Chương 36: Bắc Ly Khuynh Thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngày mai thất hoàng huynh muốn tiến cung sao?" Bắc Ly Dương nhìn Bắc Ly Minh Nguyệt thần sắc kỳ quái, hỏi.

"Mạc Danh đã trở về, ta đương nhiên muốn vào cung xem y một chút. Mà lúc này phụ hoàng cũng không chịu thả người, nếu chúng ta không đi xem e rằng cũng không được thấy mặt y." Bắc Ly Minh Nguyệt khả ái chớp chớp mắt, thế nhưng ai cũng không nhìn ra được chút độ ấm nào.

"Dương, hiện tại ngươi có định hành động không?"

"A! Không nên, tình huống hiện tại rất không bình thường, những đoàn binh sĩ này vẫn chưa tra được là nhân mã thuộc về người nào." Bắc Ly Dương nhíu mày nói.

"Ừm! Dường như sắp có biến." Bắc Ly Minh Nguyệt không còn vẻ đáng yêu đơn thuần ngày thường, lúc này biểu cảm trên mặt hết sức trầm tĩnh lãnh mặc.

"Kịch hay cũng sắp mở màn. Ta phải nắm được vị trí thế tử kia." Bởi vì nếu tọa ở nơi đó bản thân dường như sẽ chạm đến gần y hơn!

Bắc Ly Minh Nguyệt nhẹ kéo lên khóe môi, cười đến cực kỳ ngọt ngào.

Lục hoàng huynh....

Bắc Ly Dương nhìn bộ dáng Bắc Ly Minh Nguyệt, cảm thán.

Ngươi tuyệt đối không được phụ thất hoàng huynh a, lục hoàng huynh! Nếu không, thất hoàng huynh sẽ làm ra chuyện gì, hắn thật không thể nào tưởng tượng được.

Thất hoàng huynh đã yêu Bắc Ly Mạc Danh hơn ba mươi năm, tưởng niệm nhiều năm đến vậy. Lục hoàng huynh cũng không nên phụ lòng thất hoàng huynh. Thế nhưng lục hoàng huynh có biết đượcược không?

Nỗi nhung nhớ sâu đậm như vậy, chấp niệm lâu như vậy, tình yêu sâu sắc đến thế.

Thứ tương tư đơn phương này quá dày vò người, chỉ có hắn mới biết rõ nỗi thống khổ ngày một lớn dần của thất hoàng huynh.

Huynh ấy đã phải trải qua gấp nhiều đại giới hơn những người khác mới có thể có ngày hôm nay.

Thất hoàng huynh đã trưởng thành, huynh ấy giờ đã không còn là một hài đồng thuần khiết, lạc quan nhìn nhận mọi việc như trước nữa.

Huynh ấy của bây giờ là một con liệp báo, một con liệp báo đang chờ đợi thời cơ, tùy thời hành động để có thể bắt trọn con mồi.

Cũng bởi vì thế, thất hoàng huynh lúc này làm sao có thể dễ dàng từ bỏ được!

Hắn chưa từng nghĩ rằng mình thông minh, nhưng mà những việc liên quan đến lục hoàng huynh hắn cho rằng bản thân đã xử lý rất đúng, bởi vì hắn đã không để chính mình bị khuynh đảo bởi phong thái của y.

Bởi hắn hiểu được, nếu như hắn trở thành đối thủ của thất hoàng huynh, huynh ấy cũng sẽ không bỏ qua cho một huynh đệ đồng mẫu là hắn.

Mỗi người đều có kiếp số của chính mình, lục hoàng huynh có lẽ chính là kiếp số của thất hoàng huynh đi!

Bắc Ly Dương nhìn Bắc Ly Minh Nguyệt, im lặng thở dài.

Bất quá, hắn cũng chính vì vậy mà thực lòng thấy đố kỵ. Sự ràng buộc cũng có thể xem như một loại nhạc thú của nhân sinh, đến khi nào hắn mới có thể có được những phiền muộn như thế đây!

____________________

Hôm nay, Mạc Danh lại nhàng nhã tản bước ở phía sau mai viên, càng bước, tiếng múa kiếm thanh thúy lại càng rõ.

Mạc Danh đến gần, xác thực cũng gặp kinh diễm không nhỏ.

Chỉ thấy một người thân mặc hoàng y, mặt che lụa mỏng, đang uyển chuyển nhảy múa giữa những nhành hoa.

Mái tóc đen không ngừng xoay chuyển bay múa nhẹ nhàng uyển chuyển đẹp đến khôn tả, tựa như một tinh linh lạc vào phàm gian, dường như trong nháy mắt sẽ bay đi mất, tuyệt sắc đến nổi những bông hoa kiều diễm xung quanh cũng trở thành vật làm nền cho nàng.

Đôi mày lá liễu, hai mắt cong cong, chiếc mũi cao thẳng tinh xảo, đôi môi anh đào, làn da trắng sứ mịn màng hiện lên màu phấn hồng mê người, dáng người mảnh mai thon thả, tứ chi thon gầy cân xứng, gộp lại là một nhan sắc đẹp đến nhường nào.

Lại một động tác xoay người cuối cùng, ống tay áo rộng rãi nhẹ nhàng vẽ ra một đường cong khuynh thành vũ mị.

"Bốt bốt bốt!" "Ngũ hoàng tỷ múa thật đẹp." Mạc Danh không chút tiếc lời khen ngợi nói.

Bắc Ly Khuynh Thành quay đầu lại, thản nhiên nhìn Mạc Danh, cũng không có biểu cảm kinh hỷ như trong tưởng tượng.

Mạc Danh xác thực cũng không để ý, chỉ bước lên vài bước đứng cạnh Bắc Ly Khuynh Thành, cùng nàng sóng vai.

"Lục hoàng đệ chỉ vừa hồi cung, không ở trong cung nghỉ ngơi lại lang thang ở nơi này, thật sự làm cho người ta bất ngờ." Bắ Ly Khuynh thành mặt không chút thay đổi nói ra lời nói cay nghiệt.

Mạc Danh nhướng mày, khẽ cười thành tiếng. Bắc Ly Khuynh Thành kỳ quái nhìn Mạc Danh, sau đó quay đầu lại nhìn về hướng những khóm hoa đang đua nhau nở, trong mắt thoáng hiện tia ưu tư không rõ.

"Trong cung mặc dù cẩm y ngọc thực cái gì cần có đều có, nhưng mà cũng khiến cho người ta cảm thấy không chân thực, nếu có thể ta càng muốn đi ra ngoài, ngắm nhìn thế giới rộng lớn, nếm thử mỹ thực khắp nơi, vậy mới là nhân sinh, mới không uổng phí một kiếp này. Ngũ hoàng tỷ có từng nghĩ đến chuyện này không?" Mạc Danh nhìn Bắc Ly Khuynh Thành rõ ràng giao động, khoé môi nhếch lên một nụ cười yếu ớt.

"Ngươi biết không? Ngươi ở đây rất là phiền phức, nếu được xin thỉnh ngươi rời đi, đi càng xa càng tốt." Thanh âm của Bắc Ly Khuynh Thành lạnh đi mấy độ.

Ha! Quả nhiên là con cháu của Bắc Ly gia, ai ai cũng đều là mỹ nhân băng lãnh. Mạc Danh thầm nghĩ, liền đột nhiên bật cười một tiếng.

Bắc Ly Khuynh Thành hung hăng trừng Mạc Danh, trong đôi mắt có hận, có oán, còn có ghen tị, cùng hâm mộ và không cam lòng.

"Ngũ hoàng tỷ dường như không quá thích thần đệ a!" Mạc Danh cũng không để tâm đến Bắc Ly Khuynh Thành, chậm rãi bước về hướng những khóm hoa mẫu đơn đỏ thẫm vô cùng diễm lệ kia.

"Thế nào? Chỉ vì vẻ ngoài ngươi tuấn mỹ liền nghĩ tất cả người trên thiên hạ đều bị khuynh đảo sao?" Bắc Ly Khuynh Thành hừ lạnh!

"Tướng mạo chẳng qua là ưu thế bên ngoài để đạt được mục đích của chính mình, không có nó cũng không phải chẳng làm được việc gì. Ngược lại ta kỳ thật cũng không thích khuôn mặt này, bất quá ta cũng không muốn che đi làm gì, bởi vì đây cũng chỉ là một khuôn mặt." Mạc Danh dễ dàng đáp lại, đóa mẫu đơn đỏ thẫm rực rỡ hạ xuống trong tay Mạc Danh.

"Chỉ là thủ đoạn thôi sao? Ngươi cho là vậy." Bắc Ly Khuynh Thành cúi đầu suy nghĩ sâu xa.

Mạc Danh không chú ý đến nàng, chỉ chăm chú ngắm nhìn đóa mẫu đơn đo đỏ đang cầm trong tay, dần dần khóe môi nhếch lên một đường cong quỷ dị.

"Ta vẫn không rõ. Với điều kiện của ngươi bây giờ, vì sao lại mang theo hai kẻ bình thường không thu hút như vậy bên người, rõ là không xứng." Bắc Ly Khuynh Thành sau một hồi lâu suy tư, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Mạc Danh, hỏi một câu hỏi mà ai ai cũng tò mò lại không người nào dám thẳng thắng hỏi.

"Bình thường cũng là một loại phúc khí đi! Ngũ hoàng tỷ không nghĩ đến sao?" Mạc Danh hơi nghiêng đầu, khí tức thanh lãnh ngay thẳng không đổi lại làm cho người ta cảm thấy nụ cười kia sưởi ấm đến tâm mình.

"Ngươi đúng là một người kỳ ba." Bắc Ly Khuynh Thành trào phúng nói, sau đó xoay người định đi.

"Ngũ hoàng tỷ, xin đợi một chút." Mạc Danh gọi Bắc Ly Khuynh Thành lại, y bước nhanh về phía trước, đưa cho nàng bông mẫu đơn kiều diễm đang cầm trên tay.

"Ta cảm thấy nó rất đẹp, tặng cho ngũ hoàng tỷ, thỉnh ngũ hoàng tỷ nhận lấy." Mạc Danh thành tâm nhìn Bắc Ly Khuynh Thành. Ánh mắt Bắc Ly Khuynh Thành vẫn lạnh, nhanh chóng tiếp nhận, rồi ném nó sang một bên.

"Xấu muốn chết." Hung tợn nói xong, Bắc Ly Khuynh Thành xoay người, cũng không quay đầu lại, ly khai.

Mạc Danh nhìn thân ảnh yểu điệu tuyệt mỹ của Bắc Ly Khuynh Thành, lộ ra một ánh mắt hứng thú.

Bắc Ly Khuynh Thành ư?

Mạc Danh chầm chậm nối tiếp Bắc Ly Khuynh Thành rời đi, gió nhẹ thổi vào muôn vàn đóa hoa làm cho hoa viên tỏa hương say lòng người.

Không lâu sau, Bắc Ly Khuynh Thành lại theo đường cũ trở về. Ngồi xổm trên mặt đất nhặt lên đóa hoa mà nàng vứt đi vừa rồi, ngón tay nhẹ nhàng nâng niu.

"Bình thường cũng là một loại hạnh phúc sao?" Đến khi nào nàng mới có được loại hạnh phúc như vậy. Hai mắt Bắc Ly Khuynh Thành xa xăm nhìn không trung, trong đầu dị thường hỗn loạn, không cách nào lý giải tâm tư.

Nàng vốn luôn được chúng tinh phủng nguyệt*, đột nhiên lại bị một người xuất hiện áp chế.

*Sao quay quanh trăng: người người quay quanh/chú ý

Người khác giờ chỉ gọi nàng là để nhị mỹ nhân, bất luận nàng làm chuyện gì đều thích mang ra so sánh với người kia, nàng rất ghét bị so sánh, nàng muốn bản thân là duy nhất.

Cứ như vậy bị một người đánh bại, một Bắc Ly Mạc Danh thâm tàng bất lộ, vì cớ gì y vừa xuất hiện liền cướp đi tất cả sự chú ý của mọi người.

Nàng không cam lòng, ngay cả hai hoàng đệ không thân thiết cũng ngày ngày đàm luận về Bắc Ly Mạc Danh.

Nàng không phải vì trong quá khứ từng là đệ nhất mỹ nhân mà tận lực bảo trì khoảng cách với người khác, nàng chính là không biết cách để ở cùng người khác.

Nhưng mà sự thanh lãnh xa cách của ngày trước sẽ chỉ làm cho người khác cảm thấy nàng cao ngạo vô lễ.

Nàng cũng từng nghĩ đến việc này, thế nhưng không có người nào dạy cho nàng làm cách nào ở chung với người khác, vì vậy có lẽ nàng đã vô tình đắc tội với rất nhiều người.

Cho nên trong lúc nàng không còn là đẹp nhất, không còn được người ân sủng, tất cả những lời nói đả kích đều hướng về nàng. Mặc dù không phải nói trước mặt nàng, nhưng mỗi một chữ đều truyền đến tai của nàng.

Nàng cũng không yêu thích, hay cho là chính mình thích hợp với nơi hoàng cung như chiếc lồng khổng lồ này.

Nhưng mà nơi này đến cùng chính là nhà của nàng, nếu rời khỏi nơi này thì nàng có thể đi đâu đây.

'Trong cung mặc dù cẩm y ngọc thực cái gì cần có đều có, nhưng mà cũng khiến cho người ta cảm thấy không chân thực, nếu có thể ta càng muốn đi ra ngoài, ngắm nhìn thế giới rộng lớn, nếm thử mỹ thực khắp nơi, vậy mới là nhân sinh, mới không uổng phí một kiếp này. Ngũ hoàng tỷ có từng nghĩ đến chuyện này không' nhân sinh như vậy với nàng cũng chỉ là một giấc mộng a!

Bất quá nàng biết.

Cuộc sống như vậy với nàng vĩnh viễn là hy vọng xa vời, sự sủng ái nịnh nọt trước kia cho cùng là điềm báo trước rằng nàng chỉ sẽ có thể đi từ chiếc lồng này sang chiếc lồng khác.

Nàng vĩnh viễn chỉ có thể ở nơi này tranh trát mưu sinh, vô lực tự cứu.

Đây là kết cục cuối cùng của nữ tử hoàng tộc, nàng từ lúc còn nhỏ đã biết trước được nhân sinh của mình.

Cứ vậy mà bắt đầu hận chó đánh mèo, một đám người vô tội liền bị liên lụy, sự khuyển trách của nàng đến giờ vẫn luôn tùy hứng.

Trong lòng vô cùng chán ghét người vốn xuất thân bất kham mà vẫn sống tiêu sái vô lo là Bắc Ly Mạc Danh kia.

Chỉ là tâm nàng lại nghĩ, đó cũng là một cách dung hòa cuộc sống nhàm chán này a!

Nhưng vì cớ gì Bắc Ly Mạc Danh vừa đến lại muốn nói với nàng những lời này, vì cớ gì trái tim nàng lại có khát vọng hướng đến y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro