Chương 48: Nóng Hơn Sa Mạc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Qua đi một lúc sau khi Doãn Thừa Ngân và Tĩnh Triệt cùng với hai vị Kha Lạc lão gia bàn giao sổ sách xong xuôi thì sắc trời cũng đã tối.

Kha Lạc gia đối đãi với bọn hắn so với khách quý còn muốn nhiệt tình hơn, bởi vì mấy năm về trước Doãn Thừa Ngân đã từng đến đây, trong thời gian chờ rèn đúc xong đủ binh khí thì là một chân chạy vặt vô cùng có tiềm năng.
Doãn Thừa Ngân cái gì cũng làm, thổi lửa, đốt than, thậm chí là tách hợp chất, hắn học hỏi rất nhanh, nếu như hắn không phải là Đại tướng quân một nước thì Kha Lạc lão gia đã ngỏ ý muốn hắn ở lại rồi.

Mà bây giờ thì lại càng không thể, Doãn Thừa Ngân và Tĩnh Triệt sự lớn chưa thành cho nên chỉ có thể trong thời gian hai tháng chờ đợi khẩu đạn pháo thứ hai hoàn thành thì lập tức trở về. Trong thời gian đó hắn sẽ cùng với một trăm binh sĩ kia phụ trách việc rèn đúc binh khí.

Ở Kháp Bỉ Lạp quốc thời tiết thật sự quá khắc nghiệt, ngay cả khi về đêm rồi mà mặt đất vẫn còn bốc lên hơi nóng. Nhưng người dân ở đây sống đã quen cho nên không có nề hà gì, Doãn Thừa Ngân thì tuy rằng mấy năm trước từng ở nhưng sau nhiều năm không tới thì cơ thể cũng đã dần quên đi.
Hắn một tối tắm đến ba lần, Tĩnh Triệt cũng không ngoại lệ, bình thường y quan trọng lễ tiết như thế nào mà từ khi đi đến đây cũng phải mặc áo cộc quần ngắn. Bởi vì nước da vốn dĩ đã trắng trẻo cho nên chỉ mới qua có mấy ngày đã có khác biệt rõ rệt, bên trong quần áo che chắn thì vẫn như trước còn những phần bị hở ra thì bị nhuộm một màu nâu như màu của hạt chà là.
Nhìn thì có vẻ buồn cười nhưng lại kích thích Doãn Thừa Ngân đến không ngờ, ngày nào không cùng Tĩnh Triệt lăn lộn một lần liền không ngủ được.

- A... Ức!

Tiếng rên rỉ kiềm nén ngay lúc này ở phía sau của lò rèn phát ra. Doãn Thừa Ngân và Tĩnh Triệt sau khi tắm ở buồng tắm tập trung xong thì cùng nhau trở lại lò rèn, vốn muốn đi xem qua vài bản phát thảo binh khí nhưng cuối cùng lại ở bên ngoài ôm ấp như vậy. Cũng không trách được khi mà Tĩnh Triệt chỉ khoác hờ hững một cái áo cộc tay thật mỏng, quần đơn thì hơi ướt dính sát vào trong da thịt, nhìn thấy như vậy Doãn Thừa Ngân liền nổi hứng.

Hắn không hứng lên với ai cả, cho dù là bất kì ai trần truồng ở trước mặt cũng không mảy may phản ứng, nhưng nếu là Tĩnh Triệt thì chỉ cần cổ áo hở ra liền làm hắn muốn leo lên người y, lột sạch y ra mà nhấm nháp không chừa lại gì.

- Ngân nhi thật là vội...

- Ưm... A! Ha!

Tĩnh Triệt áp Doãn Thừa Ngân vào trong tường, tường đá âm ấm vì sức nóng của ban ngày còn sót lại, y cúi người cuồng dã hôn lên môi hắn, tay thì ở trên nửa thân trên xích lõa của hắn vuốt ve không ngừng.

Bây giờ đang ở bên ngoài nhưng bởi vì là buổi tối cho nên không có người qua lại, bọn hắn lại là đang ở đằng sau lò rèn cho nên lại càng vắng lặng, nhưng chốc chốc sẽ vang lên âm thanh "bang, bang" ở bên trong dội ra. Là tiếng búa đập.

Doãn Thừa Ngân hai tay bấu chặt cổ Tĩnh Triệt, tay hắn luồn vào trong tóc ướt xõa ra của y, từng sợi tóc giống như dán chặt vào da tay hắn, hắn chôn mặt trong cổ y, hít hà hương thơm nhàn nhạt của bồ kết cùng với mùi cơ thể xen lẫn nhau tỏa ra. Tĩnh Triệt thật thơm, hắn hít hà từng hơi rồi há miệng cắn lên cổ y, cắn lên hầu kết nhấp nhô, hắn cắn mút xương quai xanh của y từng chút một vô cùng ngon lành. Cho đến khi nghe thấy tiếng thở dốc trầm thấp ở phía trên mới ngước mặt lên nhìn, hốc mắt Tĩnh Triệt có chút đỏ, y khó khăn buông một câu.

- Ngân nhi, ngươi thật như muốn đoạt mạng vi phu rồi...

- Phu quân không thích ta làm như vậy sao?

- Thích... rất thích!

Tĩnh Triệt nhớ lại xúc cảm mà Doãn Thừa Ngân vừa rồi mang lại, y cắn lên môi hắn, hôn phớt xuống cằm hắn rồi lại trượt xuống cổ, từng chút một hết liếm rồi lại mút.
Mùi hương trên người Doãn Thừa Ngân làm cho y mê luyến, cơ thể này, tình ái này, hết thảy mọi thứ của hắn y đều muốn nắm giữ. Vòm ngực này, hai khỏa châu màu nâu đỏ này, làm cho y thèm đến nhỏ dãi, y há miệng ngậm lấy, đầu lưỡi ở xung quanh vẽ vời, một tay thì nghịch lấy khỏa thù du bên kia.
Doãn Thừa Ngân bị áp vào trong tường làm cho lưng có chút đau, vừa đau vừa ngứa, trước ngực lại bị Tĩnh Triệt gặm cắn làm cho hắn không thể tập trung nổi, đầu óc như đi trên mây. Hắn vuốt ve tấm lưng y sau lớp vải mỏng, hồ hôi đã từ từ thấm ướt cơ thể nóng như lửa thiêu đốt, hai thân thể đang sùng sục lửa tình đang dán sát vào nhau không một kẽ hở.

- Hức... A! A!

Doãn Thừa Ngân cảm thấy vô cùng quái dị, đây là lần đầu tiên hắn ở bên ngoài một nơi vốn dĩ có nhiều người qua lại cùng Tĩnh Triệt làm, nếu như bây giờ có người đi tới hắn cũng không chắc bản thân có thể dừng lại. Mà Tĩnh Triệt cũng không thể dừng lại, y lúc này lửa tình dâng cao, mọi lý trí đều đã bị lu mờ, y dời sự chú ý xuống vùng bụng của hắn, hôn lên rốn hắn, sau cùng nửa quỳ rồi dùng miệng kéo quần của hắn xuống.

Vật nam tính kiêu ngạo ngay lúc này bật ra, dưới ánh trăng vàng nhìn thấy vô cùng rõ ràng từng đường gân cho đến bạch dịch từ quy đầu chảy ra. Tĩnh Triệt há miệng ngậm lấy, tay thì lần mò ra phía sau hắn, kẽ mông bị tách ra, y tìm tòi nơi hậu đình quen thuộc rồi chen vào một ngón tay.

- Hưm... Ức!

- Triệt... !

Doãn Thừa Ngân rên lên mấy tiếng không rõ hình hài, hai chân hắn khuỵu xuống dường như đứng không vững, hai tầng kích thích gần như áp đảo hắn triệt để. Cơ thể vốn đã quen với sự động chạm ngay lúc này đáp trả lại, sâu trong nội bích bắt đầu chảy ra dâm thủy, tràng bích thì không ngừng co thắt nuốt lấy ngón tay thon dài kia.
Dưới sự chỉ đạo quen thuộc của ngón tay Tĩnh Triệt, tràng bích Doãn Thừa Ngân lúc này đã bắt đầu giãn ra, y càng đẩy càng sâu, hai ngón tay hết nhu rồi lại miết, y chẻ hai ngón tay của chính mình ra nới rộng nơi ẩm ướt chật hẹp này của hắn. Từng chút từng chút một đem dâm thủy bôi đầy trên tường thành mỏng manh, nơi vốn dĩ chỉ đủ để tiếp nhận một ngón tay bây giờ đã có thể dễ dàng cho vào đến ba ngón.
Tĩnh Triệt nghe tay nóng như lửa thiêu, muốn ngay lập tức rút ra rồi cho vào đại điểu của chính mình. Nhưng bây giờ bọn hắn không có mang theo du điêu cho nên chỉ có thể dùng tay cùng với nước bọt bôi trơn mở rộng trước để tránh làm cho Doãn Thừa Ngân bị thương.

- A.. A.. Ức!

Doãn Thừa Ngân gác một đùi lên vai của Tĩnh Triệt, chỉ với một chân trụ hắn lo sợ bản thân sẽ có thể đổ ngã bất cứ lúc nào nên chỉ có thể điên cuồng bấu víu ngón tay vào bức tường đằng sau.
Hắn cảm tưởng như xung quanh quay cuồng, bụng dưới từng trận cuộn lên không dứt, phía sau lại bị chọc tới chọc lui nhưng lại không hề chạm tới điểm mà hắn yêu thích nhất. Doãn Thừa Ngân run rẫy đem một tay nắm lấy tóc Tĩnh Triệt giật lên để y nhìn thẳng chính mình, trong miệng y lúc này là tính khí thô thiển kiêu ngạo của hắn. Hắn cảm tưởng tầm mắt mơ hồ, âm thanh cũng trở nên khàn đặt.

- Mau.. cho vào đi! Hư.. hức! Triệt, ta muốn chàng!

Là một nam nhân lớn lên bình thường Tĩnh Triệt làm sao có thể kháng cự được kích thích đang càng lúc được thổi phồng lên như thế này, y kích động nhả đại côn của hắn ra sau đấy nhanh như chớp áp hắn vào tường mà hôn. Doãn Thừa Ngân bị hôn đến khó thở, hắn cả người dường như không còn chỗ nào có thể kháng cự được Tĩnh Triệt nữa, khoang miệng ẩm ướt bị cái lưỡi giống như rắn vồ vập tìm kiếm, y nuốt trọn từng hơi thở của hắn. Công thành đoạt đất không chừa lại cho hắn thứ gì. Doãn Thừa Ngân cào loạn lên hai bên vai y, một phần vì kích thích, một phần vì đau, một chân của hắn bị y áp thẳng lên, bây giờ hai chân hắn đang dang rộng ra hết cỡ, mà hơn hết là cách một lớp vải quần hắn cảm nhận rõ ràng đại điểu cương cứng đang đâm chọt vào vùng lông của chính mình.

- Triệt... ! A!

Môi hôn rời ra, Tĩnh Triệt một tay vuốt va sườn mặt Doãn Thừa Ngân, một tay thì lần mò xuống dưới cởi bỏ quần ngắn của chính mình. Đại điểu giống như nung sắt đỏ bật ra, đánh trên bụng Doãn Thừa Ngân một cái, vừa hay đụng chạm với đại côn của hắn, hai đại cự vật gặp nhau liền bốc lên hỏa tình. Tĩnh Triệt hơi rời ra một chút, y cúi mặt đem nước miếng nhổ lên đại điểu chính mình, sau đấy dùng tay vuốt ve mấy cái rồi lại trở về tư thế áp Doãn Thừa Ngân vào tường.

Y tìm tòi nơi hậu đình hắn, đỉnh quy đầu hiên ngang đặt trước cửa động, không chút chần chừ mà đẩy vào.

- Hức!

Doãn Thừa Ngân thét lên một tiếng, rất nhanh môi lưỡi lại thêm lần nữa bị nuốt lấy, trong cổ họng hắn là tiếng rên rỉ không rõ hình hài.
Tĩnh Triệt cứ như vậy đẩy đại điểu chính mình vào rồi lại rút ra, cho đến khi bên trong đã quen với sự xâm phạm y mới một phát đẩy vào đến tận gốc rễ, lông háng thô cứng chà xát lên đùi Doãn Thừa Ngân đến đỏ lên. Hắn liều mạng ghì chặt cổ Tĩnh Triệt lại, muốn y ngưng lại một chút nhưng dường như chẳng thể đả động gì đến y, hông cùng eo bắt đầu đưa đẩy càng nhanh, âm thanh va chạm trong đêm tĩnh lặng phát ra rõ mồn một.

- Hưm... Ưm! Ưmm!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro