Chương 23: Tự Làm Tự Chịu (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng mà Đông Chúc Vĩnh Hạ cuối cùng cũng là vua của một nước, không thể bất kể ngày đêm chỉ bồi đám người Mạc Danh du ngoạn. Hắn còn có không ít việc triều chính phải xử lý, cho nên ngày đến ngày thứ ba, Đông Chúc Vĩnh Hạ đành bất đắc dĩ trở về với cương vị. Còn việc dẫn đường thì rơi xuống trên người Đông Chúc Chính Khí và Đông Thích Hoài.

Cả một ngày, Đông Chúc Chính Khí và Đông Thích Hoài tẫn trách đưa đám người Mạc Danh du sơn ngoạn thủy.

"Lục hoàng tử, đây là phong cảnh du lãm nổi danh nhất Đông Chúc quốc. Hiện tại là mùa thu, nếu đến nơi này vào mùa đông sẽ đẹp hơn, mẫu đơn đỏ rực như lửa và mẫu đơn trắng cùng mọc khắp núi, đẹp không từ nào diễn tả." Đông Chúc Chính Khí có chút mơ mộng nghĩ về cảnh đẹp khi đó, làm cho diện mạo vốn anh tuấn xuất sắc mang thêm một tầng ánh sáng rực rỡ nhẹ nhàng.

Mạc Danh nhìn cảnh sắc tuy không phải tuyệt cảnh nhưng lại hoa cỏ đặc biệt cũng thập phần xinh đẹp trước mắt, nhẹ kéo lên khóe miệng.

"Tam hoàng tử, ta nghĩ chúng ta không cần cứ xa lạ gọi nhau hoàng tử, hoàng tử như vậy. Ngươi có thể gọi ta là Tước, hoặc có thể gọi ta là Mạc Danh. Còn ta có thể gọi hai người là Chính Khí và Thích Hoài, thế nào?" Thái độ của Mạc Danh hữu hảo như vậy, đương nhiên Đông Chúc Chính Khí và Đông Thích Hài đều muốn.

"A! Ta cũng đang có ý này. Dùng danh tự vẫn cảm thấy thân mật hơn, vậy ta gọi ngươi là Mạc Danh." Đông Chúc Chính Khí chân thành cười, thái độ hữu hảo của Mạc Danh làm ấm lòngcủa hắn, cũng nung nóng cảm tình của hắn.

"Ân! Được." Đông Thích Hoài tuy rằng không thân thiết, lúc này cũng gật đầu đáp lại.

"Chính Khí và Thích Hoài vẫn chưa từng đến Bắc Ly đi!" Mạc Danh nói.

"Đúng vậy! Mặc dù qua 20 tuổi có thể du ngoạn khắp nơi, nhưng mà ta cần phải tiếp nhận rất nhiều giáo dưỡng, nhiều nhất cũng chỉ đi đến vài nơi ở trong kinh thành, có yêu cầu đặc biệt gì cũng chỉ là làm việc trong Đông Chúc. Nói ra thật xấu hổ. Đến bây giờ, ta còn chưa ra ngoài Đông Chúc." Đông Chúc Chính Khí đáng tiếc nói.

"Lần trước, khi Mạc Danh cứu ta cũng xem là lần đi xa nhất của ta rồi! Nhưng mà lại gặp chuyện như vậy." Đông Chúc Chính Khí cười khổ. Đông Thích Hoài bên cạnh vỗ nhẹ lên vai Đông Chúc Chính Khí, bày tỏ khích lệ. Đông Chúc Chính Khí quay đầu, ôn hòa cười với Đông Thích Hoài, bầu không khí giữa hai người tràn đầy ám muội.

Nhìn thấy tình cảnh này, Mạc Danh nở ra một nụ cười tà ám. Nhưng sau đó Mạc Danh lại đột nhiên nhíu mày, y vừa rồi vậy mà có chút tâm tình muốn đùa xấu xa. Vì sao từ khi đến đại lục Minh Uyên này, y dường như càng ngày càng ấu trĩ.

Trực giác của Mạc Danh không thích chuyện như vậy.

"Thật sao? Vậy nếu có cơ hội, ta cũng muốn tận lực làm nghĩa vụ của gia chủ một lần." Mạc Danh có chút lãnh đạm nói.

Lúc này, Đông Chúc Chính Khí và Đông Thích Hoài cũng rõ ràng phát hiện nét mặt của Mạc Danh lãnh đạm hơn rất nhiều so với vừa rồi. Trong lòng hai người cũng có chút không tự nhiên, hoàn toàn không hiểu được. Rõ ràng vừa lúc nãy Mạc Danh còn rất thân thiết, vì sao bỗng nhiên lại trở nên lãnh đạm hơn rất nhiều. Tựa hồ còn lạnh lùng hơn so với khi mới gặp gỡ. Đông Chúc Chính Khí và Đông Thích Hoài mang theo chút nghi hoặc nhìn về phía Mạc Danh. Mạc Danh nhe răng cười, nhưng ý cười lại không có trong đáy mắt.

Sau đó, Mạc Danh đứng dậy, đi về hướng Cao Uyển Ước.

"Uyển Nhi có đói bụng không, đi đường nhiều như vậy có mệt không?"

Cao Uyển Ước dịu dàng cười, trong mắt hiện lên một tia sáng.

"Không có việc gì, gần đây tinh thần rất tốt, hơn nữa nơi này cũng rất đẹp. Ta còn muốn đi thêm một lát." Cao Uyển Ước thuận theo dựa vào lòng ngực của Mạc Danh, cười ngọt ngào nhìn Mạc Danh.

"Vậy lại đi thêm một lát đi! Nếu thấy mệt phải nói." Mạc Danh sờ sờ đầu Cao Uyển Ước, ôn hòa cười.

"Không thì chúng ta đến lương đình (đình nghỉ mát) ở phía trước ngồi một chút!" Mạc Danh nói xong, chuẩn bị đỡ Cao Uyển Ước đi vào lương đình.

"Chính Khí và Thích Hoài có muốn cùng đến ngồi không?" Đông Chúc Chính Khí và Đông Thích Hoài thoáng nhìn qua, tiếp đó cũng đi vào lương đình.

Sau đó, bọn họ đều yên lặng không nói gì, mà Mạc Danh cũng lâm vào suy nghĩ của chính mình.

Y nhớ rõ, ở kiếp trước y chưa bao giờ có một chút cảm xúc thừa thãi có thể liên lụy đến chính mình, cảm xúc kia chính là thứ y khinh thường nhất. Nhưng mà hiện tại, y cũng cảm giác được dường như có gì đó không giống. Y tựa hồ càng hiếu chiến, chuyện này cũng đại biểu rằng việc y chú ý cũng nhiều hơn. Những thứ từng là rác rưởi vô vật trong mắt y trước kia, hiện tại vậy mà lại trở nên thú vị.

Mạc Danh cười lạnh, có lẽ chẳng qua là không cùng một thân, cho nên mới bất đồng tâm lý đi!

Những người ảnh hưởng đến y như Đông Chúc Vĩnh Hạ và Đông Chúc Chính Khí, y nên hủy diệt hay là....

Trong mắt Mạc Danh thoáng hiện lên lãnh quang như khi nhìn thấy người khác không giấu được đau khổ, là sát khí giống như sắp tàn nhẫn hủy diệt thế giới. Toàn thân Mạc Danh hiện ra một tầng hàn quang, tựa hồ có thể từ trên cao giẫm nát cả thế giới ở dưới chân. Làm cho người ta bất giác sinh ra một cảm giác kính sợ.

Hai ngày du ngoạn tiếp theo cũng làm cho Đông Chúc Chính Khí và Đông Thích Hoài buồn bực, bởi vì Mạc Danh vẫn luôn không thể nắm bắt được, còn mang theo biểu tình đang xem kịch vui mà quan sát bọn họ. Nhìn đến trong lòng bọn họ sợ hãi.

Tất nhiên lần du ngoạn đến Đông Chúc quốc của Mạc Danh cũng phải kết thúc. Đám người Đông Chúc Vĩnh Hạ đương nhiên nhiều lần muốn giữ lại, nhưng Mạc Danh cự tuyệt, quyết định hai ngày sau sẽ xuất phát.

Đông Chúc Vĩnh Hạ không còn cách nào, chỉ cười chấp nhận. Nhưng càng quỷ dị chính là, buổi đêm hôm đó lại mời Mạc Danh đến dự tiệc, chỉ có một mình Mạc Danh.

"Chủ tử, ta cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, bên trong không biết có âm mưu gì!" Lộ Dịch cau mày nói, đã trễ thế này vì sao chỉ chiêu Mạc Danh dự tiệc. Sau đó nhớ đến nụ hôn nồng nhiệt vài ngày trước, bất an trong lòng không ngừng chầm chậm khuếch tán.

"Âm mưu có lẽ là có đi!" Mạc Danh uống một ngụm trà trong chén.

"Đây chính là chuyện ta đang mong chờ, đêm nay ta sẽ đúng hẹn đến, ta có dự cảm hôm nay sẽ có một đêm không tồi." Mạc Danh nở một nụ cười sâu không lường được.

Lộ Dịch cũng không còn lời nào để nói.

Được a! Lòng hắn đang như thế nào, Mạc Danh không biết, cũng không nhìn thấy. Lời của Mạc Danh chính là mệnh lệnh, Mạc Danh đã quyết định, dù hắn phải hy sinh sinh mệnh cũng phải hoàn thành được nhiệm vụ. Cho dù quyết định kia chết tiệt đến mức làm cho hắn căm phẫn, hắn cũng không thể có dị nghị gì.

Đáng buồn là, hắn tựa hồ cũng càng cách xa Mạc Danh.

Mạc Danh nhìn bi thương sâu trong đáy mắt Lộ Dịch, mặt vô biểu tình lại cầm lấy chén trà tiếp tục uống.

Gần đây y phát hiện Lộ Dịch dường như cũng có bí mật. Nhưng mà trước đây che giấu rất kỹ, y không phát hiện, nhưng mà gần đây, y có thể rõ ràng cảm nhận được hỉ nộ ái ố của Lộ Dịch hiện ra bên ngoài.

Xem ra y huấn luyện còn chưa đến nơi, bởi vì trong các huấn luyện mà đám người Lộ Dịch từng nhận, đứng đầu là che giấu đủ loại khí tức của bản thân. Mà vừa qua, Lộ Dịch hoàn toàn không đạt tiêu chuẩn.

Mạc Danh cau mày, y cũng không phải người sẽ làm những việc không cần thiết, nhưng mà thuộc hạ của y cảm xúc biến hóa như vậy cũng không có ích lợi gì đối với y. Dù sao gần đây cũng không nhiều việc, vậy y điều tra nguyên nhân cảm xúc của Lộ Dịch cũng không sao.

Bầu trời đêm u ám dần bao phủ khắp nơi, những ngôi sao lộn xộn thích thú chen chúc treo trên bầu trời, mang đến một chút ánh sáng cho người đi đường, cũng trải lên mặt đất một tầng ngân trang (trang phục màu bạc).

Mạc Danh thấy hôm nay vô cùng sáng, bầu trời đêm vô cùng nhiều sao.

Mỉa mai chợt xẹt qua khóe miệng, Đông Chúc Vĩnh Hạ, ngươi muốn dùng thủ đoạn gì chơi đùa, hôm nay Bắc Ly Mạc Danh, ta đều sẽ phụng bồi.

Mạc Danh trở lại xe ngựa, nhắm lại đôi mắt, trong lòng ngược lại cũng không bình tĩnh. Y và Đông Chúc Vĩnh Hạ cũng không tính là lần đầu giao phong, thế nhưng ngày hôm nay y lại hưng phấn phi thường.

Đông Chúc Vĩnh Hạ a! Đông Chúc Vĩnh Hạ! Ngươi sẽ mang đến kinh hỉ gì cho ta đây!

Lúc này, Đông Chúc Vĩnh Hạ cũng có chút khẩn trương siết chặt nắm tay, ấm thầm làm ra quyết định.

Bắc Ly Mạc Danh, ngươi - trốn không thoát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro