Chương 4: Thành Lập Thế Lực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Toàn bộ thời gian trước lúc dùng cơm y đều đến tàng thư các. Học tập dược lý, độc lý, và một ít bí tịch võ công, tìm hiểu điểm lợi, hại và phân bố thương nghiệp của các quốc gia. Chính trị và binh quyền cũng không bỏ qua mà xem một chút, dù sao học nhiều cũng không có chỗ nào không tốt, Mạc Danh ôm thái độ như vậy, hơn nữa y có năng lực chỉ cần nhìn qua là sẽ không quên. Chỉ trong bảy, tám năm y đã đọc được hàng nghìn hàng vạn tư liệu ở tàng thư các.

Năm 14 tuổi, Mạc Danh lần đầu tiên chủ động đi gặp Minh quý phi. Kỳ thật Minh quý phi làm cho Mạc Danh rất có hảo cảm.

Thông minh, tự biết thân phận của mình, không có dã tâm, biết cách che giấu bản thân, nữ nhân như vậy cũng không nhiều. Thật lòng không biết Minh quý phi có thật sự yêu thương y không, tuy rằng cũng không thường xuyên đến nhìn y, nhưng là mỗi lần nàng đến Mạc Danh đều có thể cảm nhận được sự quan tâm của Minh quý phi.

Dần dần Mạc Danh cũng mở lòng mình với Minh quý phi, cũng cùng năm đó, Mạc Danh lần đầu mở miệng gọi một tiếng "mẫu phi".

Lúc đầu Minh quý phi ngây người một hồi lâu, sau đó hai mắt liền đẫm lệ ôm chặt lấy Mạc Danh, thân thể vì quá vui mừng mà phát run.

"Hài nhi ngoan của nương, thật tốt quá, nương biết Danh nhi của nương luôn ngoan như vậy, ông trời làm sao lại không hậu đãi Danh nhi được! Ôi ôi! Nương vui quá." Minh quý phi nức nở thành tiếng.

Từ trước đến giờ Minh quý phi vẫn luôn tự xưng là mẫu phi, gọi Mạc Danh là hoàng nhi, nàng lần đầu nói như vậy, y thấy rất mới lạ.

Mạc Danh nhẹ vuốt lưng dỗ dành Minh quý phi.

Từ sau ngày đó, Minh quý phi càng thường xuyên đến chỗ Mạc Danh.

Chiếu theo quy củ trong cung, mỗi hoàng tử, công chúa khi mười lăm tuổi đều sẽ tự mình tuyển chọn thị vệ, cung nữ và người hầu cận bên mình.

Không cần phải nói, một hoàng tử thất sủng như Mạc Danh căn bản là không thể chọn được nhân tài thông minh tài giỏi.

Bất quá, Mạc Danh cũng hoàn toàn không quan tâm, y thích người do tự mình huấn luyện, những người như vậy tuyệt đối sẽ trung thành, mà người nhiều năm luôn bị hãm hại khi dễ, vì muốn thay đổi cuộc sống sẽ càng khắc khổ nhiều hơn so với người thường, bởi vì đây là những việc mà bản thân Mạc Danh đã từng trải qua.

Hiển nhiên Mạc Danh cũng thật sự tìm ra hai người như vậy.

Một thị vệ, một cung nữ đều bị đánh đến toàn thân bị thương, khi bị người khi dễ được Mạc Danh cứu giúp. Sau đó, Mạc Danh vận dụng y thuật bản thân học được chữa trị cho bọn họ, tất nhiên tất cả các vị thuốc đều là loại tốt nhất trong hoàng cung, hỏi một hoàng tử thất sủng như Mạc Danh làm sao có thể có được những dược liệu quý giá này.

Nhìn vào sắc mặt càng ngày càng xanh của từng ngự y trong cung có thể đoán được vài phần.

Đúng vậy, tất cả dược liệu này đều là y trộm từ thái y viện.

Một phần là để nghiệm chứng thành quả luyện được vài năm qua, hai đương nhiên là để điều chế thuốc.

Cho nên hai người này hoàn toàn không nên vì bị Mạc Danh đem làm chuột bạch để luyện thuốc mà mặt đen như đáy nồi, bởi vì thuốc do Mạc Danh điều chế đều dùng dược liệu ngàn vàng khó đổi.

Cho dù Mạc Danh vì muốn nhìn thấy bọn họ nếm chút thống khổ mà bỏ thêm dược liệu gia tăng đau đớn, bọn họ cũng nên cảm tạ.

Mặc U, Vũ Tây là hai cái tên Mạc Danh đặt cho hai nhân thủ y đã cứu.

Bọn họ cũng không cô phụ Mạc Danh, sau khi thương tích lành lại liền chăm chỉ khổ học. Bỏ ăn bỏ ngủ học võ và các loại kiến thức, đổi lại cũng có chút thành quả.

Nhưng cũng trong một năm này đã xảy ra một sự kiện khiến cho tâm tình của Mạc Danh xảy ra thay đổi thật lớn.

Mạc Danh đang ngồi tu luyện nội công đột nhiên nghe thấy trong viện ầm ĩ dị thường, Mạc Danh thu lại nội lực nhướng mày, từ trước đến nay y luôn thích thanh vắng, ở lãnh cung nhân số ít ỏi này chưa bao giờ phát sinh tình huống ầm ĩ phiền não như vậy.

"Mặc U, đi xem đang xảy ra chuyện gì."

"Dạ, chủ tử." Mặc U và Vũ Tây cũng không gọi Mạc Danh là lục hoàng tử, mà gọi là chủ tử. Bởi vì mỗi triều đại, mỗi hoàng thất đều sẽ có lục hoàng tử. Nhưng mà chủ tử chỉ có một, từ điều này có thể nói, Mạc Danh đã thành công thu phục được tâm của Mặc U và Vũ Tây.

"Hừ, đánh cho ta." Mai viện là nơi ở của Mạc Danh tại lãnh cung. Một nữ tử lớn lên kiều diễm xinh đẹp mị hoặc, chỉ vào Hồng Khởi đang quỳ trên mặt đất nói. (Hồng Khởi là nữ hài đi theo Minh quý phi.)

"Ta nói tỷ tỷ, thị nữ này của ngươi cũng thật không hiểu quy củ, ta là đặc biệt đến thay tỷ tỷ giải ưu, giáo huấn nàng một chút, tỷ tỷ đừng trách muội muội nha!" Diễm phi cười yêu kiều, ngũ quan diễm lệ kia lúc này mị hoặc không nói nên lời.

"Muội Muội đang nói chuyện gì, nha đầu kia khiến muội nổi giận đến vậy, đây là lỗi của tỷ tỷ! Sao lại phiền đến muội muội giáo huấn, tỷ tỷ thật lòng hổ thẹn nha!" Trong lòng Minh quý phi cười lạnh, trên mặt lại không có chút biểu hiện, vẫn cười điềm tĩnh, ôn nhu như trước.

"A! Không thể làm vậy, thân thể tỷ tỷ vẫn luôn không khỏe, loại chuyện thế này vẫn nên để muội giúp tỷ, tỷ tỷ cũng không nên mệt nhọc nha! Người đâu, mau lấy ghế tựa cho tỷ tỷ! Các ngươi ăn cái gì." Diễm phi cười yêu kiều. Rõ ràng là hư tình giả ý, nhưng lại rất trôi chảy.

Đây cũng là chuyện nhất định phải được học khi là một phi tần hậu cung.

'Vút! Vút! Vút' Tiếng vang phát ra khi roi quất lên thân người, ở nơi lãnh cung tĩnh lặng lộ ra lạnh lẽo cùng bi thương.

Nhìn thấy bàn tọa (mông) của Hồng Khởi dần dần da tróc thịt bong, Minh quý phi cũng có chút ngồi không yên, Hồng Khởi chỉ là một nữ tử yếu đuối, nếu còn tiếp tục đánh như vậy, chỉ sợ sẽ bị đánh chết.

"A! Vì lý do gì." Nghe Mặc U nói xong, Mạc Danh nhíu mày, từ trước đến nay y luôn không thích người khác động vào người bên cạnh y, mặc dù là người của người của Minh quý phi, cái gọi là quý ai quý cả đường đi nên hiển nhiên Mạc Danh cũng coi Hồng Khởi và Minh Thành (Chính là thị tòng của Minh quý phi) coi như người bên cạnh y.

"Là vì cung nữ bên người Diễm phi ăn nói lung tung, vũ nhục chủ tử là người câm điếc, Hồng Khởi vì vậy nên tranh cãi cùng cung nữ kia, sau đó khắc khẩu liền tát cho cung nữ kia một bạt tai, cung nữ kia ghi hận, cho nên...." Không cần Mặc U nói hết, Mạc Danh cũng biết chuyện gì xảy ra.

"Chủ tử, chúng ta có nên.... "Mặc U đã khác xa so với lúc Mạc Danh cứu hắn, cho nên cũng có chút ngạo khí. Người bản thân sùng bái bị một cung nữ nói như vậy, sau đó lại tới tìm bọn họ gây phiền toái, Mặc U cũng muốn giáo huấn thật tốt đám người Diễm phi.

"Nếu mẫu phi đã cầu Diễm phi, chuyện này trước hết cứ như vậy đi! Bất quá, kể từ hôm nay việc học của ngươi và Vũ Tây sẽ tăng gấp đôi, ta muốn các ngươi nội trong năm năm có thể tự thân đảm nhiệm một hướng." Mạc Danh lạnh lùng ra lệnh, thế nhưng Mặc U thật sự hết sức vui vẻ, chủ tử rốt cuộc bằng lòng làm đại sự.

Từ sau khi đi theo chủ tử, càng tiếp xúc hắn càng biết rõ chủ tử là một người bất phàm, ở lại lãnh cung như vậy quả thực chính là chôn vùi chủ tử, nhưng mà chủ tử không có dã tâm quá lớn, hắn cũng không có cách nào khuyên giải. Lần này, Diễm phi đến quấy phá, ngược lại thành toàn cho nguyện vọng của hắn.

"Mặc U đương nhiên nguyện trung thành với chủ tử." Mạc Danh gật đầu, để cho Mặc U lui xuống.

Ban đầu Mạc Danh cũng không muốn thành lập thế lực của chính mình quá sớm, một là một là vì sợ quá phô trương, tất nhiên, giai đoạn đầu cũng chỉ được thực hiện trong tối, nhưng khó đảm bảo sẽ không bị người khác phát hiện chút sơ hở. Trái lại y cũng không sợ, chỉ là như vậy sẽ có chút phiền phức, mà y quả thật muốn có thêm vài năm thanh nhàn. Hai là bởi vì y muốn ở cùng Minh quý phi nhiều hơn, nữ nhân này là người đầu tiên cho y được cảm nhận tư vị thân tình, y không muốn để cho nàng bị phơi bày trước nguy hiểm.

Bất quá, hiện tại xem ra không hành động là không được. Từ trước đến giờ, chỉ ngồi một chỗ chờ bị đánh không phải là tác phong của y.

Còn về Diễm Phi! Không có gì, hiện tại tất cả các người cứ tận hưởng thêm chút niềm vui đi!

Hừ! Dám động đến người của Mạc Danh ta, các người cũng nên chuẩn bị gánh hậu quả.

Trong năm năm tiếp đó, đám người Mạc Danh quá mức chuyên tâm vào việc học tập võ học và những kiến thức khác, vẫn đã để cho Minh quý phi phát hiện một chút.

"Danh Nhi, những thứ này đều là giá trang (đồ cưới) nương mang theo, còn có vài thứ được ban tặng khi được sủng. Con mang theo đi! Nương không giúp được con chuyện gì, bây giờ nhìn thấy con tự mình phấn đấu, ta biết Danh Nhi sẽ là người ưu tú nhất thiên hạ, chuyện con muốn làm thì nhất định sẽ làm được, nhưng con phải biết rằng nương rất yêu thương con, bất luận con muốn làm chuyện gì, nương đều luôn luôn ủng hộ con." Ánh mắt Minh quý phi nhu hòa, nhưng lại làm cho Tước Gia có chút thất thần. Điều này không tốt, trước kia khi làm sát thủ, y không cho phép bất cứ chuyện gì làm ảnh hưởng đến tinh lực. Thế nhưng y thật sự cũng không bài xích.

Cũng có thể nói, trong lòng Mạc Danh, Minh quý phi là sự tồn tại độc nhất vô nhị.

Mạc Danh không nói gì chỉ ôm lấy Minh quý phi, bản thân y cũng không phải là một người không thích nói chuyện, nhưng trong lúc này y cũng không biết nên cái gì.

Bất quá Mạc Danh vẫn rất vui mừng, vui vì nữ nhân thông minh, xinh đẹp này quan tâm đến y.

Sau đó, Mạc Danh liền dịch dung cùng Mặc U và Vũ Tây xuất cung.

Bắc Ly quốc có quy định, thông thường hoàng tử tròn hai mươi tuổi liền có thể xuất cung, nhưng phải có thị vệ và ám vệ tùy thời đi theo để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn. Nhưng tại sao Mạc Danh lại có thể thoải mái xuất cung, là bởi vì y là một hoàng tử thất sủng, y cũng chưa từng gặp mặt phụ hoàng trên danh nghĩa của y, hơn nữa cho đám thủ vệ chút tiền, bọn họ liền có thể đường đường chính chính xuất cung.

Mạc Danh lợi dụng thời gian ba ngày xuất cung dạo khắp kinh thành, khảo hạch các cửa hiệu. Cuối cùng chọn ra ba cửa hiệu kinh doanh không được tốt lắm nhưng thập phần có tiềm năng.

Lại tung ra chút tin tức bôi nhọ những cửa hiệu này, sau cùng Mạc Danh thu mua ba cửa hiệu với giá cả cực thấp.

Một trà lâu gọi là Như Ý lâu, trà lâu là nơi lưu thông tin tức nhanh nhất, không còn nơi nào tốt hơn để tập trung tình báo.

Một hiệu buôn ngọc khí gọi là Trân Bảo hiên. Thường nói châu báu, sát thủ, và kỹ viện là ba chức nghiệp có lợi nhuận cao nhất, lý do Mạc Danh chọn mở ngọc khí kỳ thật cũng rất đơn giản, trước kia y đã làm sát thủ cho nên không muốn làm lại chức nghiệp cũ, mà kỹ viện thì càng đơn giản, chắc chắn Mạc Danh không có ý nghĩ này.

Một hiệu tơ lụa gọi là Cẩm Tú trang. Y thực trụ hành (ăn, mặc, ở, đi lại) là nhu cầu không thể thiếu của con người, cho nên Mạc Danh tự nhiên sẽ nghĩ đến ngành nghiệp này.

Đương nhiên Mạc Danh không chỉ đầu tư làm những thứ này, Mạc Danh còn mở một trường tư thục, thu nhận những hài tử bị trường học cự tuyệt, những hài tử nghèo khổ, và những hài tử đáng thương không nhà để về, không phân biệt nam nữ đều cung cấp ăn ở, dạy các loại học thức.

Sau đó chọn ra một vài người có tư chất tốt nhất tăng cường huấn luyện. Những phương diện huấn luyện là võ học, cầm kỳ thư họa, thương nghiệp, chính trị.

Những người Mạc Danh chọn ra cũng đều được điều tra là xuất thân trong sạch.

Từ năm mười lăm tuổi Mạc Danh liền âm thầm thành lập một nhóm ám vệ. Tuy rằng số lượng rất nhỏ, chưa đến mười người, nhưng xác thực mỗi người đều là nhân tài có thể lấy một địch mười, việc thu thập chút tư liệu hiển nhiên là chuyện nhỏ.

Những hài tử này đều thật sự không chịu thua kém, bởi vì nguyên nhân gia đình cả đời bọn họ có thể cũng không học được gì, hiện tại cơ hội ở trước mắt, cho nên cũng thập phần khắc khổ học tập, liền cung kính với, người mang đến sinh mạng mới cho bọn họ, Mạc Danh như thần linh.

Lại nói, sau khi Mạc Danh mở ba cửa hiệu kia, y ngay từ đầu chọn sách lược lợi nhuận ít tiêu thụ nhiều, tuy rằng không tránh khỏi không thể thu được nhiều lợi, nhưng lôi kéo được một lượng lớn khách.

Một năm sau lại âm thầm bắt đầu đàn áp những cửa hiệu cùng loại, lại lần nữa bắt đầu điên cuồng thu mua các hiệu buôn khác, thành công độc quyền ba chức nghiệp này. Đương nhiên Mạc Danh cũng chỉ đứng sau màn điều khiển, ba cửa hiệu này đều để ba người khác nhau ra mặt. Nói cách khác, người ngoài chỉ biết là lúc này ở Bắc Ly đột nhiên xuất hiện ba thương nhân rất có bối cảnh thực lực.

Mạc Danh lại chỉ định các đệ tử tư thục tinh thông việc khác vào những chức nghiệp khác ở Bắc Ly, thậm chí vượt ngoài Bắc Ly.

Trải qua mười lăm năm trù bị, Mạc Danh đã nắm trong tay một phần động mạch của Bắc Ly.

Không nói đến tài phú phú khả địch quốc của Mạc Danh, ngay cả trong triều, trong lúc người khác không để ý, y cũng đã đưa vào thân tín của bản thân.

* Giàu đến có thể đối đầu với một quốc gia.

Hiện tại, Mạc Danh đã có thể nhất hô bá ứng, chỉ là không người nào biết mà thôi.

Bất quá Mạc Danh vẫn không có ý định ngồi lên vị trí cao cao tại thượng kia, bời vì vị trí kia chẳng khác nào phiền phức, dù sao hiện tại cũng không có ai động đến y, để lại cho mình một con đường siêu việt cũng không tồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro