Chương 39: Cuộc Gặp Ngẫu Nhiên??

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạc Danh có ý mở tiệc chiêu đãi Bắc Ly Khuynh Thành, Bắc Ly Minh Nguyệt, và Bắc Ly Dương cho nên ngoại trừ Cao Uyển Ước thân đang hoài thai không thể ra ngoài, những người khác đều cùng đi theo.

Một chiếc xe ngựa xa hoa quý khí đi giữa nhai đạo (đường), đoàn người trên đường tự nhiên tách ra, đều khó che giấu sự hiếu kỳ trong mắt.

Mà bên trong xe ngựa, Vũ Tây đang bưng ấm rót trà. Mạc Danh đùa nghịch tua rua trên cổ tay áo cùng bàn tay nhỏ bé non nớt của Bắc Ly Sướng Du, mang chút ôn hòa tươi cười, chỉ là ở những khi người khác không nhìn thấy, thỉnh thoảng lại lóe lên một tia trào phúng.

Mặt khác, Bắc Ly Minh Nguyệt, Bắc Ly Dương thì trò chuyện cùng Bắc Ly Khuynh Thành, ngũ hoàng tỷ mà bọn họ đã lâu không gặp.

Chẳng qua là vẻ mặt vẫn luôn tươi cười cứng ngắc của Bắc Ly Khuynh Thành cũng cho thấy nàng tựa hồ không thích cuộc trò chuyện cuồn cuộn sóng ngầm như vậy đi.

Bầu không khí quái dị này vẫn duy trì đến lúc tới trước Như Ý lâu.

Mọi người cùng xuống xe ngựa, Mặc U liền bước ra nghênh tiếp đám người Mạc Danh, sau đó an bài cho mọi người vào một nhã gian ở Như Ý lâu.

Bắc Ly Minh Nguyệt cùng những người khác bước vào trong trước, Mạc Danh ở phía sau lại thưởng thức thành quả của chính mình thêm một lần, trong lòng thật sự rất vừa ý.

Bên trong thanh nhã thoải mái, những dải lụa mỏng màu cam tạo nên bầu không khí dùng bữa ấm áp và êm dịu, làm cho người ta có cảm giác như ở nhà. Trụ vách chạm trổ trang hoàng, những bộ bàn ghế chế tác tinh xảo, cùng với những món ăn được nấu tỉ mỉ, giá cả lại không quá đắt đỏ, thật sự đã thu hút được sự yêu thích của mọi người.

Đây cũng là kết quả mà Mạc Danh mong muốn.

Khóe miệng Mạc Danh tự nhiên kéo lên một nụ cười kiêu ngạo, không ngờ từ khóe mắt lại nhìn thấy một bóng người thoáng quen thuộc.

Ngũ hoàng tử, Bắc Ly Chí.

Mạc Danh cúi thấp đầu 15 độ, đột nhiên nở một nụ cười vô cùng thanh lãnh mà vũ mị. Nhìn đến Bắc Ly Chí ở nơi đó, tâm tư rung động, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Bắc Ly Chí thân mình không tự giác hướng về phía trước, hai chân không tự chủ bước đi về phía Mạc Danh, tới lúc phản ứng được thì người đã đứng ở trước mặt Mạc Danh.

Bắc Ly Chí cũng không có vẻ gì là xấu hổ, ngược lại càng cười đến như xuân hoa, diễm khai xuân đào.

Mạc Danh hơi nhướng đuôi mày, nhàn nhạt cười lại không nói.

"Lục hoàng đệ, thật là trùng hợp a, ngươi cũng đến Như Ý lâu dùng cơm sao?" Bắc Ly Chí khéo léo bắt chuyện.

Mạc Danh sóng mắt hơi chuyển.

"Ngũ hoàng huynh cũng đến nơi này, không bằng cùng nhau dùng cơm đi! Thất hoàng đệ, bát hoàng đệ, cùng ngũ hoàng tỷ cũng ở đây, đây coi như một lần hội tụ giữa huynh đệ tỷ muội chúng ta, được không?"

Bắc Ly Chí cười cười, dẫn đầu bước vào trong. Đầu ngón tay Mạc Danh vén lên sợi tóc trên trán, ánh mắt sắc bén nhìn về phía bóng lưng của Bắc Ly Chí.

Mà mỗi người trong phòng khi nhìn thấy Bắc Ly Chí lại có biểu cảm khác nhau, nhưng cũng không người nào thể gọi là quá tốt.

"Ngũ hoàng huynh, thật sự trùng hợp a! Trước đây không phải ngươi thường đến Mị Hương lâu sao? Hôm nay thế mà lại đến nơi này, chúng ta gặp mặt ở đây thật sự không dễ." Bắc Ly Minh Nguyệt bày ra khuôn mặt khả ái ngọt ngào, nhưng miệng lại nói ra lời chua chát.

Ai ai cũng biết Bắc Ly Chí này cực kỳ thích mỹ sắc, Mị Hương lâu kia chính là nơi phong nguyệt có tiếng ở tứ quốc, với tính cách của Bắc Ly Chí đương nhiên sẽ không bỏ qua một nơi nào có nhiều mỹ nhân. Hơn nữa từ trước đến nay Bắc Ly Ngạo cũng không quá mức can dự đến sinh hoạt cá nhân của các hoàng tử, cộng thêm có thái tử làm chỗ dựa, nên trên cơ bản phàm là mỹ nhân được Bắc Ly Chí coi trọng thì hoàn toàn không có chuyện hắn không đoạt được. Có điều, Bắc Ly Chí luôn không có hứng thú lâu dài, cơ bản chính là thích tìm mới mẻ.

Bởi vì Bắc Ly Chí lớn lên kiều diễm mỹ lệ, thường xuyên lấy được lòng người lại hung hăng đá người, cho nên danh tiếng từ trước đến nay vẫn không tốt.

Song tên này từ trước đến nay tâm cao khí ngạo, nói chuyện cũng không lưu tình, số người hắn đắc tội không ít, cho nên vừa rồi Bắc Ly Chí lại nhận thêm một lời phán xét.

Một người ái mộ Mạc Danh như Bắc Ly Minh Nguyệt liền có ý nghĩ muốn đấu với tình địch.

Bắc Ly Chí này rõ ràng muốn tiếp cận lấy lòng Mạc Danh, hắn có thể nhìn ra, vì vậy Bắc Ly Minh Nguyệt chính là không có khả năng tỏ ra hòa nhã.

"Ấy! Đấy không phải là thất hoàng đệ sao? Sao không ở trong cung dốc sức sắm vai đáng yêu, giờ lại muốn ra ngoài câu dẫn người sao?" Cái miệng thối của Bắc Ly Chí đương nhiên sẽ không để cho Bắc Ly Minh Nguyệt dễ chịu.

"Để ta nhìn xem a! Thất hoàng đệ thật đúng là càng lớn càng xinh đẹp, hoa khôi của Mị Hương lâu so với ngươi còn kém xa nha!" Bắc Ly Chí che miệng khẽ cười, trong mắt tràng đầy khinh thường.

"Ngươi. Những kẻ xuất thân ở thanh lâu làm sao xứng so sánh với ta, ý này của ngũ hoàng huynh không phải rõ ràng muốn vũ nhục ta sao?" Bắc Ly Minh Nguyệt trừng lớn hai mắt tràn đầy phẫn nộ.

Bắc Ly Chí nhu nhược vô cốt khoát tay, cười trừ một tiếng.

"Ngươi sao có thể nói ra lời này a! Thất hoàng đệ nói như vậy không phải muốn làm tổn hại hoàng huynh ta sao? Ta chỉ muốn khen ngươi trời sinh diễm lệ a! Tâm bị hiểu lầm, thật là khó chịu nha!" Bắc Ly Chí mang biểu cảm thương tâm muốn chết, nhưng mà bộ dáng diễn trò khoa trương kia ngược lại càng khiến cho Bắc Ly Minh Nguyệt tức giận.

Mạc Danh nếm qua món điểm tâm Bắc Ly Sướng Du đưa cho, nhìn thấy con cháu hoàng gia đối địch thì bật cười.

Ha ha!

Một màn này không phải bất kỳ lúc nào cũng được xem, không ai muốn bỏ qua a!

Mạc Danh một bên hưởng thụ mỹ thực, một bên lấy tay chống cằm cười đến nhân súc vô hại*, điệu bộ này ngược lại càng khiến cho người ta sinh ra dục vọng muốn đập bẹp y hơn cả Bắc Ly Chí.

*Tiếng trung là 人畜无害: search google/baidu thì ý nghĩa là nhìn bề ngoài thì vô hại mà ẩn bên trong thì không chắc là vô hại.

Hai người tranh cãi đến khí thế ngất trời cũng dần dần cảm giác được tình huống không đúng mà ngừng đấu võ mồm.

Lại nhìn thấy nụ cười nghiền ngẫm của Mạc Danh và Bắc Ly Sướng Du, hai khuôn mặt đen dần của Bắc Ly Sương và Bắc Ly Khuynh Thành, cùng với ba khuôn mặt trước sau không đổi của Lộ Dịch, Mặc U và Vũ Tây.

Bắc Ly Chí ho nhẹ một tiếng.

"Đều nói mỹ thực của Như Ý lâu chính là đệ nhất, đã đến nơi này không ăn một bữa thống khoái chẳng phải là uổng công vô ích sao, nhanh gọi đồ ăn đi!" Bắc Ly Chí khoa trương nói, thấy không có người phản đối, liền gọi món chính lên.

Không hổ là xuất thân từ hoàng cung, món ăn mỗi người gọi đều là mỹ vị tinh xảo, đều là món ăn chiêu bài của Như Ý lâu. Đương nhiên bữa này vốn cũng không phải do Bắc Ly Chí mời, hắn tự nhiên cũng không chút kiêng kỵ.

Bắc Ly Chí thấy hắn điên cuồng gọi món như vậy, mà Mạc Danh vẫn giữ vẻ mặt bất động như núi, ánh mắt lóe lên tia dị thường. Gần đây luôn có vài tin tức tức ngầm rằng Mạc Danh có quan hệ không đơn giản với điếm chủ của Như Ý lâu, thế nhưng là quan hệ gì vẫn chưa tra được.

Chỉ là bộ dạng của Mạc Danh lúc này....

Bắc Ly Chí bị ý nghĩ trong đầu của mình làm cho ghê tởm, không được, tuyệt đối không được.

Bắc Ly Mạc Danh chỉ có thể là người của Bắc Ly Chí, bất luận thế nào hắn cũng phải có được y trong tay.

"Lục hoàng đệ, chuyến đi lần này chung quy không bằng ở nhà, e rằng có nhiều bất tiện đi!" Bắc Ly Chí bộ dáng như một ca ca tốt, trong mắt lại thoáng hiện mây đen. Hắn chính là không quên được tin tức thám tử hồi báo lúc trước, Đông Chúc Vĩnh Hạ a!

Mạc Danh hiểu ý cười.

"Đúng là có chút bất tiện đi! Nhưng mà cũng nhờ vậy, nhờ vậy mà.... mà.... Không tệ." Sự đau thương và tức giận nhất thời hiện lên trong mắt Mạc Danh chạm đến trái tim của mọi người có mặt, càng thêm phẫn hận và ghen tị với Đông Chúc Vĩnh Hạ.

Rốt cuộc cũng chỉ có Đường Diệc Yểm biết rõ tâm tính của Mạc Danh.

Đường Diệc Yểm nâng chén thổi nhẹ nước trà, vô cùng châm chọc cười. Nếu so diễn xuất, những người này thật sự chưa phải đối thủ của Mạc Danh đâu!

Bất quá hắn không phải người duy nhất bị y thu hút, con đường hắn chọn này thật là gian nan a!

Tuy nhiên, nó lại đầy hứng thú và tranh đấu, một điều hắn cỏ thể khẳng định là, trên con đường này hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ cảm thấy nhàm chán.

Như vậy là tốt hay xấu đây!

Vô luận thế nào, hắn, Đường Diệc Yểm cũng không phải là một kẻ dễ dàng từ bỏ.

Đường Diệc Yểm cười đến có chút quỷ dị, nhìn về phía hai kẻ rõ ràng vẫn đang âm thầm đấu đá Bắc Ly Chí và Bắc Ly Minh Nguyệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro