Chương 2 (18+): Tân Hôn Ba Ngày!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Doãn Thừa Ngân nói Tĩnh Triệt thật nóng, mà Tĩnh Triệt cũng cảm thấy hắn thật nóng, so với bị sốt còn muốn nóng hơn. Doãn Thừa Ngân quanh năm chiến loạn sa trường, chiến công hiển hách, trong tay hắn nắm giữ binh phù ngàn vạn. Cũng là đội binh hùng hậu nhất Vũ Lang quốc vậy mà lúc này lại nằm trong lòng của y phó mặc cho y giày vò. Nếu nói hận thì người hận cũng không thể là y được.

Tĩnh Triệt từ nhỏ sinh ra thì miệng đã ngậm thìa vàng, được nằm trong chăn mềm ủ ấm, mùa đông giá rét cũng không cảm thấy lạnh. Năm Tĩnh Triệt được một tuổi y đã được phong làm thái tử, người người nhìn y vừa kính vừa sợ, lúc nào cũng lo sợ sẽ đắc tội với y, luôn xu nịnh y làm y vui lòng. Chính là làm cho y đã luôn ngủ say trên giấc mộng luôn ở đích đến đó cho nên khi bất ngờ rơi xuống liền thấy hận ý sâu nặng.
Nhưng mà Doãn Thừa Ngân thì khác, hắn từ nhỏ đã không ngừng cố gắng tập luyện, năm sáu tuổi đã ở trên thao trường tập luyện, năm mười tuổi đã cùng Doãn Thừa Chí ra ngoài chiến trường, mười hai tuổi đã là một tiểu tướng quân. Năm mà Tĩnh Triệt sinh ra thì cũng là lúc Doãn Thừa Ngân được phong tước hiệu tướng quân, là tiên phong đi đầu trong mọi trận đánh chưa bao giờ lùi bước. Cho đến bây giờ hắn cũng đã vì Vũ Lang quốc mở rộng bờ cõi suốt mười tám năm chưa từng dừng lại. Nếu nói hận, chỉ có thể hận vương quyền quá đỗi mê người, Vũ Lang quốc vì vậy mà mất đi một tướng quân tài giỏi. Doãn Thừa Ngân vì vậy mà bị bẻ đi đôi cánh, những ngày tháng phong quang vô hạn bị khép lại, sau này chỉ có thể ở trong chiếc lồng mang tên cung cấm mà thôi.
Tĩnh Triệt sờ tay lên mặt Doãn Thừa Ngân, người này da dẻ cũng không mịn màng nhưng sờ vào lại rất thích, gò má cao kiêu ngạo cũng làm y thấy vừa lòng. Y với tay xuống gối tìm tòi, thị tì luôn làm việc rất tốt, du điêu lúc nào cũng được chuẩn bị sẵn. Y vặn mở rồi quệt lấy một chút, ngón tay nương theo hai cánh mông Doãn Thừa Ngân tìm kiếm rồi chen vào.
- Đợi.. đã! Đừng sờ... chỗ đó!
Doãn Thừa Ngân thấy hơi khó thở, hắn cảm giác Tĩnh Triệt chen vào phía sau hắn hai ngón tay, sự việc xa lạ này làm hắn thấy sợ, muốn tránh né nhưng mà hành động của hắn rất nhanh bị bắt lấy, Tĩnh Triệt hôn lên tai hắn, thì thào thổi hơi bên tai hắn.
- Ngoan một chút, ta làm ngươi thoải mái ngay thôi.
Doãn Thừa Ngân buông ra hai tay đang nắm lấy vật nam tính thô to của y, hắn muốn đẩy y ra, y càng thổi hơi càng làm hắn thấy hít thở không nổi nữa, môi bị gặm lấy, y lại hôn, càng hôn càng mãnh liệt. Hắn vừa bị hôn vừa bị hai ngón tay của y đẩy tới đẩy lui càng thấy khổ sở không chịu nổi, tiếng thở dốc cũng trở thành đứt quãng.
- A... A!
Thời gian qua càng lâu thì cảm giác khó chịu lúc đầu cũng không còn nữa, cho đến khi Tĩnh Triệt rời môi hắn vẫn còn dây dưa muốn quấn lấy. Hắn vòng tay trên cổ y, hai tay tiện đà cởi bỏ dây buộc tóc màu đỏ trên đầu y xuống làm cho mái tóc đen dài rũ xuống. Hắn đã nghĩ Tĩnh Triệt thật đẹp, nhưng khi xõa tóc lại càng ma mị hơn. Doãn Thừa Ngân mỗi lần từ biên ải trở về thăm nhà đều nghe các tỷ tỷ bàn tán về Tĩnh Triệt, hết lời khen ngợi y, người nào cũng mang tâm tình muốn gả cho y nói ra. Còn thì thầm với hắn không chỉ nữ nhân trong thiên hạ muốn y, mà nam nhân nhìn thấy y cũng không tránh khỏi phải liếc mắt nhìn lần thứ hai. Doãn Thừa Ngân biết y đẹp, chỉ là, đẹp đến nỗi làm hắn thần trí mê man thế này thì đúng là quá phô trương rồi.
- Ta có thể, cắt lên mặt ngươi hai vết dao có được không?
Tĩnh Triệt hốt hoảng, Doãn Thừa Ngân là thấy y kỹ thuật không tốt hay sao?
Doãn Thừa Ngân lại nói.
- Ngươi đẹp như vậy ta nhìn liền thấy khó thở!
Doãn Thừa Ngân là nói lời thật, nếu ngày nào cũng nhìn thì hắn sẽ chết sớm mất, hắn đã hơn ba mươi tuổi rồi, đã là người già rồi không thể cứ ngày nào cũng chịu được khi nhìn thấy khuôn mặt này của y được. Nhưng mà Tĩnh Triệt nghe thấy lời này liền nhếch mép cười, y nhích người để cảm thấy thỏa mái hơn một chút sau đấy lần mò xuống khố gian chính mình. Y lấy ra nhục căn to lớn kiêu ngạo đặt tại nơi kia của hắn, không một tiếng báo trước cứ vậy tiến vào.
- Đau!... A!
Doãn Thừa Ngân bị ăn đau liền vung tay đấm lên ngực Tĩnh Triệt một cái, đến cái thứ hai thì đã bị y bắt lấy. Y cúi xuống cắn lên đôi môi hơi sưng của hắn, hông cũng rất biết bắt lấy cơ hội mà đẩy tới, đại điểu cứng rắn từng chút một đi vào càng sâu bên trong hắn. Tĩnh Triệt đẩy vào rồi lại rút ra, y nhẹ nhàng tách mở phía sau hắn một lần nữa rồi lại tiến vào, cứ như vậy qua đi một lúc hắn đã không còn cảm giác đau như lúc đầu nữa. Mà thay vào đó là một loại tư vị xa lạ ập đến, mắt hắn mở to, ngấn nước trong hai mắt cũng từ từ chảy ra, mắt hắn càng mờ mịt không thấy rõ.
Tĩnh Triệt nâng một chân hắn lên để trên vai chính mình, y cúi xuống đem hông đẩy tới, sáp càng sâu, đem đỉnh đầu cực đại chạm đến nơi sâu thẳm nhất, chạm đến cực hạn chịu đựng cuối cùng của hắn.
- A! A.... a!
Doãn Thừa Ngân không nhịn được mà rên rỉ thành tiếng đứt quãng, cổ họng từng trận khô khốc dâng lên, bụng dưới cảm giác trướng không chịu nổi. Vừa trướng lại có chút gì đó nảy nở trong lòng hắn, giống như phá đất mà lên, đâm chồi nảy lộc mở ra một khái niệm mới mà hắn chưa biết đến bao giờ. Nước mắt sinh lý cũng bởi vì ý niệm xa lạ này mà vỡ tan. Hắn cảm thấy nơi gốc rễ côn thịt chính mình giống như bị siết lại, hắn nức nở rên lên, bụng dưới từng trận co rút, côn thịt cũng không tránh nổi co giật mấy cái rồi run rẩy xuất ra. Chất lỏng màu trắng đục rơi vãi trên bụng hắn, trên ngực hắn, còn có vài vết nhỏ lên đến tận cổ. Nhưng mà Tĩnh Triệt lại không có ý định muốn nghỉ ngơi, y lui ra rồi lại đỉnh tới, đem thân thể vẫn còn đang run rẩy của Doãn Thừa Ngân giày vò lần nữa.
- A! A.. Đợi.. đợi.. A!
Doãn Thừa Ngân vừa mới bắn ra vẫn chưa kịp giảm xóc đã bị sáp nhập lần nữa liền không chịu nổi, tay hắn cào loạn trên lưng Tĩnh Triệt, cổ lại bị y gặm nhấm vừa nhột vừa đau, kích thích thần trí mơ hồ của hắn, khiến hắn giống như rơi vào vũng lầy.
- Ưm.. A a! A!
Hắn bị đỉnh mạnh đến nổi chỉ có thể há miệng rên rỉ, nước bọt cũng tràn ra chảy xuống tận cổ, trượt xuống xương quai xanh của hắn tạo thành vũng nước nho nhỏ. Tĩnh Triệt nhìn thấy hắn thích đến nỗi hai mắt híp lại liền muốn chơi đùa một chút. Y chỉ đỉnh vào một chút liền rút ra, cứ như vậy không đi sâu vào chỉ nhẹ nhàng cắm tại bên ngoài huyệt của hắn, không tiến cũng không lùi. Doãn Thừa Ngân mở to mắt nhìn y, cảm giác thích thú vừa rồi không còn nữa chỉ cảm thấy trống rỗng không nói nên lời, bên trong hắn hư không ngứa ngáy, côn thịt mới vừa bắn ra đã từ lúc nào hiên ngang thức dậy, hắn muốn, thêm nữa.
- Nữa... thêm một chút!
Tĩnh Triệt nhìn hắn, trên môi treo một nụ cười nhàn nhạt, y nhích người một chút đem đại điểu đẩy vào được phân nửa thì lại rút ra, hời hợt cắm rút không dùng lực. Doãn Thừa Ngân bị y đùa tức đến đỏ mắt, hắn cắn môi trừng y một cái, dưới ánh nến càng làm cho vẻ mặt hắn thêm dụ người. Tĩnh Triệt lại đỉnh mạnh một cái đem tất cả đẩy vào đến tận gốc rồi lại nhanh chóng rút ra.
- A.. A!
Bị chơi đùa như thế này làm cho Doãn Thừa Ngân có cảm giác không nói nên lời. Đại điểu ngạo nhân kia cứ mạnh mẽ tiến vào rồi lại nhanh chóng rời đi làm cho cảm giác hư không bên trong hắn càng thêm mạnh mẽ, nơi đó của hắn đã sớm ngứa đến nổi dâm thủy cũng tràn cả ra ngoài ướt một mảng lớn nệm giường.
- Triệt... Đừng đùa ...A... ta.. cho ta.... đi! A... A...
Doãn Thừa Ngân hơi thở đứt quãng nói từng chữ, Tĩnh Triệt chỉ chờ có vậy liền sáp tới, côn thịt to lớn kia từng tấc một đỉnh vào cơ thể hắn, mạnh mẽ cắm rút không chút lưu tình. Doãn Thừa Ngân hai tay ôm chặt cổ y, mặt chôn lên hõm vai y thở dốc, hắn nghe rõ ràng bên tai hơi thở của y cũng đã có phần dồn dập hơn. Y hai tay bắt lấy đùi hắn dang rộng ra, hắn bị y đẩy đến nỗi nước da màu đồng cũng bị làm cho đỏ lên. Hắn vừa rên rỉ lại giống như nức nở cầu xin được tha thứ, hắn càng rên Tĩnh Triệt lại càng mạnh mẽ "làm" hắn.
Hắn lúc này giống như một con rối đã không thể động đậy chỉ có thể phó mặc cho Tĩnh Triệt muốn làm gì thì làm, trước mắt hắn mơ hồ, lý trí cũng bị dẫm cho nát vụn. Tĩnh Triệt vừa mạnh mẽ trừu sáp vừa nâng niu gỡ tay hắn đang bám víu trên cổ y ra, tay đan vào tay, y động tình hôn lên mi mắt hắn, hôn đi giọt nước mắt chảy ra vì sảng khoái của hắn. Y càng làm càng dữ, Doãn Thừa Ngân đã khóc không nổi nữa, phía sau bị đại điểu hung tàn hết cắm rồi lại rút, đâm đến cơ bụng hắn co rút lại, ngay cả hít thở cũng không thông thuận.
- A! A! A a!
Doãn Thừa Ngân dường như đã không thể nhẫn nhịn được nữa, hắn nghe da đầu từng trận đau nhức theo từng đợt va chạm của Tĩnh Triệt, hai chân hắn điên cuồng quấn lấy hông y rồi run lên, côn thịt lúc này co giật bắn ra, bạch trọc trong cơn thỏa mãn dâng cao từng đợt bắn lên bụng hắn, bắn lên thân hình dán sát của Tĩnh Triệt dính nhớp dâm loạn.
Hắn sau khi bắn ra liền cảm thấy mệt rã người, hắn thả lỏng thân thể, đáy mắt mờ mịt nhìn lên mành treo màu đỏ. Hôm nay là tân hôn của hắn, là ngày mà hắn bị ép phải gả đi, nhưng mà... thật kì lạ... Hắn sống hơn ba mươi năm nhưng lại là lần đầu tiên biết đến cảm giác này, cũng là tận khoái nhất cuộc đời hắn.
Tĩnh Triệt nheo mắt nhìn hắn, y quệt một chút chất lỏng dinh dính kia nhét vào miệng Doãn Thừa Ngân, hắn không nghĩ bản thân lại có thể nuốt được thứ kia của chính mình. Lời còn chưa kịp nói ra đã bị Tĩnh Triệt hung hăng nuốt lấy, y giống như sói mà cắn lên môi hắn, giày vò khoang miệng vẫn còn ẩn ẩn mùi tanh của thứ kia.
- Ưm..
Hắn có chút run rẫy, côn thịt của Tĩnh Triệt vẫn còn ở trong cơ thể hắn lại bắt đầu thao lộng, y lật úp hắn lại, hai tay ở trên eo hắn kéo mông hắn cao lên rồi từ phía sau đâm tới. Lần này Tĩnh Triệt không có một chút lưu tình nào, uy lực chỉ có dư chứ không thiếu mà làm hắn.
- A! A...!
Doãn Thừa Ngân vẫn còn đang trong cơn tận khoái bị thao làm có chút trướng muốn van xin tha thứ lại không thể tránh được vùi dập như vũ bão phía sau. Tĩnh Triệt càng làm càng hăng, đem chút khó chịu còn dư lại của Doãn Thừa Ngân đuổi đi sạch, làm cho hắn vừa rên vừa khóc, lưng cũng bị từng tầng khoái cảm làm cho run lên, côn thịt vừa bắn cũng từ từ ngẩng đầu bị Tĩnh Triệt ở phía sau bắt lấy.
- Không.. Không thể nữa! Tha ta... Triệt! Triệt, tha ta!
Tĩnh Triệt theo lời hắn làm có chút chậm hơn nhưng vẫn là đi vào cực sâu, mỗi một lần đều cắm đến cực hạn bên trong hắn, chạm đến điểm yếu ớt nhất của hắn. Doãn Thừa Ngân giống lúc này đã không còn chịu nổi nữa, hắn hai tay bấu chặt nệm giường, bụng từng trận co rút đạt đến cao trào liền bắn ra. Tĩnh Triệt bị hắn siết đến đau, tiểu huyệt từng trận co thắt làm y cũng không nhịn được mà run rẩy, một cổ nhiệt lưu nóng bỏng rót đầy trong tiểu huyệt Doãn Thừa Ngân.
Tĩnh Triệt sau khi bắn ra liền đỡ Doãn Thừa Ngân nằm sấp xuống, y thủ thỉ bên tai hắn.
- Ngươi cắn ta thật đau!
Doãn Thừa Ngân ừ hử một tiếng rồi buông một tiếng thở dốc, hắn xoay người nằm ngửa lại làm cho côn thịt trong hậu đình bị rút ra đánh "chóc" lên đùi chính mình một cái. Hắn xấu hổ cúi mặt sau một hồi lại ngước mặt lên, hắn vòng tay qua cổ Tĩnh Triệt hôn hôn lên môi y, giọng lí nhí.
- C...còn muốn nữa!
Tĩnh Triệt nghe thấy lời này liền giống như phát hỏa, y ôm lấy người đã đỏ ửng ở phía dưới kéo hắn ngồi lên người chính mình để nơi đó của hắn ngay trên côn thịt chính mình mà ấn xuống. Doãn Thừa Ngân bị đột ngột này làm cho hoảng hốt, hai đầu gối hắn kẹp chặt hai bên hông Tĩnh Triệt, tay lại siết chặt vai y bấu như muốn tróc cả da ra.
- A! Aa!
Tĩnh Triệt từ bên dưới thô bạo đâm lên làm cho bụng hắn giống như bị xé ra, từng đợt, từng đợt điên cuồng ập tới. Hắn cong lưng giống như muốn quỳ rụp xuống, không may lại bị Tĩnh Triệt ngậm lấy khỏa thù du trước ngực làm cho khoái cảm càng thêm mãnh liệt. Hông eo bị y sáp đến mỏi nhừ. Hắn sau lần thứ hai bị làm liền thích ứng được cảm thấy vô cùng thích thú, lại muốn thêm nhưng khi Tĩnh Triệt làm tới rồi hắn lại thấy thật khó thở. Y ôm hắn đứng lên đi lại bàn, đem bình trà cùng đĩa đựng trái cây cũng hất đổ xuống đất, y phục rơi vãi đầy đất cùng với những mảnh vỡ, hỷ phòng lúc này không còn nhìn ra hình dạng.
Doãn Thừa Ngân bị Tĩnh Triệt áp ngửa ra bàn, y giống như lang sói vồ vập xông tới. Bàn so với giường cao hơn, Doãn Thừa Ngân nằm đó y lại có thể dễ dàng đứng mà làm tới, dùng một chút sức lực đã làm hắn giống như cá chết. Bạch trọc cùng dâm thủy hòa quyện vào nhau nương theo đùi Doãn Thừa Ngân rơi xuống đất, khăn trải bàn bị hắn nắm làm cho lộn xộn cả lên.
- Ưm... A!! A!
Hắn lúc này ý thức mơ hồ không còn nghĩ được gì nữa, mặc kệ Tĩnh Triệt hết ở trên bàn thao hắn lại lôi kéo áp hắn lên tường, y chỉ nâng một chân hắn lên rồi mạnh mẽ thao lộng. Chân Doãn Thừa Ngân bị kéo căng có chút đau nhưng lại càng muốn y tới, hắn cắn lên cổ, lên vai y để giảm đi bớt một chút kích thích từng đợt dâng trào. Hắn không biết là chính mình đã bắn ra bao nhiêu lần cho đến khi trở lại giường thì cả thân mình đã ướt đẫm bạch trọc nhìn vô cùng dâm đãng. Tĩnh Triệt trở lại tư thế nguyên thủy nhất mà làm hắn, mỗi lần động đều đem giường lớn rung lên kẽo kẹt vô cùng xấu hổ.
- Không.. Không A.. A...được nữa!
Doãn Thừa Ngân không biết chính mình đã chảy ra bao nhiêu nước mắt. Hắn nghe bụng từng trận co rút dữ dội lại thêm một lần nữa bắn ra, Tĩnh Triệt lần này cũng không nhịn được nữa bắn vào trong cơ thể hắn, thêm một lần nữa cùng hắn đi đến cao trào.
Doãn Thừa Ngân từng trận thở dốc, tay hắn vuốt ve đỉnh đầu Tĩnh Triệt đang chôn ở hõm vai chính mình, lắng nghe hơi thở nhàn nhạt ở ngay bên tai. Tĩnh Triệt liếm liếm cổ hắn, mồ hôi của y vừa mặn lại vô cùng kích thích, y buông một tiếng thở nhè nhẹ.
- Tân hôn ba ngày, tướng quân của ta... cứ từ từ mà hưởng thụ!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro