Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16:
49.
Gãy chân công có mấy người “anh em nhựa dẻo”
(“Anh em nhựa dẻo” là một từ lóng ý chỉ tình cảm anh em giả dối dài lâu.)
Mấy người anh em này từng gọi điện chúc mừng lúc gãy chân công gãy chân, hôm nay sau khi biết tin mừng đám cưới lại gọi điện chúc phúc.
Đồng thời biểu thị muốn ăn chực bữa cơm, để cọ hơi.
Sau khi nhân thê thụ nghe nói xong thì tính nấu mấy món sở trường để đãi họ cho tốt.
Nhưng gãy chân công nói không cần, nói lượng cơm của mấy người đó nhiều như heo vậy, em nấu cơm thì phiền lắm cưng à, dứt khoát ra ngoài ăn cho xong.
Nhân thê thụ dẫu môi, nói đây là tiệc mừng của mình, muốn tự mình làm.
Gãy chân công đương nhiên chỉ đành đồng ý.
50.
Gãy chân công nói nhân thê thụ không thể làm không công vậy, cho nên đòi lì xì bự bự của các anh em nhựa dẻo kia, nói là tiền hùn.
Chúng anh em nhựa dẻo rất thích thú chuyển tiền qua.
Gãy chân công nhận lì xì vui sướng vô cùng, chia thành mấy phần 520, chuyển giao nộp cho nhân thê thụ.
Gãy chân công có thói quen nộp tiền lương lên, bởi vì chính anh không biết giữ tiền.
Chỉ có để trong tay nhân thê thụ mới an toàn.
51.
Nhân thê thụ tương đối biết sống.
Lúc nhân thê thụ đi học không có nguồn trợ cấp kinh tế, cuộc sống vẫn rất khó khăn.
Sau khi đi làm tuy rằng tiền lương không thấp, nhưng vẫn giữ vững thói quen sống tiết kiệm.
Cậu sẽ đi thêm ba cây số tới một khu chợ khác, chỉ để mua rau cải vừa tươi vừa rẻ.
Còn hay lãnh bao quảng cáo miễn phí ở cổng chung cư.
52.
Mà gãy chân công không giống vậy.
Kiên trì có thể mua đồ đắt thì chắc chắn không dùng đổ rẻ.
Có thể dùng bao nhập khẩu thì sẽ không cần bao miễn phí.
Dù sao thì đã đi làm nhiều năm như vậy cũng chẳng để dành được mấy đồng.
53.
Có độ nhân thê thụ thấy một chiếc đồng hồ đeo tay giá cả rất đắt đỏ trong tủ kính của cửa hàng, không nhịn được liếc mấy lần, hôm sau gãy chân công đã mua về cho cậu.
Sau khi nhân thê thụ vui vẻ vô cùng, nhưng cũng đau xót không thôi.
Cậu uyển chuyển nói với gãy chân công, nói mình thật ra không cần món đồ quý giá như vậy.
Gãy chân công buồn bực nói: “Không sao, sau này không tặng nữa.”
Nhân thê thụ tưởng đã khiến gãy chân công đau lòng, vội vàng giải thích: “Không phải em không thích, chỉ sợ anh tốn tiền thôi.”
Gãy chân công nói: “Vì anh hết tiền rồi.”
54.
Hai tháng sau đó gãy chân công sống vô cùng nghèo túng.
Bữa trưa ở công ti đều chả dám gọi món đắt tiền, đồng nghiệp hỏi anh sao nghèo dữ thế.
Gãy chân công nói: “Mua cái đồng hồ.”
Đồng nghiệp nổi giận, nói sao cậu lại chửi người ta, lũ lượt bỏ đi.
Sau đó gãy chân công quyết định giao hết tiền cho nhân thê thụ giữ, không còn bày vẽ lãng phí nữa, trở thành một thanh niên văn minh tài giỏi.
55.
Nhân thê thụ quản lí chung tiền của gãy chân công và tiền của mình, mỗi tháng gãy chân công chạy tới chỗ cậu lấy tiền ăn.
Về lâu về dài, gãy chân công cũng dần tiết kiệm hơn.
Đồ đạc không mua thứ quý nhất, dùng tốt là được.
Bao cũng không mua hàng nhập khẩu, không dùng là được.
56.
Sau này tới sinh nhật gãy chân công, cũng là kỉ niệm một năm hai người bên nhau, nhân thê thụ tặng gãy chân công một mô hình xe bản giới hạn toàn thế giới.
Đúng lúc gãy chân công thiếu món này.
Bởi vì đã sớm hết rồi, nhân thê thụ tốn rất nhiều công sức mới mua được.
Gãy chân công vui tới không nói nên lời, nhưng lại rất tò mò: “Cưng ơi sao một lúc em lại tiêu nhiều tiền thế này?”
Nhân thê thụ mím môi cười: “Vì muốn giữ thứ tốt nhất lại cho anh.”
57.
Tóm lại thói quen tốt nộp tiền lương lên của gãy chân công vẫn cứ duy trì đến bây giờ.
Chỉ là lần này gãy chân công không nộp hết toàn bộ, mà lén lút giấu lại chút ít, tục gọi là vốn riêng.
Bởi vì anh phải để dành tiền trả cho tình đầu, tiền nhờ người ta mua nhẫn giúp còn chưa trả hết đâu.
Tình đầu cũng thê thảm lắm á.
58.
Hôm cuối tuần đám bạn của gãy chân công tới uống rượu mừng, vừa vào cửa đã gọi nhân thê thụ là “chị dâu”, nhân thê thụ ngượng ngùng trốn luôn vào nhà bếp.
Nhân thê thụ mặc tạp dề đỏ đi ra đi vào, bận rộn chiêu đãi chết đi được.
Gãy chân công đau lòng, ôm nhân thê thụ hôn một cái, nói cục cưng mệt rồi, nghỉ chút đi.
Nhân thê thụ cũng hôn hôn gãy chân công, nói không được, các bạn anh còn chưa ăn no.
Đám bạn: No rồi no rồi, ăn cơm chó bao no.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro