Chương 1: Chia tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Mihn

-------------------------------------------------------------------------------------------------

Rốt cuộc thì Hạ Tuần vẫn chia tay với Thẩm Thanh.

Ngày mà họ chia tay, Thẩm Thanh khóc, trong căn phòng tĩnh lặng ấy tiếng nức nở chôn vào đầu gối đột ngột cao vút, sống lưng gầy gò của cậu nhô lên, Hạ Tuần cũng không dỗ dành cậu như mọi khi, hắn chỉ thu dọn hành lý thậm chí ánh mắt cũng lười cho cậu, hắn coi Thẩm Thanh như một kẻ lạ mặt xuất hiện trong nhà một cách khó hiểu .

Hạ Tuần quay lưng lại với cậu, muốn hận cũng hận không nổi, hắn chỉ cảm thấy thật nực cười, hiện tại hắn đã trắng tay Thẩm Thanh còn giả bộ đáng thương làm gì?

Lúc họ yêu nhau, Thẩm Thanh không bao giờ giới hạn cách thể hiện tình yêu của mình, số lần họ ôm ấp và hôn nhau gần như bằng số lần hắn ăn cơm trong suốt 20 năm qua.

Số, Hạ Tuần tưởng rằng hắn đã đủ hiểu rõ Thẩm Thanh, rằng cậu là một bông hồng nhỏ đứng trong mưa gió, đủ cứng cỏi nhưng tinh tế, là bông hồng nhỏ của riêng hắn.

Nhưng hắn sai rồi, sai một cách thảm hại, sai đến mức bị người ta dùng một con dao cùn rạch lên trái tim để lại một vết sẹo, hắn thực sự rất đau đến mức chết cũng không thể chết được.

Tình yêu của cậu là một bông hồng diễm lệ đỏ rực, đó là màu đỏ chói mắt, lộng lẫy lại xa hoa, tỏa sáng trên những vùng xám xịt, là một bông hồng.

Mặt tối của hoa hồng ẩn giấu nỗi hận sắc bén và vặn vẹo của cậu, cậu bằng lòng sử dụng cơ thể của mình làm mồi nhử nhất định phải kéo Hạ Tuần chìm vào biển dục vọng, dùng những lời nói ngọt ngào khóa chặt lấy chân hắn, dùng sự ôn nhu để che kín mắt hắn, còn phải giả làm bộ dạng thuần khiết để quyến rũ hắn.

Hạ Tuần tội nghiệp cậu, thương xót cậu, từng ấy năm ở cùng cậu, hắn hận không thể tự tay đút thức ăn cho cậu, ai mà ngờ ngay từ đầu tên cặn bã này đều chỉ là lợi dụng hắn?

Hạ Tuần tưởng rằng trước khi rời đi hắn sẽ trào phúng vài câu, dù có tệ đến đâu thì cũng phải đánh một trận thống khoái để bù đắp cho sự lợi dụng và phản bội trong suốt 4 năm qua, từ bỏ hơn 1400 ngày yêu đương ngu ngốc, cưỡng ép mà hắn tự cho là mỹ mãn.

Nhưng hắn đã không làm thế, hắn chỉ bình tĩnh vuốt lại nếp áo khoác, xách vali, mở cửa giống 1460 ngày vừa qua rồi bước chân ra khỏi cửa.

Giống như thường lệ, chỉ là lần này hắn không bao giờ trở lại nữa.Lúc Hạ Tuần bước ra khỏi cửa, liền nghe thấy Thẩm Thanh nói một câu xin lỗi.

Nhưng Hạ Tuần không quay lại hay nói cách khác hắn không cần lời xin lỗi ấy bởi dù sao nó cũng không còn quan trọng nữa rồi.

Lão Chu đi tới cầm điếu thuốc trên tay, thuần thực châm cho Hạ Tuần: "Lão Hạ, mày có chia thì cũng chia rồi, thằng ch* kia không xứng với mày." Hạ Tuần cười cười không trả lời, thổi một vòng thuốc lá rồi đưa tay lên vò nát điếu thuốc chưa hút được mấy hơi, làn khói mỏng manh nghiền trên bệ đá mù mù mịt mịt không nhìn rõ được.

Lão Chu là một người bản địa chính cống, từ khi còn cởi truồng khoe mông đã chơi cùng Hạ Tuần rồi, là anh em tốt tới mức có thể mặc chung một chiếc quần, thấy huynh đệ nhà mình như vậy lão Chu tức đến ứa cả gan.

Vốn dĩ y muốn êm đẹp khuyên nhủ hắn nghĩ thoáng lên, nhưng sau đó lại trở thành đại hội □□ Thẩm Thanh rồi, lời y nói càng lúc càng chối tai.

Hạ Tuần xua xua tay ra hiệu Lão Chu đừng nói nữa, giáo dưỡng của hắn không cho phép hắn nói xấu sau lưng người khác như vậy.Vốn dĩ nó chỉ là mơ mộng của riêng hắn, bị lợi dụng cũng là đáng đời, cùng lắm thì về sau hắn đi đường vòng.

Lão Chu thấy hắn như thế thì cũng im lặng nhưng trong lòng vẫn còn vướng mắc, gã chán chường châm một điếu thuốc khác, kẹp trên tay không hút để khói bốc lên nghi ngút rồi tiêu tan.

Lẽ ra cái thành tích bùn chó của Hạ Tuần dù thế nào cũng không lên được cao trung, trường nghề xem chừng còn phải tìm quan hệ nhưng người ta lại đến trung học Thị Nhất Trung tốt nhất, tất cả đều dựa vào sự giàu có của Nhân lão gia tử, sau khi Hạ Tuần thi đậu vào cao trung ông không nói một lời lôi hiệu trưởng ra khỏi hội trường tiện thể tặng cho hai tòa nhà, chính là đem đứa con trai khó vào cao trung đưa vào lớp hỏa tiễn của Thị Nhất Trung.

Hạ Tuần cái người này, là một người đàn ông có ngoại hình nổi bật nhưng cũng không hề nữ tính, xương mày có hơi sắc bén, đôi mắt đào hoa kia lúc nào cũng nhìn người khác bằng nửa con mắt, dáng người hơi gầy, phần quai hàm rõ ràng, làn da trắng nhưng lại không hề yếu ớt.

Tất cả nữ sinh trong trường đều thích ngoại hình của hắn, thậm chí họ còn bí mật tổ chức một cuộc thi hoa khôi và giáo thảo.Hạ Tuần vượt qua vị trí thứ 2 với kỷ lục 100 phiếu bầu bùng cháy ở trường, chiều cao ,cân nặng thậm chí hoàn cảnh gia đình đều được đào lên.Dù là một phú nhị đại còn là một tên đi cửa sau.Nhưng bạn không thể nhìn thấy sự độc đoán của Nhị Thế Tổ(*) trên người hắn.Hắn lịch sự, ôn hòa với mọi người, ngay cả khi từ chối con gái hắn cũng lịch sự.Có một thời gian trong túi hắn luôn luôn giữ khăn giấy vì có một số cô gái sẽ khóc.

🐙*二世祖 ( Nhị Thế Tổ): là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế Doanh Hồ Hợi. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.

Những bức thư tình thời cao trung có tới hàng chục, hàng trăm bức: có lẽ họ chưa tốt nghiệp xong thì chị dâu cũng đã thay đến 80-100 người rồi.

Chị dâu mặc dù có nhưng lại là nam.

Lúc đó, vị trí thứ hai trong bảng giáo thảo của trường chính là Thẩm Thanh.Thẩm Thanh là lớp trưởng, gia cảnh nhà cậu nghèo khổ, bố mẹ ly hôn, ở dưới còn có một em trai đang học trung học, bình thường vào những ngày nghỉ học cậu đi làm thêm, một người chăm sóc cho cả hai lại còn phải tham gia thi đấu để giành học bổng, nó cũng cho cậu vị trí đầu trong kỳ thi.

Khi Hạ Tuần biết rõ chuyện này, hắn nghĩ trong lòng: Đây là cái thiết lập cmn máu chó gì vậy?

Mọi người không ai biết tại sao họ ở bên nhau khi phát hiện ra thì mỗi ngày hai người kia đã cùng nhau đi học rồi, thỉnh thoảng còn thấy hai người họ tay trong tay đi bộ trong rừng.Từ đầu nó đã lên danh sách đứng đầu được mọi người bàn tán xôn xao trên diễn đàn.

Người ta tay trong tay bước đi, lúc đầu nó đã nằm trong danh sách top của diễn đàn trường, ai cũng sôi nổi kêu thét hai nam thần ở bên nhau, quả nhiên trai đẹp với trai đẹp đều là tiêu hóa trong nội bộ*.Mọi người hòa nhập rất nhanh thỉnh thoảng cũng nghe được vài câu khó nghe nhưng người trong cuộc không để trong lòng là được rồi, người khác đều nghĩ là bọn họ sẽ sống cuộc sống như thế nhưng không ngờ rằng họ lại chia tay sau 2 năm đại học.

🐙* tiêu hóa trong nội bô<内部消化>:là chỉ tình yêu giữa những người quen thuộc hoặc những người trong một vòng tròn. Ví dụ, A và B ở cùng một văn phòng, và nếu họ yêu nhau, nó thuộc về nội tiêu hóa.

"Yo, lớp trưởng Thẩm, cậu đến rồi à?" Lời chào của Tuấn Viên Kiệt đưa lão Chu trở lại thực tại, lão Chu lắc đầu, vỗ vỗ vai Hạ Tuần khuyên nhủ hắn:

" Mày nghỉ ngơi đi rồi chúng ta vào trong."

Hạ Tuần nheo nheo mắt bỏ xuống điếu thuốc mới lấy ra chưa kịp châm:"Trước sau gì thì cũng gặp, nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ tránh phiền phức sau này."

Lão Chu nói cảm thán một tiếng cái phiền phức này không phải là Thẩm Thanh sao?

Người khác có thể không biết nhưng lão Chu đã cùng lớn lên với Hạ Tuần từ khi còn cởi quần khoe mông rồi.Người khác cho rằng Hạ Tuần bắt đầu cầm sách lên là vì Thẩm Thanh, thành tích của hắn từ dưới cùng nhảy lên top 50 của lớp, Lão Chu luôn coi thường những lời này, Hạ Tuần muốn học thì sao Thẩm Thanh có chỗ trong danh sách xếp hạng được?

Thẩm Thanh, cái kẻ nhát gan này thật là thối đến tận xương tủy.

Cậu ta nào có phải là bạch nguyệt quang, cậu ta rõ ràng là một con dao gỉ với lưỡi mòn, dùng những lời nói tàn nhẫn nhất rạch nát trái tim Hạ Tuần, còn dùng ánh mắt ươn ướt hỏi hắn rằng hắn có đau không.

Hạ Tuần từ trước đến giờ chỉ là hòn đá kê chân để Thâm Thanh vươn đến đỉnh cao.


------------------------------------------------------------------------------------------

Bản dịch chỉ được đăng ở wattpad @MinhHi887 và wordpress nhà của những con bạch tuộc xàm xí, vui lòng không bê ra ngoài (づ¯ ³¯)づ

Nhớ vote và cmt để ủng hộ tui nha (๑•̀ㅂ•́)و✧


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro