Chương 33: Trở Về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Sau hai ngày Đường Diệc Yểm cũng rời đi.

     Mạc Danh cũng không vội tiếp tục lên đường. Chỉ bồi Cao Uyển Ước tìm vài địa phương phong cảnh đẹp đẽ dạo chơi, thư giãn.

     Mạc Danh đương nhiên cũng nhìn ra tâm tình trầm thấp của Cao Uyển Ước, Lộ Dịch và Vũ Tây.

     Nhưng mà Mạc Danh cũng không phải một kẻ lắm chuyện, mỗi người đều có bí mật mà bọn họ không muốn nói ra, y tự nhiên cũng sẽ không dò hỏi.

     Cho nên ba ngày du ngoạn liền trôi qua trong bầu không khí ngột ngạt này.

     Trong ba ngày này, tin tức Đường Diệc Yểm từ quan cũng được lan truyền khắp nơi.

     Nhóm người Lộ Dịch đương nhiên biết rõ.

     Lộ Dịch nhìn ra cảm giác ôn hòa nhàn nhạt tỏa ra quanh thân Mạc Danh kia, lại nghĩ một chút, hắn đã minh bạch.

     Quả nhiên, tối hôm đó Đường Diệc Yểm liền cõng theo vài món hành lý đơn giản đi vào khách điếm của Mạc Danh.

     Đêm đó đương nhiên không thể thiếu một trận tình triền miên. Ngày hôm sau nhóm người Mạc Danh liền lên đường trở về Bắc Ly quốc.

     Ban đầu bọn họ vốn định tiếp tục hành trình du ngoạn, thế nhưng cũng sắp đến thọ thần của Minh Quý phi. Là hài tử duy nhất của Minh Quý phi, lại thêm tình cảm của Mạc Danh dành cho bà, y tự nhiên muốn trở về chúc mừng.

     Dọc theo đường về lần này thật sự phi thường náo nhiệt!

     Những cuộc ám sát như từng cơn sóng nối tiếp nhau, không hề gián đoạn.

     Bên ngoài lại có tiếng kêu vang, đây là nhóm sát thủ thứ bao nhiêu Mạc Danh cũng không thèm đếm nữa.

     Dù cho những sát thủ này có lợi hại thế nào, thì cũng không thể ảnh hưởng đến phong tình ái muội bên trong xe ngựa.

    "Này! Ngươi đến cùng đã đắc tội với ai vậy!" Đường Diệc Yểm nằm trên người Mạc Danh, cười cười nói.

    "Ngươi sợ sao?" Mạc Danh thờ ơ nói.

    "Sợ? Ta việc gì phải sợ, chuyện kích thích như vậy nha! Này, đừng nói là ngươi đi phá gia đình mỹ mãn của ai đó, còn đoạt thê tử của người ta, cho nên bây giờ người ta mới phẫn hận đến táng gia bại sản cũng muốn mời sát thủ đến giết ngươi….   y! Đau quá." Đường Diệc Yểm xoa xoa cái đầu vừa bị đánh, vô tội mà nhìn Mạc Danh.

    "Ngươi bị ngốc à? Sức tưởng tượng thật quá phong phú, Uyển Nhi là được ta thú đàng hoàng." Khóe miệng Mạc Danh giật giật, Đường Diệc Yểm đôi lúc thật sự làm cho người ta chịu không được.

    "Ồ! Vậy có phải là vì ngươi là nhi tử độc nhất của một bang phái ở giang hồ, nhưng trong bang có người không phục ngươi nên trong lúc ngươi một mình ra ngoài du ngoạn liền phái người ám sát ngươi. Đúng không?!" Đường Diệc Yểm nói như thật.

    "Được rồi, đừng tự suy đoán nữa, thật ra! Ta là…." Mạc Danh cho đến giờ cũng không có ý che giấu thân phận của chính mình, hôm nay Đường Diệc Yểm đã hỏi, y tự nhiên cũng thản nhiên nói ra.

    "Đừng nói cho ta, ta muốn tự mình phát hiện, tự mình tìm hiểu. Ừm! Nếu đó cũng không phải…. Ngươi không phải là một tên loạn thần tặc tử, quyền lực nghiêng trời, nguy hại đến người nào đó, cho nên hiện giờ phái người ám sát ngươi…." Mạc Danh nghe Đường Diệc Yểm thao thao bất tuyệt, trong lòng thật sự có chút tiếu ý.

     Đây chính là điểm hấp dẫn người của Đường Diệc Yểm, dũng cảm, quyết đoán, kiên định, đối với những chuyện mình muốn biết đều kiên trì tự mình tìm hiểu, luôn tìm thấy lạc thú trong những chuyện mà mình làm.

     Loại tâm thái tự tìm thú vui này thật sự rất thú vị.

    "Chủ tử, toàn bộ sát thủ đã bị tiêu diệt." Lúc này, thanh âm của Lộ Dịch vang lên.

    " n! Đã biết." Mạc Danh không chút cảm xúc nói. Lộ Dịch cúi thấp đầu đứng bên ngoài xe ngựa, sắc mặt mấy ngày này không gì khác ngoài tái nhợt không chút huyết sắc.

     Từ lúc rời đi Đông Thuộc cũng đã nhiều ngày, nhân mã tứ phương đều đuổi theo, sát thủ hay thám tử đương nhiên cũng không thiếu.

     Ở Bắc Ly quốc ngự thư phòng.

    "Đường Diệc Yểm, hắn có mị lực gì chứ?" Bắc Ly Ngạo trầm giọng nói, ngón tay gõ gõ mặt bàn trước mặt.

    "Dạ, Đường Diệc Yểm cũng không có chỗ nào hơn người." Mặc dù đã đi theo bên người Bắc Ly Ngạo nhiều năm, thế nhưng tính khí bất định của Bắc Ly Ngạo gần đây cũng làm cho Ám Lăng không lúc nào không đổ mồ hôi hột, làm chuyện gì cũng cẩn cẩn thận thận hơn trước. Cho nên hiện giờ hơn nửa chỉ dám phụ họa cho Bắc Ly Ngạo.

    "Kẻ không có mị lực sẽ được Bắc Ly Mạc Danh mang theo bên người làm sủng hầu ư. Chút chuyện này cũng không tra được thì còn làm ám vệ cái gì. Còn không mau tiếp tục điều tra." Bắc Ly Ngạo lạnh lùng nói, trong thanh âm mang theo một sự âm lãnh khát máu.

    "Dạ, thuộc hạ cáo lui." Ám Lăng vừa xoay người liền không thấy thân ảnh.

     Ánh mắt Bắc Ly Ngạo thâm trầm nhìn theo phương hướng Ám Lăng vừa rời đi, khóe miệng mang theo ý cười, thật sự khiến người ta cảm thấy càng lạnh lẽo như hàn đàm, đáng sợ dị thường.

    "Bắc Ly Mạc Danh, thật không ngờ một chuyến đi này của ngươi lại sẽ mang về nhiều kinh hỷ đến vậy." Bắc Ly Ngạo ném đi chiếc bút lông đã bị bẻ gãy trong tay.

    "Nếu như trước kia ta chỉ thấy hứng thú với sự đặc biệt cùng ngạo nghễ của ngươi thì chúc mừng ngươi bây giờ ta đã triệt để muốn chinh phục ngươi. Ha ha ha! Bắc Ly Mạc Danh a, ngươi vì sao lại bất đồng với người khác vậy chứ!" Bắc Ly Ngạo hơi híp lại đôi mắt, nụ cười cực kỳ quỷ dị, làm cho người ta liên tưởng đến một Lang Vương đang chuẩn bị đi săn.

     Đương nhiên không chỉ có mình Bắc Ly Ngạo không an tĩnh, không nói đến tâm tư khác nhau của các vị hoàng tử, chính là Đông Thuộc quốc cũng đã lâm vào hoảng loạn chưa từng có bởi vì cuộc đối đầu ngày càng căng thẳng giữa Đông Thuộc đế và tam hoàng tử

    "Đúng là chuyện mà y có thể làm ra." Đông Chúc Vĩnh Hạ nhàn nhạt cười, nụ cười không khác trước đây, chỉ là hàm răng trắng đặc biệt nổi bật trên khuôn mặt ôn hòa nho nhã kia thật sự khiến cho người ta có một loại không lạnh mà run cảm giác.

    "Bệ hạ, về phía tam hoàng tử…." Đông Chúc Vĩnh Hạ khoát khoát tay, ra hiệu đừng đi quản.

     Thủ vệ lui ra, Đông Chúc Vĩnh Hạ xác thực còn đang hồi tưởng đến một đêm ái muội của hắn và Mạc Danh.

     Mặc dù đã sớm chuẩn bị, thế nhưng hắn thực không nghĩ sẽ nhanh đến vậy.

     Trong một biệt quán ở Nam Thái quốc tựa hồ cũng đang mãnh liệt sóng ngầm.

     Một bóng người cao gầy hơi chuyển động nhẹ nhàng đáp xuống trước cửa một nhã gian, đẩy cửa đi vào không khỏi sinh ra một loại ảo giác mình đã đi nhầm phòng.

     Bởi vì gian phòng này bốn phía tối đen cơ hồ không chút ánh sáng lọt vào.

     Mà người này lại đột nhiên quỳ lạy, làm cho người ta thấy rất khó hiểu và kỳ lạ.

    "Sự tình tra được thế nào?" Lúc này cũng không biết từ đâu truyền đến một thanh âm có chút âm trầm, thanh âm này cũng không khó nghe, thế nhưng lại vang lên trong một gian phòng thế này thật khiến cho người ta dấy lên một nỗi sợ không tên.

    "Người kia đúng là lục hoàng tử của Bắc Ly quốc, Bắc Ly Mạc Danh, lúc này quả thật đang khởi hành trở về Bắc Ly, người đi theo bên cạnh cũng xác thực là Đường Diệc Yểm của Tây Quyết trước đây." Người kia bình tĩnh thuật lại, hoàn toàn không bị hoàn cảnh trong phòng ảnh hưởng, có thể thấy là đã quen với việc này.

    "Hừ! Sự tình thật đúng là càng ngày càng ngoài ý muốn. Có Đường Diệc Yểm đi theo ngược lại càng thêm phiền toái, chỉ sợ sẽ giúp cho Bắc Ly Mạc Danh càng có được nhân tâm." Thanh âm sâu thẳm kia bấy giờ mang theo một tia lạnh lùng.

    "Được rồi, ngươi lại tiếp tục theo dõi, hành động ám sát tạm hoãn lại, chúng ta cùng yên lặng chờ xem sẽ phát sinh chuyện gì!"

     Người kia nghe xong, đáp lại một tiếng liền khẽ đẩy cửa phòng rời đi, một cái xoay người liền biến mất trong bóng đêm.

     Mà gian phòng căn bản không có ai lại đột nhiên xuất hiện một người

  Người này mặc một bộ cẩm bào màu xám bạc, cho dù bên trong gian phòng mờ tối này cũng có thể phát ra từng tia sáng lấp lánh, vừa vặn soi sáng quanh thân hắn.

     Nhưng vẫn như cũ không thể nhìn rõ mặt người này, bởi vì chiếc mặt nạ xám bạc kia đã chặn hết mọi ánh mắt tò mò của ngoại giới.

     Khóe miệng còn mang theo ý cười quỷ dị, khiến cho người khác không nhìn minh bạch, cũng không nhìn thấu.

     Sự yên bình của đại lục Minh Uyên tựa hồ cũng không còn an yên nữa. Vì sự xuất hiện của Mạc Danh, mọi thứ dường như đã thay đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro