Sinh đôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chúng tôi sinh ra chính là dành cho nhau.

Hai người chúng tôi là sinh đôi. Từ giây phút đó, vận mệnh đã chú định tôi và anh trai chính là một nửa của nhau.

Tôi nghĩ vậy đấy.

" Như vậy, từ giờ khắc này ...." Tôi dắt tay anh trai dán lên mặt biên, mặt mày cong thành xinh đẹp trăng non," chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau, không bao giờ tách ra. Được không?"

Lúc đó anh trai ngẩn ra nhìn tôi, ngọt ngào cười, một cái răng nanh xông ra phá lệ đáng yêu, " hảo nha."

Chúng tôi luôn ở bên nhau, hay có thể nói anh trai dán lấy tôi.

Thật ra thì ban đầu cũng không hẳn là như vậy. Anh trai thích đi ra ngoài chơi, điều đó làm tôi không thích chút nào. Chính vì vậy tôi đã mơ hồ ám chỉ những người xung quanh xa lánh anh, chán ghét anh.

Đỉnh điểm là khi anh trai tôi bị bảo mẫu "vô tình" hành hạ, tôi trang không biết gì cả.

Tôi liếc mắt bảo mẫu một cái, nhìn bà ta bộ dáng phúc hậu lại cười hiền từ, là cái loại này thực bình thường mụ mụ như vậy.

Nhưng mà, nàng thời trẻ bị một nam omega cướp trượng phu, từ đó liền đối với omega có một loại thập phần dị dạng lại vặn vẹo thù hận.

Vừa hay, anh trai tôi dự đoán vì Omega, thực trùng hợp phải không?

Dưới quần áo là những vết thương ghê người trên làn da trắng muốt.

Anh trai tôi không dám nói với ai, chỉ đến khi tôi ôm lấy anh, thân thể nho nhỏ ấy run lên bần bật vì đau và sợ hãi.

Tôi tự nhiên là báo nguy.

Cảnh sát thật mau liền tới rồi, áp sắc mặt trắng bệch khóc lóc xin tha bảo mẫu lên xe.

Mọi người đều trầm mặc, ba ba mụ mụ cũng vậy.

" ô...ô.... A Trầm sợ quá, đau quá ô ô...." Anh khóc nức lên.

Bọn họ không biết nên như thế nào cùng cái này thiên chân tiểu hài tử nói.

Đứa nhỏ này ngày sau nếu là trưởng thành, đã biết việc này, bị thương tâm linh lại nên như thế nào an ủi? Này có thể hay không tạo thành sợ hãi bóng ma đâu?

Tôi ôm anh thật chặt, thanh âm mềm mại.

" có em đây rồi, em sẽ không để ai bắt nạt anh nữa. Đừng khóc, được không?"

Anh ôm chặt lấy tôi không bỏ, chỉ khóc.

Từ đó, anh bám chặt lấy tôi, sinh hoạt bảo mẫu cơ bản không có tác dụng.

Chúng tôi ngủ cùng nhau, ăn cùng nhau.

Thời gian trôi, kết quả phân hoá giới tính đã có, tôi là Alpha- chú định sẽ là người kế thừa của gia tộc , tuyệt vời hơn là anh tôi thực sự là 1 Omega. Omega ở thế giới này địa vị thấp kém, chỉ có thể thành công cụ sinh sản.

Trong bóng tối, thiếu niên cặp kia miêu nhi dường như đôi mắt sáng kinh người. Một bàn tay vòng qua đặt lên bụng của anh trai xoa bóp.

" bang————-" đầu ăn vững chắc một cái tát.

" em sờ mó người anh cái gì đấy... còn không để người ngủ hả."

Tôi lập tức làm nũng với anh, mới 14 tuổi thiếu niên công khoá toàn ưu, gia thế tốt đẹp, còn trường một trương oa oa mặt, làm gì có người nỡ nặng lời.

Tầm mắt tôi rơi xuống trước mắt người này trên người, tóc đen nhu thuận, da thịt tuyết trắng, tựa như thiên sứ. Cùng một khuôn mặt nhưng trên người tôi không có loại khí chất như vậy. Không nhịn được, tôi cúi đầu đè lại đối phương cái ót, thuần thục đòi lấy mật ngọt.

Mông lung bên trong, kia đôi tay dần dần dời xuống, vuốt ve sau cổ da thịt mà trượt xuống.

Anh trai thực tức giận. Vài ngày không để ý đến tôi. Không sao, anh cuối cùng gì cũng sẽ quay lại với tôi. Chúng tôi là của nhau mà.

Thế mà chỉ thoáng qua khi tôi tiếp nhận công việc của gia tộc, anh vượt khỏi tầm kiểm soát của tôi.

Nam nhân giơ một tay trước mặt tôi, ăn mặc khéo léo, tuyết trắng áo sơ mi hơi vãn đến cổ tay áo, đeo hắc sắc thạch anh đồng hồ. Bình dị ổn trọng định nắm tay tôi.

" Chào em, anh là vị hôn phu tương lai của anh trai em. Thỉnh giúp đỡ nhiều."

Tôi ngây ngẩn cả người, cái gì chó má vị hôn phu, chúng tôi mới 14.

Tôi tuỳ ý tay của hắn cương ở giữa không trung, túm tay anh trai kéo lên lầu đóng sầm cửa lại.

Anh mềm nhẹ kéo lại tay tôi, mười ngón giao khấu, hồn nhiên không biết đứng trước mặt mình đệ đệ đối anh có không tầm thường tâm tư, như vậy tàn nhẫn, lãnh khốc mà chưng ra cái vẻ mặt thẹn thùng nói gia tộc sắp xếp cho anh.

Anh nói " anh ấy khá tốt."

Anh nói:" chờ anh đến 16 liền kết hôn."

Anh nói nhiều như vậy, tương lai hoàn mỹ như vậy, viên mãn như vậy.

Thế mà không có tôi.

Sao có thể, chúng ta sinh ra đã là dành cho nhau, không ai thân thiết hơn chúng ta, chúng ta chính là một nửa của nhau.

Ôm anh, tôi nhận ra, cơ thể anh cũng dần nảy nở, trên người anh đã thoang thoảng có mùi của Omega, nó thật sâu hấp dẫn tôi.

Tôi vô cớ gây rối cấm anh liên hệ đến tên đó. Bàn làm việc hất tung đổ nát sau khi anh ra khỏi cửa.

Tôi một đêm học được lớn lên, thành thục, liên tục nhảy lớp, quyền lực thêm thân, tuấn tiếu bề ngoài cùng loá mắt thành tích khiến cho cả người như phát ra quang. Tất cả những điều đó chỉ để nắm quyền gia tộc, nắm vận mệnh chính mình.

Đảo mắt đến rồi 16 tuổi sinh nhật của chúng tôi, anh lần đầu tiên phát tình. Tôi chính là người tiêm thuốc ức chế cho anh, chung quanh mọi người nói vì tốt cho anh, nên tìm một Alpha tốt để gả anh đi.

Các người biết cái gì đâu.

Một buổi tối, tôi về không thấy anh, tôi đợi anh, đợi rất lâu. Anh đi đâu? Làm gì? Sao lại về muộn? Một Omega không ở trong nhà học cắm hoa đi ra ngoài làm gì? Có biết nguy hiểm lắm không? Lỡ ai đánh dấu anh thì sao?

Tôi bực tức nghĩ.

Tất cả những câu hỏi đó được đáp trả bằng cảnh tượng trước mắt.

Anh xuống xe, đẹp đến mức tận cùng. Tên nam nhân kia thân hình bao phủ anh, cánh tay duỗi ra, từ phía sau bế anh lên mà hôn môi.

Anh không phản kháng, tuỳ ý người yêu ôn nhu đòi lấy.

Tôi giật mình tại chỗ, bàn tay vẫn còn duy trì kéo màn động tác.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa thấy được hai người thân thiết một màn.

Móng tay khảm nhập lòng bàn tay, tôi gắt gao nhìn chằm chằm vào anh.

Không biết hai người nói gì, nam nhân kia cao hứng đến điên rồi, xông lên đem người bế cao cao mà xoay quanh một vòng lại một vòng.

Anh tươi cười rực rỡ??

Tôi chậm rãi buông ra chính mình nắm chặt tay, thuần trắng thảm chảy một bãi vết máu.

Hôm sau, tôi đưa anh đi một nơi mà chỉ có riêng hai chúng tôi, ném anh lên giường. Tôi điên cuồng mà xâm chiếm lấy anh. Trong cơ thể anh thật ấm áp, mùi hương quen thuộc, chúng tôi cuối cùng cũng là một thể.

Không phải anh đang trong kỳ phát tình sao? Vậy tốt, như vậy sẽ làm anh có thai, ký hiệu anh. Chúng ta sẽ có đứa con của hai ta, sẽ không pha tạp bất kỳ một ai khác.

Không phải chúng ta sinh ra là dành cho nhau sao.

Những lời khóc lóc van xin của anh bị tôi hoàn toàn làm lơ, cái cơ thể dâm đãng khát cầu nam nhân thao thục thấu này không có biện pháp cự tuyệt tôi. Xong việc, tôi bắn vào bên trong anh, ép anh không được cọ rửa đi.

Anh phát sốt vì không được làm sạch. Tôi ghé vào bụng anh lắng nghe mong chờ hài tử của hai chúng tôi.

Việc anh biến mất không làm ai trong gia tộc quan tâm. Với gia tộc chúng tôi mà nói, việc liên hôn hay không cũng chỉ là dệt hoa trên gấm. Họ biết nhưng họ bàng quan, với họ anh trai tôi chỉ giá trị đến thế.

Vừa hay, đó lại là thứ tôi cần. Quả nhiên quyền lực và địa vị có thể mang lại cho người nắm giữ những lợi ích nhất định.

Nam nhân kia hỏi thăm và tìm kiếm anh, nực cười thật. Không lâu nữa, tôi sẽ cho anh đến một nơi mà cả đi đến cầu nại hà anh cũng không thể gặp lại anh của tôi.

Anh trai tôi ngày càng suy yếu tiều tuỵ, tôi vẫn ngày ngày thức dậy trên giường của anh. Mấy tháng sau, anh buồn nôn. Hoá ra anh đã có mang.

Tôi cực kỳ vui mừng, tôi bế anh lên, trán dán trán, cười hỏi

" chúng ta có bảo bảo rồi. Anh sắp lên làm ba rồi đó, anh thích đứa nhỏ không?"

Anh không trả lời, chỉ rơi nước mắt. Đây chắc là nước mắt của hạnh phúc.

Nếu tôi không phát hiện ra anh từng muốn giết đứa bé thì hay biết mấy.

Lại hai tháng nữa trôi qua, tôi nhẹ nhàng đặt tay lên trên bụng anh. Mới ba tháng, tôi đã có thể cảm nhận được mỏng manh thai tức ở động.

Xoa nắn vuốt ve trung, anh hô hấp dần dần phập phồng, tôi biết Alpha đụng vào trong thai kỳ sẽ làm Omega cảm thấy thoải mái cùng thả lỏng.

Tôi ôm anh dựa vào lồng ngực tôi, nói với anh về những điều tôi muốn làm với hài tử.

Bụng dần dần lớn lên, nguyên bản mềm mại nhô lên bụng nhỏ dần dần trưởng thành đại dưa hấu tròn trịa treo ở anh trắng nõn mềm dẻo trên eo, no đủ độ cung trực tiếp đem áo phía trước đỉnh ra một cái giấu không được độ cung.

Tôi lẳng lặng nhìn, giơ lên khoé môi, ôm anh.

Cảm thụ được trong bụng hài tử nhẹ nhàng đạp, anh ngước lên nhìn tôi rồi lại nhìn bụng đang ở lớn lên, lần đầu tiên anh đặt tay tôi lên trên bụng mình.

Anh dán sát người tôi, đem chính mình hơi thở tiến vào trong lồng ngực tôi, chậm rãi nhắm mắt, lẳng lặng cảm thụ....

Tôi biết đó là dấu hiệu của việc anh đã chấp nhận tôi.

Có anh, có hài tử...

Thật tốt.


Tin dữ đến cũng thật nhanh, anh không giữ được hài tử. Hài tử của chúng tôi không được khoẻ mạnh, hắn dị dạng...

Điều đó thật sự là một cú shock đối với anh, anh phải loại bỏ con của chúng tôi.

Hài tử không có lỗi, có lỗi chính là chúng tôi. Chẳng lẽ chúng tôi không thể có một hài tử bình thường sao?

Tôi ngốc tại phòng y tế, nghe tiếng khóc nức nở của anh. Tôi xem bảo bảo từ lúc chỉ là một điểm đen nhỏ, tôi biết anh cũng vậy. Giờ phải tự tay giết con, lòng anh đau hơn bao giờ hết.

Từ phòng phẫu thuật ra, anh đã ngủ rồi, khoé mắt nước mắt còn vương.

Hồi lâu, anh tỉnh lại nhưng như cái xác không hồn.

Tôi ôm anh an ủi, " chúng ta sẽ có thêm nhiều hài tử nữa, rồi chúng sẽ lớn lên mạnh khoẻ."

Cả người anh phát run trong lồng ngực tôi, nước mắt ướt đẫm vạt áo tôi, anh mếu máo:

" Không .... Không cần..."

Hai tháng sau, anh lại có thai. Lần này, anh mắc chứng trầm cảm. Anh vẫn yêu thương đứa bé trong bụng, chỉ là muốn giết tôi.

Từ anh mang thai tới nay, hai người chúng tôi sinh mệnh hài hoà vận động không có ngừng nghỉ, thậm chí tiến hành đến càng thường xuyên.

Tôi động tác mềm nhẹ mà hôn môi anh, anh cầm dao đâm vào cổ tôi. Chỉ tiếc Alpha luôn là ưu việt hơn so với Omega, tôi chỉ bị thương nhẹ, chúng tôi liên tục " đầu uy" liên tục đến nửa đêm.

Liên tục thời gian dài như vậy, thân thể anh cùng trong bụng thai nhi đối tôi càng khát cầu, so dĩ vãng đều cao.

Có lần phải xa anh, tôi biết tin anh buồn nôn, người hầu nhóm tra xét thân thể anh. Chẩn đoán kết quả vì, khuyết thiếu Alpha tin tức tố trấn an tạo thành bất lương phản ứng.

Nghe kết quả này, anh thoáng tái nhợt mặt, lộ ra điểm gượng cười.

Thân thể của anh, hoàn toàn là bị cấp dưỡng không thể dời xa tôi.

Haha.... Omega sống như thế đấy. Rồi đây không có tôi, anh cũng sẽ không sống được. Chúng tôi ngay cả chết cũng có thể chết ở bên nhau.

Tôi gấp trở về đem người từ trên ghế nằm bế lên tới, ra vẻ đau lòng hôn anh.

" bảo bảo tưởng em sao?"

Anh đối thượng con mắt tôi, trương trương môi, lại chưa nói ra tiếng.

Tôi không chịu buông tha, hôn hôn môi anh, nơi đó đĩnh thẳng xương chậu, đặt anh lên giường mà xâm chiếm đến khi anh phải thấp giọng rên rỉ nói nhớ tôi.

"Nuôi nấng" thời gian giằng co thật lâu, thẳng đến buổi tối, thật lâu chờ ở phòng ngủ cửa người hầu nhóm mới chờ đến cửa phòng mở ra.

Vài tháng sau

Đèn đuốc sáng trưng một ngày buổi tối, bỗng nhiên truyền đến một thanh âm lượng vang trẻ mới sinh khóc nỉ non.

Ở cửa chờ một ngày một đêm, tôi lập tức chạy vào phòng sinh, nhìn sản trên giường đầy người mướt mồ hôi anh, khẽ hôn trán anh nói " vất vả anh, con chúng ta thật khoẻ mạnh."

Giờ khắc này, nhìn tôi, hốc mắt anh bỗng lên men:" em.... Tráo hài tử đi đâu rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro