Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20
85.
Nhân thê thụ ôm lấy cổ gãy chân công, hai người tựa vào tường xúc động hôn nhau.

Lúc tình cảm trào dâng nồng đượm nhân thê thụ chủ động cởi nút áo gãy chân công, nhưng lại bị gãy chân công nhẹ nhàng tránh ra.

Nhân thê thụ ngước lên nhìn anh, không hiểu.

Chỉ nghe gãy chân công hít vào một hơi:
“Cưng ơi...hình như chân anh hơi đau.”

86.
Mới nãy lúc gãy chân công sôi máu đạp người ta, không canh được sức lực, lúc này cái chân bó bột bắt đầu ẩn ẩn đau.

Nhân thê thụ cứ thấy không yên, cuống quýt lái xe đưa gãy chân công đến bệnh viện.

Đến bệnh viện chụp phim xong, thì đúng là xương chân bị rạn lần thứ hai.

Chân gãy chân công lại gãy nữa rồi.

87.
Giấc mộng cắt bỏ thạch cao của gãy chân công đã bị bóp nát như vậy đấy, kiếp chân ảm đạm.

Càng ảm đạm hơn là không biết bác sĩ nghe tin ở đâu chạy tới, tựa nghiêng bên khung cửa chê cười anh.

Đúng lúc gãy chân công ngoặt chân cố định lại, tư thế ngồi khiếm nhã vô cùng.

Gãy chân công cảm thấy nhục nhã quá, chế giễu không chút ý tốt nào: “Cậu tới làm gì, tôi chưa thấy tên bác sĩ nào rảnh rỗi như cậu luôn á.”

Bác sĩ khẽ cười, nói tố chất cơ thể của anh cũng kém quá đi mất, tương lai làm sao chăm sóc tốt cho A Kì được đây.

Mặt gãy chân công hơi sượng lại, vừa định phản bác, nhưng lại nghe nhân thê thụ cười híp mắt nói:
“Không sao, tui chăm sóc ảnh là được.”

Gãy chân công tức thời sức lực tràn đầy, đắc ý ưỡn ngực.

Đồng thời thầm cao giọng hát trong lòng: “Đàn ông có vợ giống như một viên ngọc quý.”

88.
Nụ cười của bác sĩ hơi nhạt đi chút đỉnh.

Lúc này có một vị bác sĩ trẻ đeo kính đi tới, kéo kéo áo blouse của bác sĩ, nói có bệnh nhân kiếm.

Bác sĩ gật đầu, tạm biệt nhân thê thụ, cùng rời đi với bác sĩ trẻ kia.

Bước chân của bác sĩ rất dài, bác sĩ trẻ chạy theo sau cả đường.

Bác sĩ dừng lại, đầu bác sĩ trẻ va vào lưng bác sĩ.

Bác sĩ quay đầu đỡ kính giúp cậu, sau đó tiếp tục đi.

Nhân thê thụ nhìn theo hai bóng dáng trắng tinh kia biến mất nơi cuối hành lang, cứ thấy sao mà xứng đôi thế chứ. 

89.
Bác sĩ điều trị chính của gãy chân công dặn đi dặn lại, không thể thực hiện bất cứ động tác mạnh nào nữa cả, nếu không thì chỉ còn nước mổ mà thôi.

Gãy chân công ngoan ngoãn gật đầu giống hệt một cậu học sinh tiểu học mắc lỗi.

Nhân thê thụ bắt chước phụ huynh không dạy bảo tốt trẻ hư, đứng cạnh bảo đảm liên tục, nhất định sẽ không để chân anh bị thương thêm lần nào nữa.
Vậy nên dưới sự kiên trì của nhân thê thụ, gãy chân công được nhân thê thụ cõng xuống lầu.

90.
Trên đường về nhà, nhân thê thụ nhận được điện thoại của em trai.

Lúc nhân thê thụ thấy cuộc gọi đến sửng sốt mất một lúc, lập tức bật loa ngoài trước mặt gãy chân công.

“Họ đã tới tìm anh đúng không?”

Cậu trai bên kia giọng nói trầm thấp, nghe qua khá có sức nặng, rất khác với tưởng tượng của gãy chân công.

Nhân thê thụ “ừ” một tiếng.
“Tôi thấy lưng ba bị bầm một mảng.”

“Xin lỗi…”

“Không sao, do họ sai.”

91.
Nhân thê thụ không biết nói gì, hai bên xấu hổ lặng im một hồi.
Lúc mở miệng lần nữa thì em trai bỗng dưng đổi đề tài.

“Anh, chị dâu hình như rất hung hãn ha, anh sống với anh ta có bị ăn hiếp không, anh ta có đánh anh không?”

“Không có, ảnh tốt vô cùng.”

Dĩ nhiên bên kia không tin lắm, thở dài một tiếng nói:
“Được thôi, nếu anh thấy tủi thân, thì rời bỏ anh ta sớm đi, cưới vợ sinh con, quay về chính đạo mới đúng nghĩa.”

92.
Sau khi cúp điện thoại, gãy chân công thấy thú vị dữ lắm, nói với nhân thê thụ:
“Trong ba người thân của em chỉ có đứa em này là bình thường nhất, hôm nào gặp nhau lần đi.”

Nhân thê thụ hỏi gặp nó làm gì.
Gãy chân công cười cười:
“Cho nó thấy, chị dâu nó rất dịu dàng.”

-----
HOÀN CHÍNH VĂN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro