Chương 10: Hẹn gặp lại vào ngày mai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không lâu sau, những người trong bếp đã đưa lại dĩa thịt cá cho Arnold

Ở thời đại này, hầu như tất cả mọi người đều uống dịch dinh dưỡng để lấp đầy cảm giác đói khát, loại đồ ăn mới mẻ này tuy rằng xử lí đơn giản, nhưng không cách nào cung cấp đủ năng lượng cho một người trưởng thành , mùi vị cũng không ngon, cho nên rất ít người nếm thử.

Trong viện nghiên cứu khoa học, người ở trong bếp gần giống như bộ phận hậu cần, phụ trách dinh dưỡng và đi lại cho mọi người, nhưng hôm nay, cuối cùng họ cũng phát huy tác dụng thực sự của mình vì tiểu ấu tể có thể ăn cá.

Khi dĩa cá được chuyển đến cho Arnold, mười mấy con cá bạc đã được loại bỏ phần đầu và đuôi cá, chỉ còn lại phần thân màu bạc ở giữa, bọn họ còn tỉ mỉ đem xương rút ra hết, chỉ còn lại phần thịt mềm.

Sau khi được nhúng trong nước nóng hồi lâu, màu bạc của cá cũng trôi đi phân nửa, lúc này mềm nhũn dán vào trên dĩa

Nhìn Arnold bưng dĩa cá xuất hiện, tiểu ấu tể phá lệ hưng phấn, cười rõ vui, hiện tại nhảy dựng lên, có thể nói chuyện một hồi.

Theo nhận thức của hắn, tiểu ấu tể dường như không thích ăn cá chút nào, ngoại trừ một số cá thể có gen động vật, nhưng tiểu ấu tể hiển nhiên không phải trường hợp cá biệt.

Nhưng chỉ cần nó muốn, hắn liền sẽ thỏa mãn.

Thịt cá đã bị hút khô, lớp ngoài còn bốc hơi, sờ vào có chút âm ấm, Arnold gắp một miếng, đưa tới trước mặt tiểu ấu tể để nó ăn.

Trong lòng vui mừng khôn xiết, tưởng mình có thể ăn thịt, Tống Trường An nhảy dựng ngay tại chỗ, háo hức nhìn Anorld , khi cá được đưa tới trước mặt, cậu gấp không chờ nỗi giơ tay ra.

Tống Trường An, "Thịt cá kìa! Là thịt cá đó! Ăn thịt ăn thịt ăn.."

Nhưng tiếp theo, cậu bị thịt cá màu bạc làm tan nát cõi lòng, biểu tình hưng phấn trên mặt Tống Trường An chậm rãi cứng lại

Quanh quẩn bên chóp mũi là một mùi tanh nồng nhàn nhạt, mặc dù không đặc biệt nồng nặc, nhưng tựa hồ như có như không vẫn quanh quẩn quanh người, cái này làm cho cậu có chút kháng cự.

Bởi vì vóc dáng nhỏ bé, thân thể Tống Trường An khó tránh khỏi lại bị cá dính vào, nhất thời cảm giác mình như biến thành một con hamster tràn ngập mùi cá, Tống Trường An có chút hoảng loạn.

Mọi chuyện dường như nằm ngoài dự đoán của cậu, không đơn giản như cậu tưởng tượng.

Bất quá, lúc trước thuốc có hương vị không mấy tốt nhưng lại vô cùng ngọt ngào khiến Tống Trường An đối với thịt cá trước mắt có chút hi vọng, cúi đầu thận trọng cắn một miếng.

Thịt cá mềm mại, hương vị ghê tởm.

Tống Trường An: "..."

Đây tuyệt đối là con cá khó ăn nhất mà cậu đã từng ăn qua, hiện tại không thể ngửi được mùi hành, gừng, tỏi, nên cậu ý thức được cá này rất nguy hiểm, không muốn nếm thử khi còn sống

Trọng miệng đầy mùi tanh của cá, Tống Trường An hít mũi, ủy khuất khóc lớn, tui chỉ muốn ăn thịt thôi mà, sao lại khó như vậy chứ???

Cậu dù chỉ một ngụm nhỏ cũng không thể nuốt xuống, nghẹn một hơi nhổ ra bên cạnh vì bên cạnh đã chuẩn bị sẵn một cái thùng rác nhỏ ngày thường chỉ dùng để trang trí nay được dùng để chứa đựng một miếng thịt

Cậu rất muốn đem thịt cá trong lòng ném xuống, nhưng đây là cá cậu bắt được, chính mình muốn ăn mà lội xuống nước, cứ như thế ném đi thì có chút lãng phí

Nhưng mà ôm con cá này thêm một giây nữa cậu cũng không chịu nỗi, bỏ vào trong bát cơm của mình, sợ làm ô nhiễm thức ăn khác, tưởng tượng trong dĩa còn mười mấy miếng cá, Tống Trường An chỉ cảm thấy có lỗi

Vì thế, Tống Trường An giương đôi mắt chứa đầy nước mắt hướng về Arnold đang đứng chờ một bên

Trước đó có suy đoán như vậy Arnold thực sự muốn xem phản ứng của tiểu ấu tể, nhưng khi nhìn thấy những giọt nước mắt của tiểu ấu tể, hắn cũng bối rối, nhanh chóng đem miếng cá từ trong ngực ấu tể đi ra.

Lồng ngực bỗng nhiên trống rỗng, Tống Trường An cảm kích nhìn vào mắt Arnold, dùng móng vuốt lau lau nước mắt, sau đó chạy ra khu cỏ xanh ở phía trước điên cuồng lăn lộn, lúc này mới đem mùi cá trên người phai đi

Một lát sau, thùng rác nhỏ đựng miếng cá lúc nãy cũng bị Tống Trường An đẩy ra sân.

Tống Trường An, "Mang theo mấy thứ đồ dính mùi cá cách xa tui ra một chút." Trong khoảng thời gian tiếp theo, cậu  thật sự không nghĩ tới việc ăn lại món cá.

Arnold quan sát tiểu ấu tể đã ổn định cảm xúc, lúc này mới vươn đầu ngón tay chọc chọc tiểu ấu tể đang tức giận bành quai hàm: "Trường An, khó ăn như vậy sao?".

Tống Trường An cố hết sức vươn cái tay vừa ngắn vừa nhỏ ra to nhất có thể: "Khó ăn lắm á!".

Nhưng cậu nhìn cái dĩa trong tay Arnold, vẫn là khó có thể tránh việc  sinh ra chút cảm giác tội lỗi, lãng phí quá đi!

Arnold nhìn Tống Trường An ngồi xổm bên cạnh hắn rầm rì kêu, đột nhiên cảm xúc lại đi xuống, lại thỉnh thoảng nhìn cái dĩa trong tay hắn, rất nhanh liền ý thức được tại sao tiểu ấu tể lại khổ sở

"Em không thích ăn cũng không có việc gì, sẽ không lãng phí.".

Quả nhiên, nghe được hắn nói, đôi mắt tiểu ấu tể lập tức nhấp nhoáng ánh sáng, chớp chớp nhìn hắn, móng vuốt nhỏ nắm thành một nhúm, hiển nhiên có chút cao hứng.

Sau một thời gian ở chung, Arnold càng thêm nhận thấy được tiểu ấu tể không giống nhau, bề ngoài rất có lông xù xù giống nhau,  tính tình cũng mềm như bông, so với những ấu tể hắn đã từng gặp qua ôn nhu rất nhiều.

Chưa có được năng lực biến thành hình người, ấu tể phần lớn hành động theo bản năng, bọn chúng bá đạo lại tham lam, độc chiếm suy nghĩ của bản thân, cho dù bị người khác lấy đi cũng sẽ sinh khí.

Trong thân thể, gen dã thú càng cường thế, càng ưu tú ấu tể càng như thế, trong đầu bọn họ không có khái niệm thiện lương nhân từ, chỉ có đem hết toàn lực sống sót, đây cũng là kì vọng của người trưởng thành đối với bọn họ, tất cả mọi người sẽ không cảm thấy ấu tể bá đạo như vậy có cái gì không đúng.

Bởi vì chỉ có như vậy, ấu tể lớn lên mới có thể tồn tại

Cho nên, tiểu ấu tể đa sầu đa cầm mềm như bông trong lòng Arnold đã không còn chỉ là đáng yêu lông xù khi mới gặp, mà còn là một thứ mềm mềm như bông làm tâm hắn đều nhũn ra

Tiểu ấu tể mặc kệ thấy thế nào, tựa hồ đều không có cái gì để tự bảo vệ mình, Arnold chỉ hy vọng có thể vẫn luôn như vậy chiếu cố nó, không cho nó lâm vào nguy hiểm.

Đương nhiên, trước mắt đế quốc chỉ có duy nhất một con ấu tể độc đáo, Tống Trường An bây giờ có thể nói là an toàn tuyệt đối, không hề có sơ hở.

Arnold duỗi tay chọc chọc bụng ấu tể, xem nó bởi vì hơi hơi ngứa mà kêu lên, đẩy đẩy đầu ngón tay hắn, trên mặt lại mang theo ý cười.

Arnold nói: "Em không ăn hết, tôi giúp em giải quyết.".

Tống Trường An, "OK!".

Mới từ cơn ngứa phục hồi tinh thần lại, Tống Trường An kêu một tiếng, rất nhanh âm thanh liền ngừng lại.

Từ từ, cậu vừa mới nghe được cái gì?

Ngẩng đầu, Tống Trường An nhìn Arnold giơ tay, đem con cá trong tay ném vào trong miệng.

Tống Trường An: "Từ từ! Miếng đó tui cắn qua rồi!".

Nhưng cậu căn bản không kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn Arnold đem kia mười mấy con cá tất cả đều ăn hết.

Ăn hết.

Rớt.

.....

Tống Trường An: "..?".

Arnold giải quyết xong miếng cá, nhấp nhấp môi, hương vị của thịt cá tuy rằng còn có thể tiếp thu, nhưng có chút cảm giác cổ quái.

Lúc hắn cúi đầu, liền phát hiện tiểu ấu tể vẻ mặt ngốc nghếch, nghiêng đầu nhìn chằm chằm hắn, phảng phất đại não chết máy cũng không nhúc nhích.

Arnold có chút kỳ quái: "Làm sao vậy, Trường An?".

Lúc hắn nói chuyện còn thở ra một hơi, mang theo tràn đầy mùi tanh của cá phả vào người Tống Trường An.

Tống Trường An: "..."

Tuy rằng miếng cá kia cậu mới cắn một ngụm, Arnold cũng không ghét bỏ mà ăn luôn làm cậu rất cảm động, nhưng mà có thể đem con cá tràn đầy mùi tanh như vậy hoàn mỹ ăn hết, Tống Trường An cảm thấy vị giác của Arnold có chút vấn đề.

Lại lần nữa chạy như điên ra cửa, Tống Trường An lại hướng trở về khu cỏ xanh, chọn chỗ mới điên cuồng lăn lộn, lúc này mới an tâm đi trở về.

Arnold sao lại còn không biết ý tứ của tiểu ấu tể, đây chắc hẳn là cảm thấy thịt cá quá khó ăn, những thứ liên quan tới cá cậu liền muốn bảo trì khoảng cách.

Lúc Arnold muốn giải thích hai câu, liền thấy tiểu ấu tể quay người lại, nghiêm túc đối với hắn duỗi ra cái tay nhỏ, sau đó giống như chạy nạn lắc mông trốn vào trong phòng, chỉ đứng ở cửa lộ ra nửa cái đầu.

Đột nhiên bị ghét bỏ Arnold: "..."

Ý thức được hết thảy sự tình, Tống Trường An nhảy dựng lên, nhìn Arnold tuy bày ra vẻ mặt vô biểu tình nhưng có thể từ giữa mày nhìn ra vài phần ủy khuất, đột nhiên lương tâm có chút khó xử, vì thế ló đầu ra hướng về phía hắn kêu vài tiếng: "Hẹn gặp lại vào ngày mai!"

Sau đó, Tống Trường An liền lùi về phòng nhỏ, kề sát cửa bắt đầu mơ màng sắp ngủ, ngủ hết buổi tối, tới giờ uống sữa vẫn chưa ra.

Biết được việc này Keikatsu cười kiêu ngạo, ở bên người Arnold đi tới đi lui, thỉnh thoảng hít sâu một hơi, sau đó cười lớn hơn nữa.

Ngày thường, Arnold là người thân cận tiểu ấu tể nhiều nhất, lúc này đây hắn bởi vì mấy miếng cá mà bị tiểu ấu tể xa cách làm cho mọi người vui cùng vui mừng mà nghe ngóng sự tình

Arnold trầm mặt, không nói lời nào.

Chờ đến ngày hôm sau, sau khi ngủ ngon, Tống Trường An lăn nửa cái thân mình từ trong phòng  ra, đột nhiên run run bừng tỉnh dậy, mở mắt ra mê mang nhìn khắp nơi, sau đó ở cách đó không xa thấy được một cái bóng đen mơ hồ.

Cậu mơ hồ rầm rì kêu vài tiếng, Arnold đang canh giữ ở trong phòng biết tiểu ấu tể đây là kêu tên của hắn, vì thế bước chân cực nhẹ đi tới bên cạnh, cuối xuống nhìn chằm chằm, duỗi tay nhẹ nhàng đẩy đẩy móng vuốt nhỏ, muốn đem cậu một lần nữa trở về trong phòng nhỏ.

Lại không nghĩ đến tiểu ấu tể lại rầm rì kêu vài tiếng, lay móng vuốt hướng lòng bàn tay hắn bò tới, tìm tư thế thoải mái nhất ngủ khò khè.

Vốn đang ở cười nhạo Arnold -  Keikatsu cười không nổi, hạ thấp bản thân, ngồi xổm ở góc tường.

Keikatsu: "Vì cái gì người được tiểu ấu tể thiên vị lại không phải tui?".

Hắn nghĩ như vậy, lại có mấy người giống như hắn, biểu tình đau khổ ngồi xổm bên cạnh, mấy người liếc nhau, cuộc sống này là thật sự khổ.

Nguyên bản bởi vì tiểu ấu tể lảng tránh mà khó chịu - Arnold lúc này hoàn toàn quên mất sự không thoải mái lúc trước, hắn đem ấu tể bỏ ở trong lòng bàn tay, tâm trí xao động đột nhiên an tĩnh lại.

***

Ban đêm, website của viện nghiên cứu khoa học đã yên lặng hồi lâu rốt cuộc cũng có động tĩnh.

Tin tức mới nhất xuất hiện, đem sự xuất hiện của con ấu tể duy nhất trong hai mươi năm nay của đế quốc nói cho mọi người.

Lời nói cũng không dài dòng, phía dưới còn có một đoạn video ngắn, một con ấu tể lông xù xù kim sắc ngồi trong một cái chén nhỏ màu vàng, nó dựa lưng vào miệng chén, hai móng vuốt phấn nộn nộn ôm lấy đồ ăn cơ hồ to hơn nó một nửa cúi đầu gặm, miệng nhỏ răng rắc răng rắc, lỗ tai màu xám hưởng thụ run rẩy, sau đó nó ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thỏa mãn cười rộ lên.

Mười giây sau, Tinh Võng điên rồi.

--------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Cá nhỏ màu bạc: "Ngươi bắt ta còn chê ta khó ăn!!"

Tống Trường An: "Thật sự rất khó ăn!"
---------------------------------------------

Xin lỗi vì đã để mọi người đợi lâu^^

Sau này cứ thứ 7 thì tui sẽ đăng chương, lúc nào rảnh thì đăng ngày nào trong tuần cũng được

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro