ công kích của Triệu Vô Cực.

Nhưng ngay sau khi Triệu Vô Cực hoàn thành vũ hồn phụ thể, công kích của Chu Trúc Thanh liền không dễ dàng sinh hiệu quả. Thân thể Triệu Vô Cực như là chế tạo từ cương thiết, dưới sự huy kích toàn lực của nàng, miêu trảo cũng chỉ phá được y phục trên người Triệu Vô Cực.

Mà Dạ Mị so với Chu Trúc Thanh lợi hại hơn một phần. Nếu tinh ý sẽ phát hiện hồ trảo của cô hóa đỏ. Nhưng dù vậy cũng chỉ làm trầy xước một chút.

Nhu kỹ của Tiểu Vũ lần đầu thất bại. Bất luận nàng phát lực như thế nào, cũng không cách nào làm thân thể Tirệu Vô Cực di động chút nào. Kể cả sau khi nàng lật về phía sau, hai tay đánh vào bộ vị quan trọng nơi đùi Triệu Vô Cực, nhưng cũng vẫn chẳng thu được hiệu quả gì.

Tiểu Vũ trong lòng khẩn trương nhưng nàng không có biện pháp đối phó.

Lam Ngân Thảo bị phá, sắc mặt Đường Tam nhất thời trở nên tái nhợt, nhưng hắn không có chút nào do dự vọt tới trước, đằng mạn thô to lại xuất hiện trên người Triệu Vô Cực, làm cho thân thể đang chuẩn bị phát lực của hắn trì trệ trong chốc lát - đúng là hiệu quả của Lam Ngân Thảo đệ nhị hồn hoàn kỹ năng.

Dựa vào thời cơ trong chớp mắt mắt này, Đường Tam đã đi tới trước mặt Triệu Vô Cực, mà Dạ Mị lại lùi về sau chưa khoảng trống cho Chu Trúc Thanh vô thanh xuất hiện tại sau lưng Triệu Cực, một trảo hướng cổ họng, một trảo hướng bên tai, đều là vị trí hiểm yếu của con người.

Triệu Vô Cực cười to sang sảng, cũng không vội tránh thoát Lam Ngân Thảo, ngực vươn ra, rõ ràng là hắn muốn nhìn xem Đường Tam có bao nhiêu lực lượng.

Triệu Vô Cực tiếng cười tắt ngấm, bởi vì hắn kinh ngạc phát hiện, một quyền nhìn như toàn lực của Đường Tam đánh vào ngực mình, nhưng lại nhẹ vô cùng, mà hắn lại đem hồn lực tập trung tại trước ngực, nhất thời có cảm giác dùng sai lực xuất hiện.

Đường Tam đánh ra một quyền đột nhiên biến thành chưởng, chưởng hút ngược về phía sau. Ngay lúc Triệu Vô Cực dụng sai lực, nhất thời kéo thân thể Triệu Vô Cực lảo đảo một cái. Đồng thời chân phải đưa ra phía trước, đá vào chân Triệu Vô Cực. Cho dù hồn lực Triệu Vô Cực mạnh mẽ, dưới tình huống này cũng mất đi thăng bằng.

Đường Tam nắm bắt thời cơ một điểm cũng không thua Chu Trúc Thanh.

" Khởi. " Đường Tam hét lớn một tiếng, hai vai dùng sức đem thân thể Triệu Vô Cực nhấc lên.

" Tiểu Vũ. ". Lần đầu tiên Triệu Vô Cực hoàn toàn cách mặt đất, rốt cục kỹ năng của Tiểu Vũ có không gian phát huy.

Hai chân thon dài trong nháy mắt quấn quanh bên hông Triệu Vô Cực, hai tay nắm cổ hắn, trên người quang mang hồn hoàn thứ nhất đại phóng, mang theo thân thể Triệu Vô Cực kịch liệt xoay tròn tại không trung ba vòng, hướng đỉnh đầu Triệu Vô Cực xuống phía dưới nặng nề nện xuống mặt đất.

Công kích lúc trước của Chu Trúc Thanh mặc dù không tạo được phá hư hiệu quả, nhưng cũng quấy nhiễu Triệu Vô Cực.

Một cây Lam Ngân Thảo khá to hình thành trước một sát na lúc Tiểu Vũ mang theo thân thể Triệu Vô Cực sắp đánh xuống đất quấn quanh eo nàng, đỉnh đầu Triệu Vô Cực xoay tròn đâm xuống đất, mà Tiểu Vũ được Lam ngân thảo giữ lại, tại không trung xoay người một cái phiêu nhiên hạ xuống.

Dạ Mị tại một bên cũng phát động đệ nhất hồn hoàn kỹ năng - quật đuôi. Hai chiếc đuôi nhìn mềm mại tượng chừng như vô hại nhưng khí quật xuống liền tạo nên chấn động không nhẹ.

Oanh!

Thân thể khổng lồ sau khi vũ hồn phụ thể của Triệu Vô Cực nện thẳng xuống đất, cả đầu hoàn toàn ngập vào trong bùn đất.

Tiểu Vũ phiêu nhiên hạ xuống phía trên đầu Đường Tam, mũi chân điểm tại vai phải Đường Tam, song chưởng giang ra giữ thăng bằng, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.

Dạ Mị cùng Chu Trúc Thanh đồng thời lùi lại. Cô lại không tin chỉ nhiêu đó có thể tổn hại được bao nhiêu đối với Triệu Vô Cực.

" Tiểu Tam, có phải chúng ta ra tay quá nặng? " Tiểu Vũ có chút khẩn trương hỏi.

Dạ Mị nghe thấy liền cười khẩy. Qúa nặng? Nhiêu đây mẹ nó còn không biết đủ gãi ngứa cho hắn chưa nữa!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro