Chương 27: Loét (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dư Châu lặng lẽ nhìn Phàn Tỉnh. Phàn Tỉnh tiếp tục nói: "Giả sử giống như cậu, con bé cũng bước vào một cái 'lồng chim' nào đó. Cậu nghĩ đó là loại 'lồng chim' như thế nào?"

Dư Châu mở chiếc ba lô mà Phàn Tỉnh tìm thấy ra. Ba lô này là hàng hiệu, hầu như không có dấu vết đã được sử dụng, bên trong kẹp hai tờ bài thi của một học sinh lớp 11.

Vứt bài thi đi, Dư Châu đeo ba lô lên người. Phàn Tỉnh vẫn đang nói, mô tả về chiếc "lồng chim" mà Cửu Cửu có thể rơi vào do hắn tưởng tượng ra.

Dư Châu cật lực đem giọng nói của hắn loại bỏ ra khỏi đầu mình.

"Con bé còn sống không?" Phàn Tỉnh nói, "Hay là con bé đã chết rồi? Cậu có nghĩ con bé sẽ chết không? Con bé bao nhiêu tuổi? Bốn hay năm tuổi? Con bé có thể sống sót không? Liệu con bé có trở thành người sẽ vĩnh viễn không thể thoát khỏi 'lồng chim' hay không, hay ma xui quỷ khiến mà trở thành chủ nhân của một 'lồng chim' nào đó..."

Hắn còn chưa kịp dứt lời, thân thể bỗng nhiên nghiêng đi. Dư Châu đang túm lấy cổ áo của hắn, hất hắn xuống đất, tạp vật xung quanh vương vãi khắp trên thân thể hai người.

"Câm miệng! ! !" Dư Châu nhỏ giọng quát.

Lòng cậu như bị lửa đốt, cảm giác đau đớn và khó chịu ập đến. Dư Châu biết khả năng Phàn Tỉnh nhắc đến rất có thể tồn tại, nhưng cậu chưa bao giờ cho phép mình nghĩ tới điều đó. Cửu Cửu sẽ không rơi vào "Hãm khoảng không", cho dù lúc đó trời có mưa, dù nơi đó có rất ít người qua lại, Cửu Cửu của cậu cũng sẽ không bao giờ rơi vào những "lồng chim" kỳ quái đầy đáng sợ này.

Con bé nhất định vẫn còn đang ở trong trạm xe chờ đợi. Chờ Dư Châu trở về và ôm lấy cô bé, cả hai sau đó sẽ cùng nhau về nhà.

Phàn Tỉnh nhìn Dư Châu đang tức giận trước mắt mình. So với lần tức giận trước, lần này viền mắt Dư Châu đều đã đỏ lên. Cậu ấy như sắp khóc, nhưng lại mạnh mẽ kìm nén lại.

Phàn Tỉnh trong đầu một mảnh sáng như tuyết: Dù hắn bắt nạt Dư Châu như thế nào, khiến Dư Châu không vui ra sao, cũng không sánh nổi một câu hỏi "Cửu Cửu có chết hay không?", câu hỏi này đã dễ dàng nhóm lên một mồi lửa lớn trong lòng Dư Châu.

Là một người ôn hòa lại mềm yếu, một người không giỏi từ chối người khác, hình tượng của Dư Châu từ trước đến giờ vẫn luôn là như vậy. Dường như bất cứ ai cũng có thể chạm vào cậu ấy, yêu cầu cậu ấy làm việc gì đó và đùa giỡn với cậu ấy.

Hóa ra cậu ấy cũng có điểm giới hạn của mình.

Ánh mắt của Dư Châu chưa bao giờ hung hãn và phẫn nộ như lúc này. Bị bao phủ bởi ánh mắt như vậy, trái tim Phàn Tỉnh bỗng nhiên đập thình thịch, dường như trong lòng hắn cũng đang có một ngọn lửa đang nhen nhóm vào, một loại cảm xúc cuồng nhiệt cuồn cuộn lên như một cơn lốc.

"Ha..." Hắn mỉm cười sờ lên mặt Dư Châu, đột nhiên nắm lấy quần áo của Dư Châu, dùng sức lôi kéo, Dư Châu uỵch một cái ngã vào người hắn.

Ngay khi Phàn Tỉnh sắp thành công cướp đi nụ hôn của cậu, Dư Châu đã không chút thương tiếc, tặng cho hắn một đấm.

Phàn Tỉnh đau đến nhe răng: "Ra tay nặng thật."

Dư Châu: "Sau này còn nhắc tới Cửu Cửu lần nào, tôi đấm anh lần đó."

Phàn Tỉnh nghĩ thầm hóa ra không phải là do nụ hôn sao? Vậy chúng ta có thể tiếp tục nụ hôn này được không?

Hắn không dám đem ý nghĩ của mình nói ra khỏi miệng mà chỉ mỉm cười. Dư Châu ra tay rất mạnh, trong miệng Phàn Tỉnh ngậm đầy máu, bên môi còn chảy ra một vệt máu mỏng.

"..." Cá khô đang lăn quanh hai người, đột nhiên chỉ về một hướng khác, nhỏ giọng nói: "Có người tới!"

Hừng đông dần dần ló dạng, trên đường có vài người đang chậm rãi đi tới.

Sau khi đến "Lồng chim" của Phó Vân Thông, Dư Châu chưa từng gặp qua người nào khác bên trong thế giới này. Những người đang đi về phía bến tàu lúc này khác với những cái bóng đã được Phó Vân Thông phục dựng lại trên đường Giang Diện, Dư Châu liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra——họ là người thật.

Người tới nam có, nữ có, phong cách ăn mặc cũng khác nhau, nói nhiều loại ngôn ngữ bất đồng, có hai người nước ngoài tóc nâu đang tán ngẫu bằng cả tiếng Anh và tiếng Trung xen lẫn vào nhau.

Mặc dù đến từ bốn phương tám hướng nhưng họ lại gặp nhau ở bến tàu và nhanh chóng đi về phía đống hỗn độn nơi Dư Châu và Phàn Tỉnh đang đứng.

"Hai người là nhà thám hiểm mới đến sao?" Người phụ nữ dẫn đầu hỏi.

Dư Châu gật đầu: "Mọi người cũng là nhà thám hiểm sao?"

Mọi người bắt đầu lục lọi trong đống lộn xộn để tìm thứ họ cần.

Phụ nữ đến đây để tìm quần áo, một bên lục lọi một bên trò chuyện cùng với bọn họ.

Bên trong "lồng chim" của Phó Vân Thông sẽ có rất ít người nguyện ý ở lại. Rất nhiều nhà thám hiểm đến "Lồng chim" và bước ra khỏi nhà ga, họ sẽ trực tiếp quay đầu rời đi khi nghe những lời đề nghị của Phó Vân Thông.

Cũng không phải tất cả câu đố của "Lồng chim" đều phải trải qua. Một số "lồng chim" rất thoải mái và tùy ý, những nhà thám hiểm rất thích những nơi như vậy. Họ không có hứng thú với các câu đố, chưa kể nhiều "Chủ lồng" sẽ dùng danh nghĩa của những câu đố để thủ tiêu những nhà thám hiểm có mối đe dọa đến họ.

Những người sẵn sàng chấp nhận rủi ro sẽ theo Phó Vân Thông đến đường Giang Diện, lắng nghe kế hoạch của cậu ta. Những nhà thám hiểm này quan tâm đến sự thật về "Lồng chim", nhưng câu đố của Phó Vân Thông quá làm khó người khác. Kẻ sát hại Hồng Thi Vũ hoàn toàn không tồn tại bên trong "Lồng chim" này, ai sẽ có thể từ trong những ảo ảnh đó tìm được câu trả lời thỏa đáng đây?

Vì vậy những nhà thám hiểm sau khi nghe xong lời của Phó Vân Thông phần lớn đều quay người đi tới trạm xe rồi rời đi.

Chỉ một số ít người tỏ ra nghi ngờ về cái thành phố mưa rơi rả rít suốt ngày này, nhưng chính vì quá mệt mỏi nên họ vẫn ở lại hoặc là không muốn lại phải tiếp tục di chuyển.

Những nhà thám hiểm lưu lại đây ban đầu đã chuẩn bị tinh thần để "chủ lồng" cướp đi mạng sống vì một số chuyện nhỏ nhặt tầm thường. Phó Vân Thông tuổi còn quá trẻ thế nên mọi người không quá tin tưởng cậu ta: những người trẻ tuổi thường bốc đồng và dễ nổi nóng, thế nên cậu ta trông không giống một chủ lồng tốt.

Nhưng sau khi ở lại một năm, hai năm, người ở đây lâu nhất cư nhiên đã bốn năm.

Cuộc sống của họ có rất nhiều bất tiện nhưng chưa có ai từng gặp qua chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng. Người phụ nữ này còn nhớ năm ngoái có một chàng trai trẻ ở lại hai năm, cảm thấy ở đây quá nhàm chán, Phó Vân Thông bèn đưa anh ta đến nhà ga, miễn cưỡng tạm biệt anh ta và chúc anh ta có một chuyến đi thuận lợi.

Đây là một thành phố không tồn tại một mối đe dọa nào. Mỗi người đều sống theo cách của riêng mình. Nếu trẻ em cần sân chơi, Phó Vân Thông sẽ xây dựng sân chơi, nếu người lớn cần phòng tập thể dục, Phó Vân Thông liền xây dựng phòng tập thể dục.

Thiếu hụt vật tư có thể đến bến tàu để lấy. Tất cả các loại đồ vật rơi vào "Hãm khoảng không" đều biến mất ở thế giới thực, nhưng chúng lại có những công dụng mới bên trong "Lồng chim" này.

Người phụ nữ tìm được hai chiếc áo khoác, từ trong góc áo lấy ra hai tập tranh đã bị rơi mất bìa. Người phụ nữ gói nó cẩn thận vào trong túi, dự định mang về cho con gái mình xem.

Dư Châu lúc này chợt phát hiện, trên bến tàu này rõ ràng không có mưa. Mọi ngóc ngách trong thành phố đều bị mưa phùn bao phủ, riêng chỉ có bầu trời ở đây tuy rằng vẫn âm trầm, nhưng lại không hề có một giọt mưa nào rơi xuống.

Đồ đạc trên bến tàu chất thành một đống hỗn độn, nhưng chung quy vẫn rất sạch sẽ.

Người phụ nữ tự xưng mình là dì Hoa. Dì đã rơi vào "Hãm khoảng không" ngay trước cửa nhà ngay khi vừa đón con gái đi học mẫu giáo về.

Dì ấy trước đây từng kiếm sống bằng nghề may quần áo, hiện tại dì vẫn đang làm công việc này. Dư Châu rất tò mò về điều kiện sống của những người dân nơi đây nên đã theo dì Hoa về nhà.

Phàn Tỉnh không xa không gần mà đi theo phía sau hai người, hắn lau đi vệt máu bên môi, đầu lưỡi quét qua quét lại bên trong khoang miệng.

Hắn rất thích biểu tình phẫn nộ trên mặt Dư Châu. Khi Dư Châu tức giận, cảm xúc mãnh liệt ấy dường như đã cởi bỏ lớp mặt nạ điềm tĩnh thường ngày cậu treo trên mặt, như trở thành một người khác mà xuất hiện trước mặt Phàn Tỉnh.

"Đây được coi là bản năng sao?" Phàn Tỉnh đột nhiên hỏi.

Cá khô ngẩn ra: "Bản năng gì chứ?"

"Ta luôn muốn làm cho Dư Châu tức giận, luôn muốn khiêu khích cậu ấy." Phàn Tỉnh nói, "Ta không thể khống chế được chính mình, đây chính là bản năng đúng không?"

Cá khô: "... Không phải."

Phàn Tỉnh: "Vậy đó là gì?"

Cá khô: "Ngươi dở hơi."

Phàn Tỉnh một phát bắt được đuôi cá khô, cười đến khóe mắt cong cong. Cá khô giật mình một cái: "Ta sai rồi."

Phàn Tỉnh nhẹ giọng nói: "Mẹ của ta chưa từng dạy qua thứ gì được gọi là bản năng."

Cá khô trầm mặc giãy giụa trong tay hắn.

Phàn Tỉnh: "Mẹ cũng chưa từng dạy ngươi sao?"

Cá khô: "An Lưu không cần loại kiến thức này."

Thừa dịp Phàn Tỉnh buông tay, cá khô ngay lập tức trốn vào bên trong mũ trùm đầu của Dư Châu, nó thò đầu ra khỏi mép mũ, nhìn chằm chằm Phàn Tỉnh ở phía xa.

Dì Hoa sống trong một ngôi nhà nhỏ xinh, con gái của dì cũng trạc tuổi Cửu Cửu, thấy mẹ mình dẫn người lạ về, cô bé lập tức trốn ở sau lưng mẹ mình không dám lộ mặt ra ngoài.

Nhưng quyển tập tranh kia đã lập tức hấp dẫn sự chú ý của cô bé.

Hai quyển tập tranh đã rất cũ kỹ, bìa đã bị xé bỏ nhưng màu sắc sặc sỡ bên trong vẫn còn đó. Một quyển nói về cuộc hành trình của chuột chũi, quyển còn lại là truyện cổ tích của Andersen. Đứa bé cầm trên tay không chịu đặt xuống, cẩn thận lật qua từng trang, bị cuốn sách hoàn toàn mê hoặc.

Phàn Tỉnh liền phát huy bản lĩnh miệng ngọt của mình, nói đến mức dì Hoa phải cười khanh khách không ngừng, dì muốn đem chiếc váy vừa may xong của mình cho Phàn Tỉnh mặc thử. Phàn Tỉnh thanh minh ngay giới tính của mình, dì Hoa: "Nam cũng có thể mặc, dì thấy cháu mặc cũng rất thích hợp."

Phàn Tỉnh cười hi hi: "Cháu cũng nghĩ vậy."

Hắn quay đầu lại để tìm Dư Châu. Theo suy nghĩ của hắn, bây giờ Dư Châu hẳn là đang cười nhạo hắn. Nhưng Dư Châu lại đang ngồi cùng cô bé kia, kể cho cô bé nghe những câu chuyện trong tập tranh.

Tập tranh bị vứt bỏ này ban đầu được đặt chung một chỗ với thùng rác. Trông nó chẳng còn chút giá trị nào nữa.

Nhưng bên trong "Khe hở", nó đã đến với "Lồng chim" này.

Dư Châu đem tập tranh lau chùi sạch sẽ, lật từng trang, kể cho cô bé nghe về cuộc hành trình dài dưới lòng đất và trên mặt đất của chuột chũi. Cô bé ban đầu còn có chút cảnh giác, nhưng sau đó hoàn toàn bị đắm chìm vào trong câu chuyện, nhìn chằm chằm vào trang giấy không chớp mắt, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu lên nhìn Dư Châu và hỏi một số câu hỏi trẻ con.

Cá khô bơi tới bên tai Phàn Tỉnh, rất nhỏ giọng mà nói: "Ngươi hơi quá đáng rồi."

Thời điểm rời khỏi nhà dì Hoa, dì lại ngỏ lời muốn Dư Châu cùng Phàn Tỉnh ngày mai lại tới chơi.

Dư Châu nhanh chóng đáp ứng, còn Phàn Tỉnh lại có chút do dự. Dì Hoa ở đây xác thực có rất nhiều váy, nhưng so với gu thẩm mỹ của Phàn Tỉnh vẫn là có chút chênh lệch. Hắn vượt qua Dư Châu đang đi rất nhanh ở phía trước, nghiêng đầu nhìn biểu cảm trên mặt của Dư Châu.

Thần sắc Dư Châu nhanh chóng trở nên hung ác không nhịn được.

Phàn Tỉnh: "Xin lỗi."

Hắn vừa dứt lời, Dư Châu bỗng nhiên đẩy bả vai hắn một cái, đem hắn đẩy lên trên tường.

"Anh nói anh là lần đầu làm người, rất nhiều chuyện đều không hiểu..." Dư Châu nghiến răng nghiến lợi, "Ai mẹ nó không phải là lần đầu làm người?!"

Cậu dồn hết toàn lực rống to, rống xong buông Phàn Tỉnh ra, quay đầu rời đi.

Lần này, Phàn Tỉnh không còn đi theo cậu nữa.

Khi Dư Châu quay trở lại quán bar, vẻ mặt và cử chỉ của cậu đã trở lại trạng thái như trước. Không ai có thể nhìn ra trong lòng cậu đang rất sốt ruột, vừa rồi cậu cùng Phàn Tinh cãi nhau, bây giờ trong bụng đang tràn đầy tức giận.

Cậu luôn cảm thấy độ nhận diện của mình bên trong đội cũng không mạnh, không bằng Khương Tiếu và Phàn Tỉnh, thậm chí còn không bằng người đội mũ. Chỉ khi nghĩ đến trái tim của cá khô và quyển ghi chép, bọn họ mới cần thiết đến cậu.

Dư Châu từ trong ba lô của Liễu Anh Niên lấy ra trái tim và quyển ghi chép, bỏ vào trong ba lô mới tìm được.

Cậu chợt nhớ tới bên trong ghi chép cũng đã xuất hiện lời nhắc nhở, bèn vội vã mở ra.

Đúng như dự đoán, một bức vẽ đơn giản xuất hiện trên trang thứ ba của cuốn sách. Một hình người cao gầy mặc một bộ quần áo kỳ lạ. Tóc anh ta dài tới bả vai, một bím tóc nhỏ được buộc bằng dây buộc tóc. Trên dây buộc tóc có một viên cầu tròn điểm xuyết màu đỏ, giống như một quả dâu tây nhỏ tròn trịa.

Dư Châu khó có thể tin được: "... Phàn Tỉnh? !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro