Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3:
20.
Lúc tan ca nhân thê thụ và gãy chân công cùng nhau xuống lầu, một chàng trai gầy gầy cao cao đang tựa cửa, ăn mặc lòe loẹt, tai phải đeo một cái đinh tai rất to, mặt mũi giống nhân thê thụ bảy phần.
Gãy chân công vừa thấy anh thì trên mặt đã lộ ra nụ cười, dịu dàng vô cùng.
Anh vứt nhân thê thụ qua một bên, chạy nhanh tới: "Tiểu Bạch, sao em tới đây?"
Tình đầu lười biếng ngẩng đầu: "Tụ tập ăn cơm."
"Được!"
Gãy chân công ôm bả vai tình đầu rời đi, trong lòng nhân thê thụ hâm mộ lắm luôn.


21.
Trong công việc gãy chân công rất săn sóc nhân thê thụ, kéo cậu cùng tham gia dự án với mình, tự tay dẫn dắt cậu.
Mỗi ngày cùng vào cùng ra, nhân thê thụ thấy mình cứ như đang mơ.
Không đúng, có mơ cũng không dám mơ sẽ có một ngày như vậy.
Có lúc vừa ngẩng đầu thì sẽ thấy được gãy chân công đang nhìn mình, trái tim nhân thê thụ đập dữ dội.
Cậu lén lút che đậy đống bong bóng màu hồng đang tỏa ra từ trái tim, nói với chính mình đừng nghĩ nhiều.

 
22.
Dự án gãy chân công đảm nhận hoàn thành thuận lợi, hôm nay sau khi tan ca nhóm dự án cùng tụ tập, nhân thê thụ cũng đi chung.
Gãy chân công là người phụ trách dự án này, bị mọi người thay phiên mời rượu.
Tâm trạng gãy chân công rất tốt, ai mời cũng uống hết.
Nhân thê thụ thấy anh uống hết ly rượu trắng này đến ly rượu trắng khác xuống bụng, có hơi đau lòng, không biết tự lượng sức mình mà đứng trước mặt anh giúp anh cản rượu.
Gãy chân công đã hơi choáng váng rồi, lôi nhân thê thụ qua, kề sát tai cậu nhẹ giọng:
"Tôi không sao."


23.
Nửa người nhân thê thụ mềm nhũn, cái tai bị gãy chân công dựa sát vào nóng tới mức sắp bốc khói.
Sau khi kết thúc bữa tụ tập cậu vẫy một chiếc taxi, kéo gãy chân công uống tới choáng váng lên xe đưa về nhà.
Vốn nhân thê thụ nghĩ chỉ đưa người tới cửa rồi về, kết quả vừa mở cửa đã bị đè lên cửa.
Nhân thê thụ giật nảy mình, muốn hỏi chuyện gì thế, chưa kịp nói thì miệng đã bị ngang ngược bịt chặt rồi.

 
24.
Nhân thê thụ ngơ luôn, giống như một khúc gỗ dán sát lên cửa, khua cũng không dám khua, mặc cho đầu lưỡi của gãy chân công cạy mở miệng mình, một đường xâm chiếm.
Cậu nhắm mắt lại, hơi rượu nồng đượm hun cậu tới mơ mơ hồ hồ, cậu cảm thấy mỗi tế bào trên người mình đều đang bỏng rát, cả người đều sắp ngạt thở.
Nhân thê thụ theo bản năng giơ hai tay ra, muốn ôm lấy cánh tay của gãy chân công, đúng lúc này, cậu nghe thấy gãy chân công hô lên:
"Tiểu Bạch." 
Nhân thê thụ lập tức tỉnh táo, mạnh mẽ đẩy người kia ra, chạy trốn vào đồng hoang.


25.
Nhân thê thụ trằn trọc cả một buổi tối, trong đầu cứ chiếu đi chiếu lại cảnh tượng bị gãy chân công hôn môi, xúc cảm dịu dàng đó dường như vẫn còn lưu lại trên môi cậu rất rõ ràng.
Còn có tiếng kêu không dành cho cậu đó nữa, vẫn cứ lắc lư trong não cậu.
Hôm sau trên đường đi làm nhân thê thụ cứ thấp thỏm không yên, không biết phải đối mặt với gãy chân công như thế nào.
Thế nhưng cả buổi sáng gãy chân công không hề xuất hiện, mãi tới buổi trưa mới đến.
Nhân thê thụ nghe được tiếng động từ chỗ ngồi của gãy chân công, lần đầu tiên không đứng dậy chào đón.
Cậu ngồi ở chỗ của mình nhìn chằm chằm màn hình máy tính vờ như đang chăm chỉ làm việc, thật ra thì ngay cả nguồn còn chưa bật lên, chỉ có mỗi màn hình đen thui.


26.
Mọi người đều ra ngoài ăn cơm trưa, nhân thê thụ muốn trà trộn vào đám người đó chạy ra ngoài, kết quả cổ tay bị người ta kéo lại.
"Tôi có chuyện muốn nói với cậu." Gãy chân công nói.
Trái tim của nhân thê thụ khẽ chìm, bị kéo xuống lầu.
Gãy chân công bình thường không hút thuốc hôm nay tựa vào tường châm một điếu thuốc, nhân thê thụ cảm thấy hôm nay anh thật tiều tụy, không giống người sáng sủa hay nói của ngày thường.
Gãy chân công phun một ngụm khói, nói: "Xin lỗi, tối qua tôi say quá."


27.
Nhân thê thụ cắn cắn môi: "Anh nhớ cả à?"
"Ừ."
"Anh...thích đàn anh Bạch sao?"
"Thích." Gãy chân công không chút giấu giếm, "Thích từ lúc lần đầu tiên thấy em ấy hồi năm nhất."
Nhân thê thụ bị sặc khói của anh phải ho hai tiếng, sặc tới nổi hai mắt rưng rưng.
Em cũng thích anh từ cái nhìn đầu tiên này, cậu thầm nghĩ.
"Em biết rồi, đàn anh yên tâm đi, em sẽ xem như chưa có gì xảy ra cả."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro