Chương 143

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mai đã là thứ hai, cùng lắm hai người chỉ xin nghỉ thêm được một ngày.

Nếu không trở về, các bên sẽ hành động, tới lúc đó càng phiền phức.

Hai người ở khách sạn chờ đến 8 giờ tối, rốt cuộc Bạc Vinh cũng quay lại.

Nhìn vẻ mặt ông, Dung Thời biết không thuận lợi.

"Chẳng phát hiện được gì." Bạc Vinh mệt mỏi xoa xoa ấn đường: "Ông ta đến Hiệp hội bảo vệ quyền lợi Omega dạo một vòng, mở toạ đàm và động viên mấy hộ gia đình nghèo khó như mọi khi. Lúc tôi quay lại thì ông ta đã đến khách sạn nghỉ ngơi, chuẩn bị sáng mai lên đường trở về."

Tống Du khép sách bước tới: "Với lộ trình này, rõ ràng người của chú đã bị phát hiện."

Dung Thời ngồi đối diện Bạc Vinh: "Khả năng đối phương đã nhận được tin tức, nên tạm thời thay đổi kế hoạch và diễn một màn kịch cho người của chú xem."

"Thực sự không có cách nào khác ngoài việc điều tra từng quận." Bạc Vinh cau mày: "Nhưng tôi sợ chẳng tìm được gì."

Căn cứ dưới đáy biển giúp Dung Thời hiểu rõ công nghệ mà chúng kiểm soát, chắc chắn căn cứ đào tạo không thua kém.

Nếu dễ dàng bị phát hiện thì hệ thống giám sát của đơn vị đồn trú đã phát hiện vấn đề từ lâu.

【01: Chẳng thấy gì bất thường cả.】

"Chờ ngày mai ông ta đi, chúng ta lại ra ngoài xem thử." Dung Thời đứng dậy, đột ngột hỏi: "Ăn cơm chưa?"

Bạc Vinh ngước mắt nhìn hắn, quay sang liếc Tống Du, rồi cuối cùng nhìn lại.

"Hỏi tôi à?"

Dung Thời lạnh nhạt: "Không thì hỏi ai?"

Bạc Vinh đáp: "Chưa ăn."

Năm phút sau, ông ngồi xuống, nhìn bốn món ăn và một bát canh trước mặt, trông có vẻ rất ngon miệng.

Dung Thời bưng đĩa thức ăn nóng cuối cùng đặt xuống bàn, ngồi chéo trước mặt ông.

"Tôi nấu thêm một phần cho chú."

Bạc Vinh cầm đũa, ngẩn ngơ: "Cảm... cảm ơn."

Gặp mặt quốc vương cũng không khẩn trương, nhưng hiện giờ ông khẩn trương tới mức líu lưỡi!

Dung Thời lạnh nhạt hỏi: "Có ngon không?"

Bạc Vinh nhét thức ăn đầy miệng nên không thể nói chuyện, chỉ đành gật đầu liên tục.

Dung Thời: "Vậy chú ăn nhiều một chút."

Bạc Vinh: "..."

Bình thường đây là câu nói khách sáo, tuy nhiên chẳng biết có phải do giọng Dung Thời lạnh nhạt, thái độ thản nhiên hay không, làm cho câu nói như mang theo hơi lạnh, khiến ông có ảo giác bản thân đang thưởng thức "Bữa ăn cuối cùng".

"Chú Bạc lớn tuổi vậy mà phải đi công tác, phụ vương chẳng còn người để dùng nữa à?" Tống Du bưng chén trà tới cho ông: "Nào, chả phải trà loại ngon, đành uống tạm vậy, chú vất vả rồi."

Bạc Vinh được ưu ái mà hoảng sợ, vội vàng nhận lấy: "Cảm ơn điện hạ."

Ông vừa đưa lên môi nhấp một ngụm thì nghe Tống Du nói: "Trong trà cháu đã bỏ muối cống nạp 3S, hương vị tuyệt đối đẳng cấp."

"Khụ khụ khụ..." Bạc Vinh bị sặc, ho khan vài tiếng, cảm giác thận co rút: "Ngài bỏ bao nhiêu muối?"

Tống Du ngồi phía bên kia bàn ăn, vừa vặn đối diện với Dung Thời: "Không nhiều lắm, chỉ có một lọ thôi."

Bạc Vinh: "..."

"Muối cống nạp à?" Dung Thời chống cằm, thảnh thơi nhìn sang: "Sao thói quen này lại giống người cha đã chết sớm của cháu thế nhỉ?"

Sống lưng Bạc Vinh cứng đờ: "............"

Tống Du: "Trùng hợp thật đấy."

Dung Thời: "Em bỏ cả lọ nhiều quá, ba viên là đủ cho một bình trà rồi, nếu không sẽ làm mất hương vị."

Tống Du cũng chống cằm, chậm rãi tiếp lời: "Trước kia chú Bạc đã nói rồi mà em lại quên khuấy đi mất."

Bạc Vinh: "..."

Dung Thời: "Hồi còn sống cha cháu suốt ngày than thở không tìm được người phẩm trà cùng chí hướng, nếu còn sống chắc chắn sẽ kết bạn với chú, đáng tiếc lại chết sớm."

Bạc Vinh: "............"

Bỗng dưng bữa ăn chẳng còn thơm nữa.

Trực giác của ông không sai, mẹ kiếp hai thằng nhãi con này chuẩn bị tiệc Hồng Môn cho mình.

Bạc Vinh miễn cưỡng nuốt cơm, cười mỉa mai: "Thật là đáng tiếc."

Hôm sau, nhận được tin tức Kỷ Linh rời khỏi khách sạn, Dung Thời và Tống Du cải trang rồi đi theo Bạc Vinh.

Hai người vừa đến đại sảnh tầng một đã hấp dẫn tầm mắt vô số người.

"Chúng ta quên đeo một thứ." Tống Du thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bèn thì thầm với Dung Thời.

Tưởng thật, hắn bèn hỏi: "Thứ gì?"

Cậu cười khẽ: "Dây xích vàng."

Dung Thời: "..."

Hắn liếc nhìn bộ quần áo cao cấp cậu đang mặc, tự động tưởng tượng ra hình ảnh cậu đeo sợi dây chuyền vàng cỡ lớn.

... không được, cho dù là mỹ nhân cũng thuộc cấp bậc hủy diệt, không thể tưởng tượng.

Nghe họ ghé tai thì thầm to nhỏ, Bạc Vinh: "..."

Điểm dừng chân đầu tiên là chi nhánh Hiệp hội bảo vệ quyền lợi Omega tại quận Tuyết Yến.

Bên ngoài tuyết rơi dày đặc, Dung Thời khoác áo lông chồn đứng trong tuyết, nhìn lối vào chi nhánh cách một con đường.

Tổ chức này vốn là một tổ chức đơn lẻ, được vương hậu hợp nhất với các tổ chức tương tự, nhằm bảo vệ những Omega bị áp bức trong xã hội, giúp họ được đối xử công bằng.

Dưới sự quản lý của vương hậu đầu tiên, tổ chức này dần trở thành chính thống, hoạt động theo hệ thống, hoàn thiện, lâu dài. Cho đến ngày nay, chi nhánh đã trải rộng toàn bộ Đế Quốc, có mối liên hệ chặt chẽ với quân đội và hoàng gia.

"Trông có vẻ đông đúc." Tống Du từ trên xe xuống, bước đến cạnh Dung Thời: "Vào trong xem hả?"

Dung Thời: "Ừ."

Bạc Vinh ló đầu ra, nói bằng khẩu hình: "Đừng liều lĩnh."

Tống Du vẫy vẫy tay với ông, lớn tiếng bảo: "Yên tâm, chú cứ chờ ở đây, chúng cháu nhất định sẽ tìm được người vợ đã bỏ trốn về cho chú."

Người qua đường nghe thấy tức khắc quay lại, ánh mắt nhìn Bạc Vinh ngoài sự khó tin còn mang vẻ thương hại.

Bạc Vinh: "..."

Không gian bên trong chi nhánh rất rộng, trang trí đơn giản mà sang trọng.

Dung Thời quan sát cầu thang xoắn ốc dẫn lên tầng hai, thoạt nhìn được làm bằng gỗ với kim loại bình thường, kỳ thực là vật liệu đặc thù chống đạn, mỗi bậc thang tiêu tốn hơn trăm vạn tinh tệ.

Hắn lạnh nhạt nhìn Tống Du, thông qua mối liên hệ giữa 01 và 00, truyền đạt bằng ý nghĩ:【Tiền nộp thuế dùng để xây cầu thang.】

Tống Du: "..."

Dung Thời:【Chỉ cần được chia sẻ thêm chút tiền từ kho bạc nhà nước thì quân đội đâu có nghèo đến thế.】

Nghĩ đến vụ giao dịch hai con chiến hạm với Kim Đại Triệu, Tống Du cạn lời.

Hai con chiến hạm đè gãy lưng chiến sĩ kiên cường.

Tống Du:【Chờ lúc nào soán ngôi hôn quân em sẽ lập lại quy định.】

Dung Thời: "..." Vậy cũng dám nói.

Đại sảnh chi nhánh không bố trí nhân viên, chỉ có dãy thiết bị tự phục vụ và năm AI phục vụ.

Dung Thời và Tống Du thử dùng một vài thiết bị, AI phục vụ lập tức tiến tới.

Riêng về khoản này thì chất lượng không tồi.

【01: Đã rà quét trong vòng bán kính 5 km, không phát hiện bất thường.】

Lại là kết quả này.

"Cục cưng, con ở đây chơi nhé, khoảng một tiếng nữa ba sẽ quay lại."

Đang định rời khỏi chi nhánh, Dung Thời thoáng thấy một nam Omega và một bé gái Omega chừng năm sáu tuổi đứng trước cánh cửa.

"Vâng, ba không phải vội đâu." Bé gái đáp bằng giọng non nớt.

Nam Omega lắc đầu bật cười, quét thiết bị đầu cuối lên máy cảm ứng, cánh cửa mở ra, bé gái nhảy chân sáo vào trong.

Dung Thời nhìn màn hình hướng dẫn gắn trên tường, ở đó biểu thị bên trong là trung tâm quản lý ủy thác.

Trước khi cửa đóng lại, Dung Thời quét thiết bị đầu cuối của mình lên.

【01: Đang rà quét lần nữa... có phản ứng nhiệt 20... 35... 60... tổng cộng là 83 người!】

【00: Đang rà quét... trên cửa có cài thiết bị chống giám sát, thiết bị này sẽ tự khởi động sau khi kết nối với bức tường kim loại.】

Lại là thiết bị này.

Dung Thời quan sát cánh cửa và bức tường kim loại:【Ngoài nhân viên ra thì có vấn đề gì khác không?】

【01/00: Tạm thời chưa phát hiện.】

Trở lại xe, vẻ mặt hai người nặng nề.

Bạc Vinh cho xe di chuyển tới địa điểm kế tiếp.

Dung Thời: "Không ổn."

Nghe họ tường thuật xong, vẻ mặt Bạc Vinh cũng nặng nề.

"Chỉ có trẻ em mới được phép vào trung tâm quản lý ủy thác, tôi đã sai người điều tra, bên trong là công viên vui chơi, chẳng thấy gì bất thường."

Tống Du kéo áo khoác lông chồn ra.

"Nếu tất cả đều dùng vật liệu đó thì chúng ta bó tay."

Bạc Vinh và quân đồn trú chẳng phát hiện được gì, chứng tỏ công nghệ mà quân đội Đế Quốc nắm giữ không thể xử lý được loại vật liệu chống giám sát này, còn 00 và 01 cũng chỉ có thể kiểm tra lúc cửa mở ra.

Nếu dùng vật liệu kia lát sàn ốp tường thì sao?

Điều đáng sợ không chỉ ở chỗ chẳng có thiết bị nào có thể xuyên qua để đo lường, mà còn có thể lựa chọn nơi che chắn, cho dù sàng lọc dữ liệu thủ công cũng chẳng phát hiện điều bất thường.

Dung Thời cau mày ngẫm nghĩ: "Thử đến từng chi nhánh xem sao."

Dứt lời, hắn mở thiết bị đầu cuối lấy ra tập tranh vẽ của 203.

Họ chạy tới ba chi nhánh, tình trạng tương tự nhau.

Trong xe, Tống Du sốt ruột: "Hệ thống phòng thủ này hệt cái thùng sắt, không tài nào kiểm tra được."

Muốn tiến thêm một bước chỉ có thể mạnh mẽ đột phá, thế nhưng nhất định sẽ rút dây động rừng, trong khi đó họ chưa lấy được dữ liệu của căn cứ đào tạo, hành động liều lĩnh sẽ làm cá bơi đi mất.

"Một hệ thống phòng thủ kiên cố chắc chắn vẫn có điểm đột phá." Dung Thời lật từng bản vẽ của 203, tới bức gần cuối thì đột ngột dừng lại.

Trong tranh cũng là một căn phòng không có cửa sổ, thế nhưng lại trồng đầy hoa cỏ, tựa như nhà kính.

Có lẽ 203 vẽ xong lại sợ họ nghĩ mình làm cho đủ số lượng, bèn ghi chú ra sau.

【Hằng ngày dùng xong bữa trưa, tôi lại đến đây ngắm hoa, nghe chút tiếng đàn, tận hưởng 20 phút yên tĩnh.】

"Tiếng đàn?" Dung Thời ngẫm nghĩ, nhìn Tống Du: "Có phải chúng ta đã từng nghe thấy..."

Nói được nửa chừng, mọi sự chú ý của hắn dồn vào cậu.

Trong xe nóng nực, cởi đồ ra rồi lại mặc vào khá phiền toái, Tống Du bèn nới lỏng áo khoác, vạt áo mở rộng vén lên qua khuỷu tay.

Rõ ràng bên trong kín mít, cổ áo dựng lên, đừng nói tới xương quai xanh, ngay cả cổ cũng chỉ hở có một nửa.

Nhưng trong mắt Dung Thời, chú mèo mỹ miều trông vừa lười biếng lại vừa quyến rũ.

Tống Du đang cầm cốc uống nước, nghe vậy bèn quay sang nhìn hắn: "Tiếng đàn gì?"

Lúc chạm mắt hắn, cậu ngẩn ra, cúi đầu ngó, tới khi hiểu rõ tức thì lộ nụ cười xấu xa.

Cậu ghé tai hắn: "Hóa ra anh còn thích cả kiểu này."

Không thể phản bác, Dung Thời bèn vỗ vào mông mèo.

"Ngồi yên, khoác vào hoặc cởi hẳn ra."

Tống Du cười hừ hừ: "Chú thỏ chậm tiêu."

Dung Thời: "..."

Vợ quá đẹp dễ trì hoãn công việc.

Phía trước vang lên tiếng ho khẽ, Bạc Vinh nói: "Sắp tới rồi, chuẩn bị chút đi."

Sợ bị nghi ngờ, lần này họ tới quán cà phê bên cạnh chi nhánh, ngồi ở phía gần chi nhánh nhất, sau đó Bạc Vinh bố trí người đưa trẻ em vào trung tâm quản lý uỷ thác, để 01 và 00 rà quét tình hình bên trong lúc cánh cửa mở ra.

Một lát sau, nghe 01 và 00 báo cáo, Tống Du bực dọc: "Vẫn thế."

Mấy ngày nay chẳng làm gì khác, chỉ chạy qua chạy lại vài địa điểm, mà chẳng thu hoạch được chút manh mối nào.

Bạc Vinh uống cà phê, yên lặng lắng nghe cuộc đối thoại.

Thoạt nhìn, hai thằng nhãi con nắm trong tay công nghệ mà ông không biết.

Rời khỏi quán cà phê, cơn gió tuyết thổi tới kèm theo tiếng chuông mơ hồ.

Dung Thời nhìn về phía phát ra âm thanh: "Giáo đường?"

Bạc Vinh đội mũ lông và đeo bao tay: "Đúng vậy, cách đây hai con phố có một nhà thờ lớn, cứ mỗi giờ lại có tiếng chuông."

Tống Du lập tức hiểu ý Dung Thời, cậu hạ thấp giọng hỏi: "Sau tiếng chuông có tiếng đàn không?"

Dường như đáp lại cậu, sau khi tiếng chuông thứ 12 qua đi, tiếng đàn trong trẻo mơ hồ truyền tới.

Dung Thời nhíu mày, vội bảo 01 và 00 bay nhanh tới đó, rà quét toàn bộ.

Họ trở về xe, mở AI ra coi.

Bông tuyết lớn bay tán loạn đầy trời, nóc nhà thờ cao chót vót bị phủ lên một lớp tuyết thật dày, thế nhưng tháp chuông lại vô cùng sạch sẽ.

Theo tiếng chuông lắng dần, bức tường tháp chuông hình trụ bắt đầu biến hình, những tấm kim loại hỗn hợp nửa trong suốt tựa vẩy cá, hé mở từng mảnh một, mỗi vảy cá hạ xuống lại để lộ chiếc chuông đồng nho nhỏ.

Hàng ngàn chiếc chuông đồng nho nhỏ đung đưa giữa gió tuyết, tiếng vang trong trẻo, lúc trầm lúc bổng, thoạt nghe giống âm thanh của loại nhạc cụ nào đó.

【01/00: Có phát hiện!】

【01/00: Đang rà quét toàn bộ... bắt đầu rà quét chi tiết từng bộ phận trái/phải... phác họa sơ đồ... đã hoàn thành 10%... 15%... 25%...】

Chuông đồng chỉ reo trong vòng 30 giây, Dung Thời nhìn bản đồ dần dần hiện lên trên màn hình ảo trước mắt, vẻ mặt nghiêm túc.

Trùng khớp với suy đoán của hắn.

Nếu tổ chức kia dùng vật liệu đặc thù bao phủ toàn bộ căn cứ dưới lòng đất, vậy phải đối mặt với một vấn đề - đó là hệ thống thông gió.

Ở dưới lòng đất, gieo trồng hoa cỏ không giải quyết được vấn đề cốt lõi, bởi ngay cả hệ thống thông gió tân tiến nhất cũng chẳng thể hoạt động trong môi trường chân không.

Biện pháp tốt nhất chính là lắp đặt các lỗ thông gió nối liền với mặt đất, thông qua phương thức mở vào đúng giờ quy định, thì không chỉ đảm bảo an toàn, mà còn đảm bảo điều kiện sống cơ bản cho căn cứ dưới lòng đất trong thời gian lâu dài.

Tiếng chuông đột ngột dừng, bức tường tháp chuông lại khép kín.

【01/00: Rà quét bị gián đoạn... đã rà quét 99.9%】

Dung Thời: "Cố lên."

【01: Tôi đang liều mạng quét đây, bụng đã thu nhỏ mất ba vòng rồi Q^Q】

【00: Tôi cũng nhỏ đi rồi.】

Tống Du chuyển bản đồ sang thiết bị đầu cuối: "Trở về thêm cơm."

【01: Áu áu áu! Cảm ơn kim chủ papa!】

【00: Cảm ơn cậu chủ.】

Bạc Vinh bật chế độ điều khiển tự động, bước ra ghế sau thì thấy Tống Du triển lãm sơ đồ trên màn hình ảo, đồng tử của ông co lại.

"Đây là?"

Dung Thời: "Sơ đồ mặt bằng căn cứ."

Bạc Vinh hơi nheo mắt: "Sao hai người lấy được?"

Dung Thời đưa bức vẽ của 203 cho ông xem, sau khi giải thích ngắn gọn, hắn nói: "Chú cho người tới tháp chuông nhà thờ kiểm tra thử, nhưng cháu đoán chúng sẽ cho người canh gác chặt chẽ từng cái một, tốt nhất hãy cẩn thận."

"Từng cái một?" Bạc Vinh lập tức nắm bắt vấn đề: "Ý cậu là, căn cứ không chỉ ở mỗi chỗ này?"

Tống Du thu nhỏ sơ đồ căn cứ, rồi trích bản đồ tinh cầu Tuyết ra.

Giọng cậu từ tốn, lạnh lẽo: "Bắt đầu có thứ để chơi rồi đây."

Chẳng cần giải thích thêm, Bạc Vinh đã hiểu ý.

Căn cứ dưới lòng đất rộng bằng cả một quận! Ngoại trừ hệ thống thoát nước thì tất cả diện tích còn lại đều được chiếm dụng để xây dựng căn cứ!

"Bất cẩn thì toàn bộ tinh cầu Tuyết này..." Bạc Vinh sửng sốt, không nói thêm gì nữa.

Kết quả thật là đáng sợ.

Nghĩ đến kiếp trước, tâm trạng Dung Thời nặng nề.

Với mức độ phòng thủ kiên cố như vậy, không có công nghệ tương lai của 01 và 00 hỗ trợ, để điều tra được là cả một quá trình lâu dài.

Không chỉ lâu dài mà còn vô cùng nguy hiểm.

Vậy kiếp trước cuối cùng Bé Mèo Tống thuận lợi lên ngôi, thì cha của họ đâu? Sau đó thế nào?

Dung Thời cố gắng ngăn bản thân tự hỏi.

Má chợt nóng lên, hắn quay đầu nhìn, môi lại nóng lên.

"Đừng lo lắng, nhất định sẽ có cách giải quyết." Tống Du chú ý tới sự thay đổi nhỏ của Dung Thời, bèn ôm lấy hắn rồi xoa đầu, ghé tai thầm thì động viên: "Bệnh của Miên Miên cũng vậy, chắc chắn em sẽ tìm ra cách chữa."

Dung Thời chếnh choáng, cảm xúc suýt vỡ òa.

Bé Mèo điên bỗng dưng dịu dàng, thật sự chịu không nổi.

---o0o---

Tác giả có lời muốn nói:

Dung Thỏ Thỏ: Ăn nào.

Tống Meo Meo: Uống nào.

Bạc Vinh:...

Dung Thỏ Thỏ/ Tống Meo Meo: Ăn uống no say còn chuẩn bị lên đường nào.

Bạc Vinh:......#

#Hai thằng nhãi con từ địa ngục trồi lên hay gì?#

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro