Chương 20: Hung Thủ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm ngày sau.

Tứ hoàng tử của Đông Chúc quốc, Đông Chúc Uy Vũ báo đã tìm được hung thủ.

Xem qua tư liệu của Đông Chúc Uy Vũ và cùng nhân chứng đối chất, Đông Chúc Vĩnh Hạ triệu tập triều thần, mời Mạc Danh đến nơi thẩm phán, dự định cho Mạc Danh một công đạo.

Nhân chứng tên là Ngô Đông, là thị vệ của Binh bộ thị lang Ngô Úc.

Mạc Danh nhìn thấy biểu tình không dám tin và sự phẫn nộ khi bị phản bội của Ngô Úc, chứng minh là người tên Ngô Đông này thật sự là người ở quý phủ của Ngô Úc.

Bản thân Ngô Úc này là một người yêu thích nam sắc, tất cả sủng thị trong nhà đều là nam tử. Sủng thị trong nhà không phải đều hoàn toàn tự nguyện nhập phủ, cũng có vài người là do Ngô Úc cướp về. Ngô Úc này tuy hữu dũng vô mưu (có sức mạnh nhưng không mưu trí), nhưng cũng lập được không ít công trạng.

Mà ở phương diện này, Ngô Úc vẫn có chút tiết chế. Bình thường người Ngô Úc cướp về cũng không có thân gia bối cảnh gì, người bị cướp đi e ngại quyền thế của Ngô Úc cũng không dám nói ra. Dưới tình huống không ảnh hưởng đến bọn họ, ở trong triều cũng rất ít người sẽ nói gì.

Nhưng lần này, Ngô Úc thật quá to gan, có lẽ bởi vì tướng mạo của Mạc Danh quá khuynh thành, lại nhìn thấy Mạc Danh vô cùng sủng ái Cao Uyển Ước, trong lòng đố kị, cho nên đã hạ độc Cao Uyển Ước.

Vốn nghĩ sau khi Cao Uyển Ước chết, Mạc Danh nhất định sẽ thương tâm đau khổ, lúc đó hắn sẽ ở giữa khuyên giải, có được hảo cảm của Mạc Danh.

Rất giống với phương pháp mà một quân nhân võ đại thô tục sẽ nghĩ ra, Mạc Danh thầm nghĩ.

Thế nhưng cũng không nghĩ đến Tước chính lại là lục hoàng tử của Bắc Ly quốc, Bắc Ly Mạc Danh. Hai ngày này Ngô Úc vẫn luôn lo sợ, sợ mình sẽ có chuyện bất trắc, hắn liền nghĩ đến biện pháp tìm người gánh tội thay, đương nhiên người kia chính là Ngô Đông.

Lấy lý do là Ngô Đông vì muốn lấy lòng Ngô Úc, thấy Mạc Danh có chút mỹ sắc, mà Ngô Úc cũng có hảo cảm. Một hạ nhân như Ngô Đông hiển nhiên cũng không nghĩ được nhiều, liền to gan lớn mật nghĩ ra kế hạ độc.

Nhưng Ngô Đông ngẫm lại thấy rất không cam lòng, hắn cũng sợ chết, vì vậy đã tự mình tìm người cáo trạng. Trong lúc vô tình, gặp được người của tứ hoàng tử, cho nên cũng bị mang đến.

Tuy lý do này hoang đường nực cười, nhưng đổi lại là người này lại trở nên hợp lý.

Bởi vì lý do này của Ngô Đông tuy kỳ quái, nhưng cũng không có sơ hở gì, mọi người cũng tin tưởng nghe theo.

"Hay cho Ngô Đông ngươi, ngày thường ta đối đãi ngươi không tệ, ngươi lại dám bôi nhọ ta. Ở tiệc đáp tạ bệ hạ tổ chức, ta làm sao lại không thông đạo lý như thế, làm ra chuyện như hạ độc. Bệ hạ minh giám, thần không liên quan đến chuyện này, là tiện nhân này xằng bậy đổ oan cho thần!" Ngô Úc phịch một tiếng quỳ xuống, bắt đầu cầu xin tha thứ.

"Việc này ta sao lại dám đổ oan cho đại nhân! Hơn nữa đại nhân cũng không nên phủ nhận ngươi có tâm tư kia, chứng cứ vô cùng xác thực, đại nhân sao còn muốn kéo ta xuống nước. Trong nhà ta còn có thê nhi lão mẫu, ta cũng không muốn chết." Ngô Đông tuy sợ nhưng vẫn nói.

Ngô Úc này cũng là thân tín của Đông Chúc Vĩnh Hạ, hôm nay phải hy sinh Ngô Úc, Đông Chúc Vĩnh Hạ cũng cực kỳ không muốn.

Mặc dù Đông Chúc Vĩnh Hạ cũng không tin Ngô Úc không biết đạo lý như vậy, lại làm quan trong triều nhiều năm sẽ không nhìn không ra việc này. Nhưng mà sự việc hiện tại rõ ràng trước mắt, nếu không thể không cho Bắc Ly Mạc Danh công đạo, hắn không nghĩ Bắc Ly Mạc Danh sẽ chịu bỏ qua. Huống hồ vài ngày trước hắn đã làm những chuyện kia, chỉ sợ Bắc Ly Mạc Danh vẫn còn canh cánh trong lòng.

"Ngô thị lang...." Đông Chúc Vĩnh Hạ vừa muốn nói gì đó, lại thấy Bắc Ly Mạc Danh đang chậm rãi đi đến trước mặt Ngô Đông.

Sau khi từ trên cao đánh giá Ngô Đông một phen, khóe miệng kéo lên một đường cong quỷ dị.

"Ngươi đã là thị vệ của Ngô thị lang, vậy bản vương hỏi người vài câu về Ngô thị lang, người sẽ có thể trả lời đi." Mạc Danh thản nhiên nói.

"Đương.... Đương nhiên." Không biết vì sao, biểu tình của Bắc Ly Mạc Danh hết sức bình tĩnh nhưng Ngô Đông ngược lại cảm thấy khủng hoảng trước nay chưa từng có.

"A! Vậy ở trong phủ của Ngô thị lang có bao nhiêu sủng thị?" Nghe thấy tiếng trộm cười xung quanh, Ngô Úc cúi đầu thấp xuống, mặt đỏ lên, chuyện thế này ai lại nói ở trên đại điện.

"A, Tám.... Tám." Ngô Đông cũng kinh ngạc trong nháy mắt, nhưng lập tức trả lời.

"Vậy Ngô thị lang đã làm quan trong triều bao nhiêu năm?"

"Ngô đại nhân năm nay 223 tuổi, ở triều đình đã 67 năm." Những câu hỏi Mạc Danh đưa ra rất đơn giản, Ngô Đông âm thầm nhẹ nhõm thở ra một hơi, trong lòng cũng có chút đắc ý.

"Vậy hiện tại Ngô phủ có bao nhiêu người?" Ánh mắt của Mạc Danh bình tĩnh, nhìn xuống Ngô Đông có chút đắc ý quên mình.

"327 người." Nhìn thấy đường cong ở khóe miệng của Ngô Đông, hai mắt Mạc Danh nhíu lại.

"Sai, là 320 người."

Ngô Đông nghe xong, tâm nhảy lên, cố gắng thay đổi đáp án.

"A, đúng rồi. Vài ngày trước có mấy người làm việc không nghiêm túc đã bị tổng quản đuổi đi. Ta quên trừ bọn họ ra." Ngô Đông tùy tiện lau mồ hôi trên trán, lục hoàng tử này thật sự khiến cho người khác phải sợ, nhưng mà những câu hỏi này lại làm cho hắn cảm thấy giống như là cửu tử nhất sinh.

Ngô Úc bất quá là một quân nhân, cũng không quan tâm đến chuyện của quý phủ, chỉ đành căm giận đến run run. Việc này hắn rõ ràng không có làm, hiển nhiên là Ngô Đông có ý hãm hại, nhưng mà bây giờ có ai có thể tin hắn.

Mạc Danh bước từng bước trầm ổn về phía Ngô Đông, khí chất áp bách trên người làm cho Ngô Đông sợ hãi, không ngừng lui về phía sau.

"Ngươi đã là quân cờ bị chủ tử vứt bỏ, ta có hảo tâm hảo tâm giúp đỡ thu nhận!" Nói xong, bóp lên cổ của Ngô Đông.

Ngô Đông nghe xong cũng không quan tâm nhiều, hô lên.

"Lời của ta đều là thật, hơn nữa bây giờ vương phi cũng vô sự, ta còn chưa muốn chết, lục hoàng tử sao có thể lạm sát người vô tội."

"Hừ! Lời nói thật. Nếu như ngươi là người ở trong phủ của Ngô Úc, bảy người bị đuổi đi cùng một lúc sao lại không biết, còn có thể nhớ lầm. Vậy chỉ có thể chứng minh, ở trong phủ ngươi cũng không dụng tâm. Xem ra, Ngô thị lang tuy là một quân nhân, cũng không để tâm đến chuyện trong phủ, nhưng hắn có một quản gia tốt, nếu có người giống như ngươi, ta nghĩ ngươi mới chính là người bị đuổi đi trước." Mạc Danh nhìn gương mặt suy sụp đen xám của Ngô Đông, cười đến thật tà khí.

"Vậy chỉ còn một khả năng, ngươi làm việc rất dụng tâm, nhưng mà thật sự là làm cho người khác xem. Mục đích chân chính của ngươi bất quá cũng chỉ là để ý đến nhất cử nhất động của Ngô thị lang, mà ta khẳng định như thế chính là vì." Mạc Danh nhìn triều thần xung quanh, cùng một bộ dáng nghiêm túc lắng nghe.

Cười đến có chút trào phúng, nhìn về phía Đông Chúc Vĩnh Hạ cũng tăng thêm chút ý cười.

"Ta chưa từng gặp mặt Ngô thị lang, làm sao biết được chuyện trong phủ của hắn. Vừa rồi cũng chỉ là thăm dò, cho nên nên những lời mâu thuẫn trước sau của ngươi còn không làm cho người khác hoài nghi sao? Vậy có thể thấy được, ngươi hẳn là gian tế người khác đưa vào phủ của Ngô thị lang. Định một lần tiêu diệt Ngô thị lang, làm cho hắn vĩnh viễn không thể xoay người." Bàn tay của Mạc Danh bóp chặt thêm một phần.

"Mà bản vương lại ghét bị người khác lợi dụng." Sau đó tay lại bóp chặt, Ngô Đông trợn tròn đôi mắt, cũng không nói ra lời trong miệng.

"Lục hoàng tử đây là ý gì, còn chưa nói rõ người đứng sau màn, ngươi sao có thể ra tay giết người." Lúc này, trên mặt Đông Chúc Vĩnh Hạ cũng đã nổi lên gân xanh.

Tình cảnh vừa trồi trên triều đình cực kỳ giống như một trò khôi hài. Vốn là muốn cho Bắc Ly Mạc Danh một công đạo, cuối cùng lại biến thành Bắc Ly Mạc Danh tự mình phẩm huấn siêu phàm, mà tội nhân của bọn họ cũng chỉ là một trò cười.

"A, sự tình kia cũng không phải việc đến lượt bản vương phải lo, bản vương cho rằng việc nhà này, Đông Chúc vẫn không nên thẩm phán ở đại điện, bản vương cũng không muốn bởi vì việc này mà ô uế tay của bản thân. Xin cáo từ." Mạc Danh lạnh lùng nói, sau đó đôi mắt sắc bén lần nữa quét qua triều thần của Đông Chúc, nhìn đến mọi người tâm kinh nhục khiêu (hãi hùng khiếp vía).

"Tước...." Đông Chúc Chính Khí không biết vì sao, vào lúc này lại không hợp thời gọi Mạc Danh lại.

Mạc Danh cũng mang chút thăm dò xoay người, nhìn về phía Đông Chúc Chính Khí.

Nhưng mà lúc này Đông Chúc Chính Khí lại không biết nói cái gì, hắn chỉ cảm thấy vừa rồi Mạc Danh cứ đi như vậy sẽ cách hắn thật xa, cho nên hắn liền gọi lại. Nhìn sắc mặt khác nhau của mọi người trong đại điện, từ khuôn mặt có chút âm trầm cử phụ hoàng, Đông Chúc Chính Khí thật sự không có lời nào để nói.

Mạc Danh nhìn Đông Chúc Chính Khí hồi lâu không nói gì, đột nhiên lạnh nhạt cười, khiến cho vẻ mặt mọi người nhoáng lên, nhưng những lời sau đó lại làm cho người ta như rơi xuống tầng băng.

"Bản vương cho các ngươi thời gian mười ngày tìm ra hung phạm, nếu không thì bản vương liền viết thư gửi về Bắc Ly, triệu cáo thiên hạ việc bản vương ở Đông Chúc phải chịu bất bình. Đương nhiên nếu Đông Chúc muốn bản vương không thể thông tri Bắc Ly, cũng có thể giam lỏng bản vương." Dứt lời, Mạc Danh liền vẫy vẫy ống tay áo, ngạo nghễ rời đi.

Trên điện lâm vào yên lặng tựa như đã chết, trong lòng các triều thần run sợ nhìn Đông Chúc Vĩnh Hạ đang dị thường âm tà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro