Chương 13: Phương pháp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Trường An nhìn xung quanh.

Cậu nghe được Arnold và Keikatsu nói chuyện với nhau, nhưng bởi vì lúc này bọn họ ở ngoài tầm mắt của cậu, cho nêncậu không thấy được, tầm mắt có chút mờ mịt.

Hiện tại cậu bị đói bụng làm tỉnh giấc, kỳ thật vẫn có chút tức giận, nhưng lại rất nhớ thương hương sữa bò, muốn tức giận cũng không thể ngay lúc này biểu hiện ra ngoài, sợ không cẩn thận thì sữa cũng không có mà uống.

Vì thỏa mãn nhu cầu ăn uống mà nhẫn nhịn, Tống Trường An ôm móng vuốt nhỏ đứng ở tại chỗ bất động, chờ Arnold mỗi ngày cho cậu uống sữa chạy lại.

Vì đói bụng nên Tống Trường An càng thêm cảm thấy sữa bò còn chưa tới miệng bỗng nhiên thơm ngọt lên, nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.

Keikatsu có chút kinh ngạc, "Trường An như thế nào lại xuất hiện? Ta còn tưởng rằng.."

Arnold chỉ nghĩ liền nói, "Đến thời gian uống sữa của nó rồi"

Keikatsu nhịn không được cười ra tiếng, khó trách tiểu ấu tể vừa rồi nghẹn một bụng khí lúc này lại chịu bò ra.

Nhìn ấu tể ngoan ngoãn mà đứng ở nơi đó, Arnold trong lòng nhũn ra, nói, "Vừa đúng lúc, để tôi đi lấy".

Hắn vốn còn tưởng rằng đến lúc đó phải dỗ dành lắm mới có thể làm tiểu ấu tể bước ra, nhưng không nghĩ tới sữa bò lại đối với tiểu ấu tể có lực hấp dẫn to lớn như vậy.

Thực mau, thân ảnh Arnold mang theo sữa bò trở về liền xuất hiện ở trong mắt Tống Trường An , nhìn ống tiêm trong tay Arnold ngập tràn sữa bò, Tống Trường An nhịn không được nhếch nhếch miệng, ý cười đầy mặt bước tới.

Nhìn Tống Trường An có đồ ăn ngon đã sớm quên đi việc Arnold làm cậu khó chịu, gấp không chờ nổi mà chạy tới bên người hắn, hai móng vuốt nhỏ ấn giày của hắn, thiếu chút nữa liền bò lên.

Arnold chỉ sờ sờ đầu cậu, liền thành thật cho tiểu ấu tể ăn.

Khi uống ngụm đầu tiên, giọng nói của Tống Trường An ồm ồm, trong lòng cảm thấy cực kỳ vui vẻ, cậu nằm rạp trên mặt đất, không nhịn được duỗi chân ra, ôm lấy ống tiêm giật mạnh.

Lúc trước Anorld đến đây không chỉ mang theo ống tiêm, còn có cả một chai sữa, Tống Trường An cảm thấy uống nhiều quá sẽ rất thô tục, nhưng bây giờ nhìn thấy Anorld không có gì, không có bộ dáng của bình sữa bên người?!

Không chỉ có thức ăn bị cắt, lượng sữa bò cũng bị giảm Tống Trường An nghẹn một cổ khí hung hăng mà uống một hớp lớn, bắt lấy ống chích không chịu buông tay.

Arnold bị hành động của cậu chọc cười, duỗi tay nhéo nhéo gáy cậu.

Lúc uống sữa tiểu ấu tể là ngoan nhất, cho dù có chọc phá thế nào cậu cũng sẽ không phản kháng, Anorld còn nhéo nhéo gót chân nhỏ của cậu, nhìn cậu hơi co chân lại, lại không tự chủ được duỗi ra một chân khác.

Chỉ cần không đoạt lấy ống chích trong miệng cậu, ấu tể hoàn toàn là một bộ mặc người bày bố trạng thái.

Tống Trường An uống một hơi thật sâu, từ đầu đến chân uống cạn, khi Tống Trường An lâm vào trầm mê hương sữa, nhìn ống tiêm sữa chỉ còn lại một giọt duy nhất.

Tống Trường An: "..."

Cậu thả chậm tốc độ uống sữa, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm giọt sữa màu trắng kia, xem nó dần dần trượt xuống mà trong lòng càng thêm bi thương.

Cậu còn chưa có uống đủ.

Tiểu ấu tể đột nhiên chép miệng không chịu uống sữa nữa, Arnold lau lau khóe miệng dính sữa, hỏi: "Không uống nữa sao?"

Hắn một bên hỏi một bên muốn lấy đi ống tiêm, thình lình thiếu chút nữa đã bị Arnold đem ống tiêm từ trong tay rút ra, Tống Trường An trừng mắt nhìn hắn một cái, một phát trực tiếp cắn ống tiêm, sợ hắn đem đi giọt sữa bò trân quý cuối cùng này.

Tống Trường An một bên căm giận cắn, một bên đau lòng đem số sữa còn lại uống sạch sẽ.

Chờ cậu rốt cuộc nếm không ra mùi vị của sữa, lúc này mới chịu nhả ra.

Nhìn bị đỉnh ống tim bị cắn nát nhừ, Arnold có chút bất đắc dĩ, đây cũng là lần đầu tiên ấu tể làm như vậy, xem ra trong lòng là thật sự bất mãn.

Sau khi uống xong sữa, Arnold bị Tống Trường An giận chó đánh mèo, lại lần nữa bị ném ở phía sau.

Cậu vốn tưởng rằng hôm nay không có bữa tối, lại không nghĩ Arnold cư nhiên đem chén của cậu trở về.

Khóe mắt liếc đến khối cà rốt cùng hạt ngũ cốc trong chén, Tống Trường An vừa mới ra đi một nửa, bước chân liền đình trệ.

Tống Trường An: "Bây giờ tui xoay người sang chỗ khác, anh xem như tui vừa rồi không có phát giận được hông dợ~~?"

Cuối cùng ấu tể xấu hổ được Arnold rộng lượng ôm trở về, hô lớn "Là anh van xin tui ăn á!" Tống Trường An nhảy nhảy vào trong chén, nhào đến hạt ngũ cốc cùng cà rốt của cậu.

Tống Trường An vừa ôm một khối cà rốt liều mạng gặm vừa lén lút nhìn Arnold, một khi đối phương có động tác, cậu liền bay nhanh vào trong chén, đem bụng chính mình cản trở.

Này rõ ràng mới giảm béo ngày đầu tiên, Tống Trường An lại cảm thấy đã vài ngày không ăn cơm.

Bị cậu cảnh giác như vậy, Arnold chỉ đối với cậu lúc ăn cơm giở trò, cũng không có ý muốn đoạt đi đồ ăn của cậu, Tống Trường An có chút mê hoặc.

Bởi vì Arnold biểu hiện ra ngoài "Vô hại", Tống Trường An càng ăn càng thả lỏng, cuối cùng cả người nằm ở trong chén, ăn bụng nhỏ đều nhô lên.

Cậu nhìn bên người mình, kỳ thật Arnold chuẩn bị đồ ăn cho cậu cũng không nhiều lắm, chỉ hai  khối cà rốt nhỏ cùng mười hạt ngũ cốc, chỉ là cậu mới ăn không đến một nửa liền no rồi.

Bụng cậu to như vậy, lại như thế nào không chứa nỗi vậy???

Arnold sờ sờ bụng nhỏ hơi nhô lên của cậu, ôn nhu hỏi: "Trường An, ăn no rồi sao?"

Tống Trường An mơ mơ màng màng rầm rì: "Ăn no rồi, rốt cuộc ăn không vô nữa."

Ăn no. Tống Trường An bởi vì thỏa mãn mà sắp ngủ rồi, đột nhiên liền cảm giác được chính mình bị ôm lên, mắt nhìn chính mình nằm ở trong lòng bàn tay Arnold, cách chén của cậu càng ngày càng xa.

Vẻ mặt ngốc Tống Trường An mơ hồ nhìn chén cậu bị người cầm lấy, sau đó biến mất trong tầm nhìn, nháy mắt nhảy dựng lên.

Tống Trường An: "..." Đó là cơm của tui!!.

Arnold ấn xuống đầu nhỏ của cậu, vuốt lông, giải thích: "Trường An ngoan, lúc ăn cơm thì ăn no, thời gian khác chúng ta không ăn."

Tống Trường An tùy ý Arnold cho hắn vuốt lông.

Cậu là một con hamster vàng nhỏ đáng yêu, ăn nhanh  tiêu hóa cũng nhanh, mới vừa ăn no một lúc đã đói bụng, nghĩ tới cậu ngày thường đói bụng liền ăn, một ngày không biết nhiều ít, hiện tại chén cơm cũng không có.

Phải biết rằng cậu vừa mới đem đồ ăn dư lại về trong phòng, sợ khả năng rất lớn sẽ bị bọn họ khám xét nhà ở đem tồn lương đều dọn đi.  Nhưng mà tuyệt quá hiện tại không có!!

Lại lần nữa chính mắt thấy thức ăn của bản thân bị tận diệt, Tống Trường An thiếu chút nữa tức đến ngất đi, cũng không nghĩ phản kháng, nằm ở trong lòng bàn tay Arnold âm thầm thương tâm.

Mặc dù là no, nhưng cậu cơ hồ nghĩ tới về sau dựa nước lạnh đỡ đói thì.....QAQ

Tống Trường An: "Tui chỉ là một con Hamster nhỏ đáng thương, các ngươi không cho tui cơm ăn tui cũng không có biện pháp, tui có thể làm sao bây giờ? Còn không bằng cứ như vậy đem hết thảy tiếp thu."

Bất lực chống lại sự ác độc của cả thế giới, đáng thương dựa vào lòng bàn tay Anorld, đầy nồng đậm thương tâm  khiến hắn bất giác nhíu mày.

Bụng ấu tể chích xác nặng trĩu, thật sự ăn no, chỉ là cảm xúc quá mức hạ xuống, mất đi đồ ăn đối cậu tựa hồ là phi thường đả kích quá lớn.

Bọn họ chú ý thân thể khỏe mạnh của ấu tể, nhưng tinh thần khỏe mạnh cũng quan trọng như nhau, Arnold không khỏi thắc mắc đồ ăn đối với ấu tể quan trọng như thế nào?

Trường An không thích đánh nhau, ngày thường có thể nằm thì sẽ không ngồi, chỉ có lúc ăn cơm là có tinh thần nhất, có lẽ đây là nguyên nhân ấu tể lông xù khác với ấu tể còn lại 

Arnold muốn dùng bàn đu dây cùng một ít món đồ chơi nhỏ làm ấu tể vui lên, hiệu quả lại không được mấy, ấu tể vẫn luôn uể oải, tựa hồ đang đợi cái gì.

Tống Trường An thở ngắn than dài lại bò hồi lâu, rốt cuộc có cảm giác.

Cậu lộc cộc bò dậy, sờ sờ bụng, cậu cũng không biết trôi qua bao lâu, nhưng không thể phủ nhận chính là, cậu bắt đầu đói bụng.

Kỳ thật cũng không phải đói, chính là đặc biệt muốn ăn

Tống Trường An ngẩng đầu ủy khuất nhìn mắt Arnold: "Anh muốn tui vui vẻ, lại không biết làm như thế nào mới có thể làm tui vui lên!"

Arnold đem ủy khuất cùng khổ sở trong mắt ấu tể nhìn đến rõ ràng, lại thấy cậu vẫn luôn duỗi tay sờ bụng, thỉnh thoảng thở dài, liền có thể đại khái đoán được cậu đang suy nghĩ cái gì.

Hắn sờ sờ đầu ấu tể, xoay người đi ra ngoài.

Tống Trường An nhìn hắn rời đi, trong lòng càng thêm khổ sở.

Thân là một con hamster nhỏ, cậu đại khái đã hết tức giận, hết cách lại dùng bề ngoài đáng yêu đổi lấy đồ ăn.

Tống Trường An nằm liệt trên mặt đất, sống không còn gì luyến tiếc.

Chờ đến lúc cậu nghe được tiếng bước chân tới gần, cậu cũng không ngẩng đầu xem.

"Trường An, đói bụng rồi sao?" Âm thanh Arnold xuất hiện ở phía sau cậu.

Tống Trường An: "Biết rõ cố hỏi!".

Cậu hừ hai tiếng, không tính toán phản ứng hắn, thở phì phì dịch chuyển thân thể trên mặt đất xoay hai cái.

Đúng lúc này, đột nhiên có cái gì nhét vào trong miệng cậu.

Tống Trường An theo bản năng cắn hai cái, âm thanh răng rắc vang lên, vị ngũ cốc từ trong miệng tỏa ra, Tống Trường An lại cắn vài cái, lập tức ngồi lên.

Arnold liền ngồi xổm phía sau, trong lòng bàn tay là một nhúm hạt ngũ cốc, trên mặt nhìn không ra biểu tình, duy chỉ một đôi mắt là làm người sa vào ôn nhu

Arnold, "Ăn đi."

Tống Trường An dùng móng vuốt nhỏ đẩy hạt ngũ cốc Arnold đưa qua, không nhận thức rõ tình huống bây giờ: "Không phải nói muốn giảm béo sao? Sao tự nhiên cho tui ăn thế?"

Arnold vẫn như cũ không nghe hiểu ấu tể nói, chỉ là tiếng kêu kia tràn ngập dò hỏi: "Em đói bụng, tôi không muốn làm em buồn".

Hắn cảm thấy có thể cùng chuyên môn chữa bệnh thương lượng một chút về kế hoạch giảm béo của tiểu ấu tể, nếu làm cậu không vui,  kế hoạch này cũng sẽ sinh ra không ít điều xấu cho ấu tể.

Tống Trường An cảm động rối tinh rối mù, hạnh phúc tiếp nhận hạt ngũ cốc, Arnold đều đã bóc vỏ cho cậu, chỉ cần vùi đầu ăn vui sướng.

Lúc tất cả đang hòa hợp, khách không mời mà đến đánh vỡ không khí này.

"Arnold, ngươi đang làm gì! vậy?!".

Là âm thanh của Keikatsu.

Giống như ăn vụng bị bắt được, Tống Trường An vô cùng khẩn trương, Arnold trấn an sờ sờ đầu, bảo cậu đừng sợ.

Arnold: "Trường An đói bụng, ta cho nó ăn một chút."

Keikatsu: "Ngươi đi ra cho ta,  làm thiếu tướng, sự tình có nên hay không làm cũng không biết?".

Tống Trường An cho tới nay đều biết Keikatsu rất dễ nói chuyện, đối với ai đều một thái độ, lại không nghĩ thật sự tức giận như vậy, mắt nhìn Arnold bị kêu đi, cậu sốt ruột kêu hai tiếng lại căn bản không có cách đem người giữ lại.

Trong quá trình rời đi, Keikatsu vẫn như cũ không chút khách khí răn dạy Arnold.

"Ấu tể có thân thể khỏe mạnh là gánh nặng của ngươi sao? Nếu lại có chuyện như vậy ngươi lần sau đừng tới!".

Arnold vẫn luôn không nói chuyện, Tống Trường An không biết tâm tình hắn hiện tại, bởi vì âm thanh đều không có, cho nên căn bản vô pháp phán đoán.

Mãi cho đến âm thanh đóng cửa truyền tới, đều chỉ có tiếng Keikatsu phê bình Arnold, mà hết thảy này đều là bởi vì cậu tham ăn.

Tống Trường An đặt mông ngồi dưới đất, hạt ngũ cốc trong tay đột nhiên không ngon nữa.

Arnold tùy ý Keikatsu nói, thẳng đến khi cửa đóng lại, hắn không rõ Keikatsu vì cái gì tức giận như vậy. Rốt cuộc biểu hiện của ấu tể bọn họ đều xem ở trong mắt, Keikatsu thậm chí còn đưa ra ý tưởng sửa chữa hạt ngũ cốc, dùng phương pháp cắt giảm dinh dưỡng làm ấu tể giảm béo hiệu quả, nhưng dáng vẻ phẫn nộ này của y lại không giống như là giả.

Nhưng cách một cánh cửa, Keikatsu đang mắng hăng say bỗng nhiên ngừng hẳn

Vừa dứt lời, Keikatsu nhìn Arnold, vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Không hổ là Arnold, ngươi cư nhiên còn có thể nghĩ ra ý nghĩ như vậy, ta có phải hay không tiếp thu rất nhanh? Aiza, vì để Trường An khỏe mạnh chúng ta thật là buồn thúi ruột a!"

Arnold nhìn y tự quyết định, không rõ nguyên do: "Ý tưởng gì?"

Keikatsu, "Ngươi còn giả vờ, tiểu tử ngươi ở trước mặt ta liền không có điểm chân thành, tốt xấu ì ta cũng nhìn ngươi lớn lên! Trường An chúng ta ngoan ngoãn như vậy, nếu như biết là ngươi trộm cho nó ăn bị ta mắng, không chừng sẽ lo lắng. Ngươi nhìn vừa rồi nó như vậy, đã bắt đầu sốt ruột.".

Arnold: "..." Kỳ thật hắn thật sự là cho ấu tể ăn.

Nhưng Keikatsu không tin hắn, cuối cùng vỗ bờ vai của hắn ý vị thâm trường cười rời đi.

Đi phía trước nói: "Ngươi ở bên ngoài chờ một lát hãy đi vào.".

Arnold cúi đầu nhìn hạt ngũ cốc trong lòng bàn tay, lại nhìn cửa phòng, bước chân định bước đi liền dừng lại.

Hắn ở ngoài cửa một lúc, giống như bộ dáng bình thường đi vào.

Sau đó hắn nhìn thấy ấu tể ngây ngốc ngồi dưới đất. Lúc nhìn đến hắn liền khóc chít chít hướng hắn chạy tới, cũng không cần hắn đi lại đưa hạt ngũ cốc qua, liền ghé vào giày hắn rầm rì rầm rì, bốn cái móng vuốt đều ôm đến chặt chẽ, như thế nào cũng không chịu đi xuống.

Tống Trường An, "Huhuhu anh bởi vì tui mà bị mắng, đều là do tui quá tham ăn. Tui sẽ giảm béo! Tui sẽ tự giác giảm béo!".
-------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói

Arnold: "Thật ra ta.... Chỉ là...."

Keikatsu: "Đừng diễn, giỏi quá, cứ như vậy!Tiếp tục đi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro