Yên tĩnh thiếu niên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tôi là Khao Khát .

Cạnh nhà tôi mới chuyển đến một hộ gia đình , tiểu hài tử cả khu đều chạy tới vây xem.

Những thằng chơi thân với tôi cũng tò mò rủ tôi xem cùng , tôi ở thật xa liền nhìn đến cửa đứng một người thiếu niên . Cậu có tướng mạo thanh tú, tầm mắt đảo qua những người bên ngoài , không có gì biểu tình.

A Hoa - cả khu xinh đẹp nhất nữ hài tử tiểu bước chạy tới bên cạnh thiếu niên , trên mặt đỏ ửng , hiển nhiên tình đậu sơ khai .


Đúng là trước mắt một màn này làm cho tôi đối cái kia thiếu niên không có hảo cảm.

Ai bảo cậu dám cướp đi người phụ nữ của tôi đâu .

Làm đại ca của cả khu xóm , mặt khác nam hài cũng đi theo tôi đem thiếu niên kia cô lập.


Nhưng nữ hài tử đã có thể mặc kệ bọn tôi, thường thường vây quanh thiếu niên ríu rít hỏi cái không ngừng.


Mỗi khi tôi ra đá bóng , thường xuyên có thể nhìn thấy thiếu niên ngồi ở dưới bóng cây bàng ngồi , những nữ hài tử hoặc ngồi xổm hoặc hoặc đứng đối với thiếu niên giơ lên tươi đẹp tươi cười.

Thật sự ngứa mắt không chịu được .

"Phanh!"

Một quả bóng bay qua đập trúng người thiếu niên .

Tôi ác nhân trước đổ lỗi cho đối phương : " không có mắt hay sao mà không biết né . Định ăn vạ hay gì ?"

Đối phương ngay cả  ngẩng đầu liếc mắt tôi một cái cũng không thèm , phủi bụi trên áo tiếp tục đọc sách . Đến khi tôi tưởng cậu ta cứ lì lì như vậy mà định bỏ đi thì sau lưng vang lên thanh âm trong trẻo :

" Đồ ấu trĩ ."

Nghe thấy vậy tôi rất tức tối quay lại năm lấy cổ áo của thiếu niên định đánh vào cái bản mặt ngứa mắt ấy một trận thì chợt ngẩn ngơ .

Thật mẹ nó đẹp ..... tự dưng không nỡ đánh .

Từ đó , tôi không nhịn được có phần  chú ý thiếu niên .

Cả một thời thơ ấu của tôi thường xuyên là ầm ĩ, thiếu niên là tôi trong trí nhớ duy nhất yên tĩnh.


Thiếu niên nhất thường làm sự chính là phủng một quyển sách, hoặc ngồi ở ban công hoặc ngồi ở trên ghế đá cạnh sân bóng , nhẹ giọng mà đọc sách.


Tôi mỗi lần đi ngang qua thiếu niên đều như cố ý hoặc vô tình nặng nề mà từ trong lỗ mũi phát ra khinh thường hừ thanh .

Lúc này thiếu niên sẽ ngẩng đầu, trong mắt chiếu ra ôn nhu thần sắc , khiến cho người khác như đắm chìm trong đó .


Những lúc như vậy thường thường làm cho tôi có chạy trối chết xúc động .

Ngày cứ thế trôi qua , minh Nguyệt treo cao, tôi chống cằm ngồi ở trên bàn học mà phát ngốc, trong đầu không tự chủ được mà hiện lên thiếu niên an tĩnh sườn mặt.


Từ từ mở ra cửa sổ ban công , trong gió thi thoảng truyền tới đọc sách thanh âm , đầy nhịp điệu, cảm tình phong phú . Đáng tiếc là tôi một chữ cũng không hiểu bởi vì thiếu niên đọc chính là tiếng anh . Tôi chỉ biết là giọng cậu thật sự rất hay .

Trong trí nhớ của tôi , thường thường là này ôn nhu đọc sách thanh âm làm bạn tôi mỗi đêm .

Năm tôi 14 tuổi ,  cha mẹ chi gian mẫu thuẫn càng ngày càng không thể điều hoà , tôi nghĩ , có lẽ có một ngày một trong hai người sẽ rời hắn mà đi .

Quả nhiên , ngày đó không xa .

Ngày đó buổi tối hai người đánh nhau , sau khi náo loạn hồi lâu mẹ của tôi đi lên phòng dọn quần áo vào trong va li rồi rời đi, ba tôi ngồi dưới phòng khách uống từng li rượu đến khi say mèm.

Tôi ở trong phòng của mình, che miệng không tiếng động mà khóc .


Tiếng đọc sách của thiếu niên theo gió đúng hẹn vang lên. Lần đầu tiên,tôi đi hướng ban công muốn leo ra gặp người thiếu niên ấy , cuối cùng tôi vẫn là dừng bước chân. Tôi ngồi lên ghế nghiêng tai lắng nghe thanh âm của thiếu niên .


Vẫn là nghe đến tôi không hiểu ra sao ngoại ngữ, ôn nhu linh hoạt kỳ ảo thanh âm.


Giống như là tiếng an ủi của thiếu niên , tôi không hiểu ra sao , nước mắt đột nhiên tràn mi mà ra, tiếp theo là bị áp lực tiếng khóc từ trong cổ họng lao ra, tôi vậy mà ngồi trên ghế khóc lớn .

Tiếng khóc của tôi quấy nhiễu đọc sách thiếu niên,  thanh âm ngừng hẳn . Không bao lâu, tôi nghe được bên ngoài vang lên dồn dập tiếng đập tiếng bước chân .

Ba  của tôi gõ cửa một lát thấy tôi không trả lời bèn xoay ổ khoá .


Lại qua vài phút, cửa mở ra , cao lớn thân ảnh cõng ánh trăng dừng ở ban công trên sàn nhà.

"Ba......"

Ba ở bên cạnh tôi ngồi xuống, biểu tình trước nay chưa từng có mà suy sút. Ông ôm tôi , không nói gì.

Tôi cứ khóc , vừa khóc vừa cầu mong ba và mẹ đừng li hôn .

Không biết là khi nào, tôi không lại khóc. Hai người ngồi trên sàn nhà ngồi cả đêm, lại một câu cũng chưa nói.


Ba mẹ tôi cuối cùng vẫn là ly hôn, nhưng tôi lại không có trong tưởng tượng như vậy khổ sở , sở hữu thống khổ cảm xúc ở cái kia buổi tối đều theo nước mắt chảy ra đi.


Ban công đọc sách thanh âm vẫn ngày qua ngày truyền lại đây , tôi đối với đống sách trên bàn nhìn một hồi lâu rồi ngồi xuống bắt đầu học .

Tôi muốn biết những gì cậu đang nói .

Tôi bắt đầu nghiêm túc học tập tiếng Anh, học thiếu niên đọc tiếng Anh.


Tôi ngồi lên chiếc ghế đá mà thiếu niên thường ngồi , khi thiếu niên tới thì thấy chính mình ngày thường ngồi vị trí đã bị chiếm , trong mắt mang theo vẻ kinh ngạc , tôi xê dịch mông đem ghế đá phân một nửa ra tới.

Thiếu niên nói cảm ơn, ngồi trên  ghế đá không nói gì nữa .

Thiếu niên phiên động sách vở thanh âm cùng với tiếng đọc nhẹ nhàng của tôi như hoà cùng một nhịp điệu.

" cậu tên gì ? " thiếu niên bất chợt mở miệng hỏi .

Tôi hơi bất ngờ ngơ ngác trả lời :" Khao Khát ".

" tôi là ...... " Thanh âm cậu thật nhẹ , nhẹ đến nỗi một cơn gió thổi qua làm tôi không nắm bắt được cậu nói cái gì .


Sau lại thật lâu thật lâu hắn đều cùng thiếu niên ngồi ở nơi đó, đọc diễn cảm bất đồng ngôn ngữ, dị thường hài hoà .


Ngày qua ngày , thành tích tiếng anh của tôi tiến bộ vượt bậc, mỗi lần thi cử đều là đạt điểm cao , giáo viên tiếng Anh cười đến không khép miệng được, thường xuyên ở mặt khác lớp lão sư trước mặt khoe ra chính mình học sinh cỡ nào nỗ lực.


Chỉ có chính tôi biết , tôi chôn sâu ở nỗ lực sau lưng tiểu tâm tư.


Tôi thảy đều sẽ bình thường nếu không sảy ra một chuyện .


Bạn tốt của tôi   thần thần bí bí mà gửi cho tôi  một tập tin , tôi không có cự tuyệt .


Tôi kỳ thật đoán được đó là thứ gì, hoài thiếu niên tâm tư , hỗn hợp hưng phấn, chờ mong, sợ hãi cùng thẹn thùng tâm tình, tôi dùng một buổi tối xem xong .

Tôi ra ngoài dự kiến vậy mà không có phản ứng .

Tôi một bên xem , một bên nhớ tới thiếu niên kia .


Kết quả buổi tối hôm đó hắn liền mơ về thiếu niên .

Đại khái là vì nội dung video với một chút hỗn loạn mông lung tuổi dậy thì, tôi làm một cái từ trước tới nay nhất hoang đường ly kỳ mộng.

Tôi chưa từng trước bất kỳ ai nói lên có quan hệ cái kia mộng hết thảy.

Bạn tốt có hỏi tôi cảm thấy thế nào ,tôi như có phần tức giận  mà đánh hắn .

Tôi vì cái gì lại tức giận .


Tôi cũng không biết.

Năm ấy nghỉ hè, thiếu niên một nhà dọn đi ra ngoài, lặng yên không một tiếng động, chờ tôi biết đến thời điểm, cũng chỉ dư lại một gian trống vắng nhà ở.


Năm ấy mùa hè, lá bàng rợp bóng , dưới ánh mặt trời hơi hơi đong đưa lá cây.


Thật lâu về sau, tôi cũng không hề ở lại nơi đó nữa . Tôi thành tổng giám đốc liên doanh nước ngoài .

Có một lần có người hỏi tôi thời thơ ấu, tôi cho rằng chính mình thơ ấu đã sớm không có gì hảo hoài niệm, lại ngoài ý muốn phát hiện cái kia dưới đáy lòng ẩn giấu thật lâu thật lâu thiếu niên.

Có một lần tôi ngồi trong phòng làm việc lật xem tạp trí kinh tế toàn quốc liền sững sờ trên ghế  , ngón tay cầm con bút cứng đờ .



Trên bìa tạp trí có hai người nam nhân đang ngồi trên ghế , tay của họ đan chặt vào nhau .

Tôi cơ hồ là bản năng nhận ra bên phải nam nhân, trong đầu hồi tưởng lại tôi cho rằng sớm đã quên mất đọc sách thanh âm .

Bên trái nam nhân tóc vàng mắt xanh , tướng mạo anh tuấn khí chất bất phàm.

Bìa mặt trên có tiêu đề cực kỳ chói mắt " Tỷ Phú nước Mỹ và thiên tài nghệ thuật gia đính hôn ".

Tôi lúc này mới chú ý tới hình ảnh trung hai cái nam nhân tay trái ngón áp út thượng nhẫn.

Hoảng hốt gian, suy nghĩ của tôi tung bay, cảnh bên ngoài cửa sổ chiếu sáng rực rỡ bởi ánh đèn đường qua lại.

Tại đây bê tông cốt thép trong thế giới, bóng hình ngồi trên ghế đá dưới bóng cây bàng biến mất , sẽ không có một cái ở trên ban công đọc sách thiếu niên .


—— lần này không chết nhé ——

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro