Chương 1: Phản loạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 1 PHẢN LOẠN

Nữ nhân kia với khuôn mặt tuyệt mỹ, thân thể trắng nõn mềm mại giống như rắn nước , phát ra mùi thơm thanh nhã. Ngón tay dài nhỏ mềm mại nhẹ lướt qua khuôn ngực rộng mở màu tiểu mạch của nam tử, ái muội hôn môi, ý đồ làm cho nam nhân lạnh lùng cao ngạo này dấy lên tình dục.

Nam tử lười biếng nằm trên giường lớn, giống một đầu hắc báo cường hãn, gợi cảm mà oai hùng.

Khuôn mặt cương nghị với từng đường cong như đao khắc khiến cho y nhìn qua càng thêm cường hãn.

Ngoài ý muốn của mọi người là y có một đôi môi đầy đặn khêu gợi, cứ như bị người hung hăng chà đạp qua, ái muội đỏ bừng, nhưng y không để cho người khác chạm vào môi y.

Người nam nhân này là giáo chủ đời thứ 3 của Thiên Khấp Giáo, chiếm địa vị đế vương của hắc đạo trên giang hồ. Vị trí y đang ngồi là đoạt được do hành hạ đến chết giáo chủ đời trước – Thủy Ma Hoành Nguyệt. Thế lực của y bao phủ toàn bộ Trung Nguyên, trên tay có 7 vị hộ pháp năng lực phi phàm, nhất là Phong Nhật & Nguyệt Khấp, năng lực của họ đứng hàng thứ 5 trên giang hồ.

Mặt không chút thay đổi đem nữ nhân đẩy ra, thậm chí dù nàng chật vật ngã xuống giường, Hắc Diệu từ đầu đến cuối cũng chưa liếc nhìn nàng một cái.

Nữ nhân này là y mang về, là đệ nhất danh kỹ Giang Tây, bán nghệ không bán thân.

Nhưng là giờ phút này, y đã không có hưng trí, loại mặt hàng này rất nhanh sẽ không còn cảm thấy thú vị. (thúc mà vẫn cảm thấy thú vị thì đâu làm thụ =.,=!)

"Người đâu."

Đôi môi hình dạng hoàn mỹ thản nhiên mở miệng, lập tức từ chỗ tối có hai hắn sứ giả hắc y đi ra, cũng không cần Hắc Diệu hạ lệnh, đã động tác lưu hoát đem nữ nhân đang khóc lóc kéo ra ngoài, chờ đợi nàng là vĩnh viễn nhắm mắt (ta nghĩ là cho nàng ta đi bán muối ràu =.,=! ... thúc thật độc ác muh >.<)

Hắc Diệu đứng dậy, trong ôn tuyền ở sân sau rửa sạch cái mùi dính ở trên người mình của nữ nhân kia. Trên thực tế, y đối với sự tiếp xúc giữa người với người có tính khiết phích (= bệnh yêu sạch sẽ). Nếu không phải vì cần giải quyết sinh lý, y tuyệt đối cũng sẽ không cho phép các nàng đụng chạm mình.

Tắm xong, Hắc Diệu từ trong ao đứng lên khẽ vươn tay nhận quần áo do người hầu mang đến mặc vào.

"Bọn người Nguyệt Khấp còn chưa trở về sao?"

Theo dõi người hầu cẩn cẩn dực dực (= cẩn thận, khép nép) đang vì chính mình mặc vào áo choàng lụa mềm mại màu đen, Hắc Diệu tính tính thời gian, 7 vị hộ pháp đã đi ra ngoài 2 ngày, chuyện phản loạn ở Nam Bộ chả lẽ khó giải quyết như thế? Là có ai ở phía sau màn thao túng?

"Hồi bẩm giáo chủ, các hộ pháp đại nhân trước mắt còn chưa trở về." Người hầu cúi đầu cung kính trả lời.

Gật gật đầu, Hắc Diệu xoay người rời đi ôn tuyền.

——————————————-

Nằm ở trên giường lớn xa hoa, Hắc Diệu trong lúc vô tình nhìn đến ứ ngân trên cổ tay mình, đó là mấy ngày hôm trước Phong Nhật đột nhiên giữ chặt cổ tay y mà lưu lại. Lúc ấy, y bị vẻ mặt của hắn nhiếp hồn đến quên tránh thoát.

Ánh mắt Phong Nhật ngay lúc đó, quỷ dị giống như lang trong đêm tối, lạnh như băng rồi lại ẩn chứa dục niệm mãnh liệt nào đó, khiến tim y không khỏi băng giá một trận. Sau lại buông tay y ra, không nói được một lời xoay người rời đi.

Nam nhân này, y cho tới bây giờ đều không thể hiểu được nội tâm của hắn, cũng vô pháp đoán trước hành động của hắn, liền ngay cả hắn khi nào thì bắt đầu đương nhiên đứng ở bên cạnh mình, y cũng nhớ không rõ lắm.....

Thời điểm nhận thức hắn là thời điểm mình lần đầu tiên giết người.......

Mệt mỏi chậm rãi quấn quanh thân thể Hắc Diệu ......

Y chậm rãi nhắm hai mắt lại, lần đầu tiên, ngủ đến trầm như thế.....

——————————————-

Giữa lúc nửa mơ nửa tỉnh, Hắc Diệu mơ hồ cảm giác được cửa ngoài bình phong đang bị chậm rãi mở ra, một bóng người đưa lưng về phía ánh trăng xuất hiện. Không biết vì sao, người tới thoạt nhìn lại hư ảo đến mức không giống phàm nhân, thân thể thon dài được ánh trăng phủ thêm một tầng sáng bạc mông lung, trong nháy mắt, hắn đã không một tiếng động đi tới trước giường Hắc Diệu .....

Tay Hắc Diệu vốn đang nắm ở trên thân kiếm, khi nhìn đến dung mạo rõ ràng của đối phương, đã không khỏi run rẩy, đầu óc hôn mê dường như có một giọng nói nhỏ bé đang nhắc nhở y đây là không có khả năng, nhưng rất nhanh liền bị tình tự mừng như điên bao phủ. Đó là khuôn mặt chính mình rất quen thuộc a...

"Ngôn nhi, là ngươi sao?"

Y không dám tin nhẹ hỏi ra tiếng, sợ đây chỉ là một hồi mộng hư ảo, y cũng có ý đồ muốn đứng dậy, nhưng thân thể y không biết vì sao, hư nhuyễn cứ như mất đi khống chế. Cho dù là như thế này, Hắc Diệu cũng không để ý.

Toàn bộ tâm trí của y đều dồn vào nam tử thanh tú đang đứng ở trước mắt mình này, hắn vốn là đệ đệ mà ở 2 năm trước đã bị tiền giáo chủ giết chết, là thân nhân duy nhất của y...

Nam tử ôn nhu kia nở nụ cười, giống như trong trí nhớ của Hắc Diệu vậy.

"Ngôn...." Y nghĩ muốn vươn tay ra chạm vào đối phương, nhưng lại sợ hãi đây chỉ là mộng.

Bởi vì ký ức kia, một màn đệ đệ rớt xuống núi vẫn còn rất mới mẻ. Tiếp theo, một đôi tay áp lên đôi tay y vươn ra, nam tử tiến lên, tùy ý tay Hắc Diệu đụng vào hai má mình.

"Ca.... Ta rất nhớ ngươi.... "

Vẻ mặt của hắn tràn đầy đau thương cùng quyến luyến, khiến cho tâm Hắc Diệu vốn đóng băng bắt đầu hòa tan, lâm vào đau đớn.

"Ta cứ nghĩ sẽ không còn được gặp lại ngươi...."

Y ôm chặt lấy đệ đệ, trong đầu hồi tưởng tình huống ngay lúc đó. Y phái người ở dưới núi tìm 10 ngày 10 đêm, đều không thể nào tìm được thi thể Ngôn Nặc, cầu nguyện hắn không chết, nhưng 2 năm qua không có tin tức gì của hắn, hy vọng kia theo thời gian càng trở nên xa vời.

Người trong lòng ngực này vẫn còn ấm ...

"Không thể tưởng được giáo chủ ma giáo Hắc Diệu thị sát thành tánh (hem hỉu T^T , không biết có nghĩa như là "giết người thành quen" không?) nhưng lại cũng coi trọng thân tình như thế, thật sự là ngoài ý muốn. Nhìn thấy đệ đệ đã chết, ngay cả phòng bị tối thiểu cũng không có, ta nên phê bình ngươi là ngu muội hay là khen ngợi ngươi là "người của gia đình" (ta chém T.T , QT là "tính tình người trong") ? Ân?"

Nụ cười vốn ôn hòa nháy mắt trở nên giả dối. Bàn tay to ôn nhu cũng mạnh mẽ đem mái tóc dài của Hắc Diệu kéo về phía sau, bức lên khiến y ngẩng đầu.

"Ngươi là ai?"

Hắc Diệu thản nhiên hỏi, trên mặt rốt cuộc tìm không thấy một tia biểu tình, dù là bị người quản chế, vì y đã từng dẫm lên các thi thể để đi tới địa vị ngày hôm nay, nên đối với việc này một chút cũng không bối rối. Thật làm cho đối phương hoài niệm biểu tình sinh động vừa rồi của y, mà không phải như hiện tại, lãnh ngạnh, cao ngạo, vẻ mặt chỉ thuộc về giáo chủ Thiên Khấp giáo.

Chậm rãi đem cây châm mỏng như sợi chỉ từ sau ót của Hắc Diệu rút ra, nam tử khôi phục tươi cười ôn hòa vô hại vừa mới ban đầu.

"Ca ca, chẳng lẽ mới 2 năm, ngươi liền đã quên ta sao?"

Tựa hồ chơi không ngán trò chơi huynh đệ, nam tử vô lại tiếp tục giả vờ.

"Thật là thương tâm, thật khổ sở nga ~~~"

Nói xong còn dùng mặt cọ cọ Hắc Diệu, giống như con mèo con đang làm nũng.

"Muốn giết liền động thủ, làm gì vô nghĩa !!!"

Đi đến địa vị như hôm nay, kết nhiều kẻ thù, y trong lòng rõ ràng, bị kẻ thù tìm tới cửa sát hại là chuyện sớm muộn. Xem ra đối phương đã có kế hoạch trước, cố ý dụ Nguyệt Khấp & Phong Nhật bọn họ rời đi, sau đó đối với y hạ thủ.Thật là có tâm a... dịch dung trở thành bộ dáng đệ đệ y...

Nghĩ đến nụ cười ôn hòa của Ngôn Nặc, tâm Hắc Diệu lại một trận đau đớn.

"Ta thích nhất thưởng thức vẻ mặt thống khổ của người khác."

Nam tử vươn đầu lưỡi ướt át ra liếm liếm môi trên, giọng nói càng phát ra trầm thấp. Giống như lời lẽ ái muội của tình nhân, tản ra từ tính hấp dẫn, tay cũng nhẹ nhàng vuốt ve thân thể Hắc Diệu bởi vì châm độc mà tê liệt. Giống như đang sờ một con cẩu mà mình nuôi trong nhà.

"Nhất là ngươi, loại người vô tình lạnh lùng, làm cho ta rất muốn nhìn ngươi quỳ gối dưới chân ta khóc rống cầu xin tha thứ, nhất định thật khiến kẻ khác khoái trá, ngươi nói có phải không? Hửm?"

" ....... "

"Viên thuốc này kỳ thật rất trân quý"

Hắn không biết từ nơi nào lấy ra một viên thuốc huyết sắc, còn ra vẻ đáng tiếc nói:

"Là kết tinh ta nghiên cứu nửa tháng a, sau khi ăn, toàn thân của ngươi sẽ đau đớn như hỏa thiêu, còn công lực sẽ chậm rãi mất đi, cuối cùng biến thành một phế nhân mất đi hoàn toàn võ công"

Nói xong còn nhìn về phía Hắc Diệu cười ôn nhu.Chậm rãi tra tấn người khác là hứng thú của hắn.

" ......... " Lông mi Hắc Diệu một chút cũng chưa động.

"Há mồm, ngoan nga, không cần ta phải đút ~~~"

Y cầm dược cọ cọ vào đôi môi duyên dáng của Hắc Diệu. Người sau không tiếng động phản kháng, cắn chặt răng, như thế nào cũng không chịu hợp tác.

Nhìn chằm chằm đôi môi bị chà sát đến đỏ bừng, thoạt nhìn dị thường gợi cảm, mềm mại, khiến nam tử một trận thất thần, lập tức lần thứ 2 nở nụ cười ôn nhu. Giờ phút này, hắn đột nhiên phi thường chờ mong biểu tình khuất nhục của nam nhân trong lòng ngực mình này.....

Đem dược màu đỏ ngậm vào trong miệng mình, nam tử đột nhiên nhắm ngay đôi môi của Hắc Diệu, oán hận cắn xuống. Đầu lưỡi giảo hoạt cường ngạnh đem răng nanh của y đỉnh mở, theo đầu lưỡi đem dược đẩy vào miệng đối phương.

Hành động bất thình lình này thực sự làm cho Hắc Diệu thoáng chốc sửng sốt, chờ y phục hồi tinh thần lại thì nam tử đã lấy tay khống chế cằm y, không kiêng nể gì hôn xuống, dưới tình huống khớp hàm không thể sáp nhập lại, Hắc Diệu chỉ có thể làm chính là đem dược hướng miệng đối phương đẩy đi, nhưng y cho tới bây giờ không tiếp hôn lại như thế nào thắng được đầu lưỡi giảo hoạt của nam tử, không bao lâu sau, dược liền bị đối phương đẩy vào yết hầu.

Nhưng nam tử có bộ dạng giống đệ đệ mình này cũng không có ý tứ buông y ra.

Đầu lưỡi của hắn như linh xà có sinh mệnh, ở trong miệng Hắc Diệu cường vọng xâm phạm, liếm lộng, cuốn lấy đầu lưỡi của đối phương giống như thế nào cũng muốn không đủ, điên cuồng tàn sát bừa bãi, khiến cho đôi môi bị chà đạp đến phát run không khỏi để lại chỉ bạc.

Tại lúc chỉ còn một tia dưỡng khí cuối cùng, nam tử rốt cuộc buông y ra, song phương đều thở phì phò, Hắc Diệu chán ghét nghĩ muốn quay đầu chuyển hướng sang một bên, rồi lại lần thứ hai đôi môi bị chặn lại, lần này là nụ hôn thật nhu hòa, tựa hồ như chứa một phen tư vị, nhưng đồng dạng cũng không phải chuyện mà Hắc Diệu có thể chịu được.

"Ô.......Không......."

Hắc Diệu khó chịu thấp ngâm một tiếng, y bắt đầu cảm thấy dạ dày mình giống như đang có lửa đốt, hơn nữa đang nhanh chóng lan tràn.

"Tựa hồ là đang phát tác đây ... "

Dùng sức đem Hắc Diệu đẩy ra, nhìn thấy y chống đỡ hết nổi trên giường, khóe miệng nam tử nhếch lên một nụ cười tà châm chọc.Không biết từ nơi nào rút ra cây quạt màu đen nhàn nhã quạt, một dạng chờ xem kịch vui.

Kỳ thật trước mắt, hắn đang liều mạng áp lực sự khô nóng trong cơ thể, hơn nữa không thể lý giải chính mình nhưng lại sẽ đối Hắc Diệu đồng dạng là thân nam tính làm ra hành vi mà bình thường y cực độ khinh thường. Nam nhân ...... Từ trước đến nay y chỉ thích mỹ nữ nóng bỏng, cư nhiên đi hôn môi một nam nhân dơ bẩn, quả thực là thiên đại chê cười. (lại ca bài ca không quên của các anh công rồi =.,=)

Vừa rồi chính là nghĩ muốn nhục nhã nam nhân băng sơn mặt vô biểu tình này thôi.....(vâng, "khẩu thị tâm phi" là bản chất vốn có của các anh công =.,=)

Nhưng tầm mắt rốt cuộc vô phương từ trên người Hắc Diệu dời đi........

"......... Ngươi hôm nay không giết ta, ngày sau ta ..... nhất định xé xác ngươi ...."

Hăc Diệu căm tức phẫn hận nhìn nam tử ngồi ở bên giường phe phẩy cây quạt. Nếu ánh mắt có thể giết người, nam tử bĩ tà kia đã sớm bị giết ngàn vạn lần rồi. Thế nhưng đối với y làm ra hành vi xấu xa như thế, tuyệt đối không thể tha thứ ! ! ! ! ! ! !

Nhưng nam tử tựa hồ đối với sự phẫn nộ của y xem như không thấy, không nói một lời theo dõi y, ngay cả nụ cười thản nhiên trên mặt cũng dần dần biến mất.......

Hắc Diệu suy yếu thở hổn hển, cố nén từng trận lại từng trận đau đớn. Y phục lụa màu đen trượt xuống dưới vai rốt cuộc không che được da thịt màu thiển mạch đã rám nắng mặt trời của y, mồ hôi bởi vì thống khổ mà theo vân da hoàn mỹ của y chảy xuống. Đầu tóc tối đen vì hỗn độn mà dán tại trên khuôn mặt xốc vác. Bàn tay vô lực cầm lấy chăn đơn ý đồ giảm bớt đau đớn trên thân thể, mới làm cho y không kêu đau ra tiếng trước mặt nam nhân này.

"Xé xác ta sao?"

Giọng nam tử giờ phút này trầm thấp đến đáng sợ.

"...... Cút ngay! Đừng chạm vào ta!"

Hoảng sợ nhìn nam tử đột nhiên áp chế mình, Hắc Diệu đột nhiên ý thức được nam tử muốn làm gì liền điên cuồng giãy dụa, làm cho đau đớn trong cơ thể y càng kịch liệt hơn.

Song phương cũng không dự đoán được sự tình lại phát triển như thế, nhất là tên nam tử xa lạ kia, giờ phút này, hắn chính là bản năng muốn tìm con đường phát tiết dục vọng đang kêu gào của mình. Đợi cho đến khi dục vọng của hắn được đến thỏa mãn mà phục hồi thần chí sau thì Hắc Diệu đã bị hắn một lần lại một lần xâm phạm, làn da vốn bóng loáng nhưng giờ đây lại tràn đầy vết cắn cùng vết trảo xanh tím, nhìn dấu vết và vết thương dâm ý ở đùi trong của y, ngay cả nam tử cũng vì sự điên cuồng của mình mà hít một hơi.

Chẳng bao lâu sau, hắn vốn đối với dục vọng khống chế tự nhiên nhưng lại có một ngày hoàn toàn khống chế không được.

"...........Ta ........ sẽ không bỏ qua ....... ngươi ......... ô ....... "

Cố hết sức nói chuyện, Hắc Diệu bi ai phát hiện tiếng rên rỉ của mình cũng theo đi ra, còn có ngữ điệu run rẩy mà khàn khàn kia. Y chết cũng không hề nghĩ tới, chính mình lại bị nam nhân cường bạo.........

Giết hắn ! Giết hắn ! Giết hắn !

Giờ phút này y chỉ có ý niệm này trong đầu !

Ở thời điểm nam tử thất thần dừng lại động tác, Hắc Diệu tạm thời có được cơ hội thở dốc, tay run rẩy hướng hai má của nam tử dung sức kéo xuống mặt nạ của hắn.

"Mạc Lạc Hoa ........."

Nhìn khuôn mặt xa lạ tuyệt mỹ đến không giống phàm nhân kia của đối phương, Hắc Diệu lại có thể chuẩn xác kêu ra tên đối phương. Hận ý trong lòng lại điên cuồng bành trướng lên.

Mạc Lạc Hoa, năm 23 tuổi đã có thể dựa vào Long Lân Tiên ở giang hồ tạo nên truyền kỳ bất bại, ngay tại 2 tháng trước, hắn đã được mọi người cực lực đề cử mà ngồi lên vị trí võ lâm minh chủ. Không biết có ma lực gì, lại làm cho Thiếu Lâm, Võ Đang, Cái Bang cam nguyện chờ tất thảy sai phái của người này. Nhớ rõ Viêm Kim lúc ấy còn cười nhạo là người này đã đem sắc đẹp ra bán thân mới có thể lấy được địa vị võ lâm minh chủ.

Y lúc ấy còn không chấp nhận, cho rằng một cái xú tiểu tử chưa dứt sữa có thể làm cái gì, như thế nào có thể cưỡi lên đầu mình ! ! ! ! ! !

"Như thế nào? Thầm mến ta thật lâu? Gọi tên ta thân mật như vậy?"

Mạc Lạc Hoa khôi phục một bộ tươi cười ôn nhu như lúc ban đầu mới xuất hiện, nếu là nữ tử nhìn đến, sẽ định không lấy chồng, đáng tiếc Hắc Diệu không phải nữ tử, giờ phút này y chỉ thầm nghĩ đem đối phương bâm thay vạn đoạn !

"........."

Hắc Diệu thiếu chút nữa giận đến thở không nổi.

"Ngươi đã thích ta như vậy, ta đây càng phải cố gắng thỏa mãn dục vọng của ngươi rồi........"

Nhìn thấy Hắc Diệu khó chịu nằm ở dưới thân mình, đồng tử băng lãnh màu lam kia rõ ràng mỏi mệt không chịu nổi vẫn như cũ câu nhân, Mạc Lạc Hoa cảm giác thân thể mình chưa được đến thỏa mãn hoàn toàn, lại bắt đầu khát cầu cái gì đó.........

HẾT CHƯƠNG 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro