Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Đế một chân đá bậy, còn chưa nhắm kĩ, đã trực tiếp đem nhi tử thân sinh của mình đá bay vào trong hồ.

Hoài Tích từ trên trời giáng xuống, liền rớt thẳng vào trong nước. Thình lình như vậy làm bác gái bên cạnh đang dạo công viên bị dọa hết hồn, hô thiên thưởng địa (1), hô lên một tiếng có thể truyền mười dặm: “Cứu mạng a, có người rớt xuống nước!”

(1): đại khái là hô hào lên

Đông Viên đang ngồi trong quán trà sữa nghe thấy thanh âm chạy ra ngoài, lúc này Hoài Tích đang nhắm mắt đã được người ta từ trong hồ kéo lên, hai người đàn ông to khỏe ngồi ở bên cạnh thở hổn hển mang suyễn, xem ra là mất không ít khí lực.

Quần áo Hoài Tích bị nước làm ướt nhẹp dán trên người, vẫn là một đầu tóc dài, nhìn rất có tiên khí. Làm cho mấy ông lão bà lão bên cạnh vây xem âm thanh thảo luận thay nhau nổi lên, có người có chút mê tín dị đoan thì lẩm bẩm lầm bầm niệm kinh, tránh qua một bên thật cẩn thận mà hướng về Hoài Tích chắp tay trước ngực lạy hai cái.

“Tôi xem trên TV, trên TV có người như vậy, gọi là gì nhỉ?”

“Xuyên qua?”

“Đúng vậy, xuyên qua!”

Có người đối với quan điểm cực kỳ không khoa học này tỏ vẻ không ủng hộ.

“Chỗ nào tới cái gì xuyên qua a, nói hươu nói vượn.”

“Thế thì quần áo và tóc thì nói sao đây?”

“Cosplay! Hiện tại không phải lưu hành cái đó sao, tôi chắc là tóc giả thôi.”

Nói đi nói lại cũng vẫn là chuyện đó, nói đến cùng vẫn là xuyên qua gì đó quá vô nghĩa, mấy người này chính là nói vậy mà thôi, kỳ thật cũng là không tin.

Đông Viên chen vào trong đám người, liếc mắt một cái liền thấy  Hoài Tích nằm thẳng trên mặt đất. Người khác nhìn không ra, nhưng cậu chính là liếc mắt một cái đã nhìn thấu, trên người Hoài Tích tản ra quang mang nhàn nhạt, đó rõ ràng chính là tiên khí, đặt ở trên mặt đất giống như bảo vật vậy.

Lại nhìn Hoài Tích đáng thương hề hề nhắm chặt hai mắt nằm trên mặt đất, vẫn che dấu không được dung mạo anh tuấn của hắn, độc thân cuồng ma Đông Viên trong óc liền lập tức hiện lên kịch bản 《 Cục cưng gặp nạn: Chim mập sủng tôi một trăm lần 》.

Cục cưng gặp nạn đang nằm trên mặt đất, tiểu tâm can của nhan cẩu Đông Viên phốc phốc nhảy lên hai cái, mới vừa có chút ý niệm thông suốt tâm một chút liền rơi xuống chỗ Hoài Tích.

Hắc, thật tốt nhoaz.

“Cháu sẽ cứu người, cháu tới cứu hắn.” Đông Viên tiến lên lớn tiếng nói.

Đây là công viên nhỏ bình thường có một ít đại gia bác gái, cũng không hiểu cái này lắm, chỉ có thể đứng ở một bên lo lắng suông.

Kỳ thật căn bản không cần phải cứu, Hoài Tích thứ nhất không sặc nước thứ hai không té bị thương, hắn chỉ là thình lình bị rơi xuống, thân thể được nuông chiều từ bé không có thích ứng được hoàn cảnh nhân gian thôi.

Mọi người nghe thấy Đông Viên nói như vậy, lập tức tránh ra nhường đường cho cậu, Đông Viên tiến lên nửa quỳ xuống, duỗi tay trong ngực trên mặt Hoài Tích sờ sờ, sau đó lại thò tay vào trong ngực đè đè, vốn đang muốn hướng trên bụng Hoài Tích sờ mấy cái, nhưng không chờ Đông Viên đặt tay xuống, Hoài Tích đã bỗng nhiên cầm cổ tay của cậu, hơn nữa mở mắt, nổi giận đùng đùng mà nhìn Đông Viên.

Hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra bản thể Đông Viên chỉ là một con chim béo mập.

Thái Tử gia già đầu như vậy, trừ bỏ lúc nhỏ Thiên hậu Thiên đế, ai cũng không sờ qua mặt hắn a, càng không nói tới ngực, trên trời như vậy nhiều tiên tử tiên nam cũng chưa làm hắn dao động, ai ngờ đến vừa đến nhân gian đã bị một con chim nhỏ khinh bạc.

Quả thực không thể nhẫn được.

Đông Viên gặp biến bất kinh (2), mở to đôi mắt tròn nhìn hồ hồ Thái Tử gia, nghĩ nghĩ mở miệng nói: “Anh tỉnh rồi?”

(2): gặp chuyện không hoảng loạn, không kinh hách.

Bên cạnh người thấy thế đều nói: “Cứu được thì tốt rồi, cứu được thì tốt rồi.”

“Tiểu tử, về sau đừng có luẩn quẩn như vậy trong lòng đấy.”

Hoài Tích thấy Đông Viên một không sợ hãi hai không lùi bước, hắn liền hừ một tiếng Đông Viên lập tức buông lỏng tay ra, thầm nghĩ này con chim còn rất có thể làm bộ làm tịch, hắn cần phải đâm thủng ngụy trang của con chim mập này.

Vì thế hắn trực tiếp hỏi: “Cậu vừa rồi mới làm gì?”

Đông Viên đem tay thu vào để trước ngực của mình, mềm mềm mại mại nói: “Ân, tôi muốn làm tim phổi của anh hoạt động lại.”

Tim phổi sống lại là cái gì? Thái Tử gia không học qua khóa học tiến tu nhân gian, rắm cũng không hiểu. Nhưng chung quanh nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm hắn như vậy, đặc biệt là kia con chim mập kia, tròng mắt càng là một chút cũng không lệch mà đặt ở trên người hắn, Thái Tử gia cảm thấy chính mình nếu là nói không biết, vậy quá mất mặt, nhất thời liền đành phải làm bộ cái gì đều hiểu, chính mình hiểu từ trên mặt đất đứng lên.

Hắn trên người tất cả đều là một mảnh ẩm ướt, Hoài Tích nguyên bản muốn thi pháp làm quần áo khô lại, chính là lại hướng trong đám người liếc mắt một cái, phát hiện cả đàn thân thể phàm thai này đều nhìn chính mình, lại sợ này đột nhiên thi pháp sẽ dọa đến bọn họ, dứt khoát liền nhíu mày vẫy vẫy ống tay áo xoay người phải đi.

Có thể đi chỗ nào? Thái Tử gia không biết.

Đông Viên nhắm mắt theo đuôi mà đi theo Thái Tử gia phía sau, cẩn thận quan sát Hoài Tích.

Lúc nãy Hoài Tích nằm trên mặt đất còn nhìn không ra cái gì, bây giờ đứng lên, Đông Viên mới phát hiện Hoài Tích ước chừng so với chính mình cao một cái đầu, cậu nếu là tiến lên ôm Hoài Tích một chút, đầu sẽ đụng đến ngực hắn.

Chiều cao chênh lệch là manh nhất.

Đông Viên mỹ tư tư (3) mà ở trong lòng thân cao kia một lan cấp Hoài Tích lại đánh cái câu, nhìn thế nào Hoài Tích cũng giống tiểu tức phụ của cậu.

(3): tự vui thích

Hoài Tích đi ở phía trước, cảm giác phía sau có người đi theo, hắn vừa quay đầu lại liền thấy Đông Viên: “Cậu đi theo tôi làm gì?”

Đông Viên cảm thấy chính mình hẳn là nên bày ra quan tâm, cậu ôn ôn hòa hòa mà nói: “Tôi sợ anh lại rơi xuống sông.”

Tôi là thằng ngu sao? Hoài Tích trừng mắt nhìn Đông Viên.

(Ở đây tác giả ghi là 'Đông Tảo' mà tui thấy đặt trong hoàn cảnh này thì quá sai nên sửa lại thành 'Đông Viên' nhé)

Đôi mắt ngốc ngốc của Đông Viên lộ ra chân thành, phảng phất như đang nói, anh chính là đồ ngốc. Hoài Tích thoáng chốc cảm thấy gan mình đau quá.

Nguyên bản công viên đang thật yên tĩnh, lúc nãy có người bị rơi xuống nước trận náo nhiệt còn chưa hết, bỗng nhiên có ba người vọt tới. Bọn họ bảy cong tám quải, ngừng lại trước mặt Hoài Tích, đi lên thỉnh tội.

“Tiên Quân! Chúng ta tới muộn một bước.”

“Tiên Quân xin theo chúng ta đến chỗ thuận tiện nói chuyện đi.”

Dù sao cũng là thân nhi tử của mình, Thiên Đế sao có thể không an bài người ở dưới, tuy nhiên thời gian hai bên vẫn là có chút chênh lệch quá lớn, bọn họ đến trễ cũng coi như về tình cảm có thể tha thứ.

Đông Viên giương mắt thì thấy, ba người mới tới cậu đều gặp qua, đây không phải là mấy lãnh đạo của cục quản lý tam giới ở nhân gian sao?

Một vị xà tinh, một vị thụ tinh, một vị hắc quy (4) tinh.

(4): rùa đen

Thụ tinh nhận ra Đông Viên tới, lại nhìn nhìn Hoài Tích, trong lòng liền biết phía trước có thể là Đông Viên biết Hoài Tích. Y vội vàng đi đến bên người Đông Viên, dặn dò nói: “Đây là Thái Tử gia của chúng ta, người chúng ta trước đưa đi, nơi này nếu là có khác người hỏi tới, cậu giúp đỡ chúng tôi giải quyết một chút.”

Đông Viên lanh lẹ mà gật đầu: “Tôi biết, trấn an cảm tình quần chúng vây xem là tất yếu.”

Cậu xã giao nhiều, đầu óc tất nhiên lanh trí.

Thụ tinh vui mừng mà vỗ vỗ bả vai Đông Viên: “Cậu vất vả.”

Hoài Tích tuy rằng trong lòng ủy khuất nghẹn một đống, nhưng là trước mặt những người này cũng không tiện biểu hiện ra ngoài, bằng không thân là Thái Tử gia uy nghiêm cùng phong độ liền toàn không có. Hắn nâng cằm kiêu căng ngạo mạn gật gật đầu, rồi sau đó chậm rãi đi theo bọn họ ra khỏi công viên.

Đông Viên đứng ở tại chỗ, trong lòng cân nhắc ba chữ “Thái Tử gia” thụ tinh vừa rồi nói. Tam giới đều có Thái Tử gia, nhưng mà được người xưng là Thái Tử gia chỉ có Thiên giới kia, bởi vậy Đông Viên một chút liền đoán được thân phận Hoài Tích.

Đông Viên tuy rằng ở nhân gian, nhưng cũng nghe nói qua danh hào Thái Tử gia, báo chí ở nhân gian cũng là có tiêu thụ, Đông Viên kỳ nào cũng không bỏ số báo nào, trên đó nói Thái Tử gia truy xong Kinh Hồng tiên tử rồi cùng ngược luyến tình thâm, mấy ngày hôm trước trên số báo mới còn nói Kinh Hồng tiên tử gả cho người khác, Thái Tử gia cô đơn cô tịch.

Tưởng tượng như vậy, Đông Viên liền bừng tỉnh đại ngộ, trách không được một hồi nhảy xuống nước 'lạc trôi' đến thế gian đâu, trách không được lúc nãy ánh nhìn hung ác ghê, người bị tình tổn thương là bộ dạng này nha.

Đông Viên cảm thấy chính mình hẳn là lấy một tấm lòng bao dung rộng lớn đối đãi Hoài Tích. Đến nỗi nói Thái Tử gia thân phận có phải hay không cùng chính mình có chênh lệch quá lớn, điều này không ở trong phạm vi Đông Viên suy xét. Bình thường tiểu tinh quái thấy Thái Tử gia chỉ sợ đều phải run run, nhưng Đông Viên là ai a.

Cậu là con chim đáng yêu nhất trên đời này, muốn so lòng tự tin, chỉ sợ đo với Hoài Tích còn quá thừa điểm.

Cho nên Thái Tử gia cũng không tính là cái gì, Đông Viên khí phách hăng hái mà tưởng tượng, Thái Tử gia cậu cũng muốn theo đuổi.

Một bên khác, Hoài Tích đã đi theo ba tiểu lãnh đạo của cục quản lý lên xe, ở trong xe hắn cuối cùng có thể đem quần áo tóc làm khô lại.

Hoài Tích ngồi ở trên ghế phụ trầm mặc không nói, dư lại ba người liền ân cần mà đem tổng thể tình huống nhân gian nơi này  cùng hắn nói một hồi, lại đem chỉ thị Thiên Đế cấp truyền đạt cho Hoài Tích.

Quản lý cục đánh nhịp định chuyện này, trước đó có một vị qua mới được Thiên Đế thăng quan, trực tiếp trời, hiện tại vị trí còn trống này vừa lúc được Thiên Đế dùng để rèn luyện nhi tử.

Vị trí này nói nhỏ không nhỏ, nhưng nói lớn cũng không lớn, nói chung có một ít ý tứ truyền lại để thừa kế.

Hoài Tích vẫn luôn không nói chuyện, hắn trong lòng ủy khuất a.

Rõ ràng chuyện gì cũng chưa làm, hắn liền bị ném xuống dưới đây.

Hắn buổi sáng đi Kiến An môn chỗ đó vốn là vì muốn bắt mấy trang tiểu báo bát quái, bọn họ viết lung tung rối loạn cái gì vậy chứ?

Hắn cùng Kinh Hồng tiên tử chuyện gì cũng không có, tự dưng bị thêu dệt ra một bộ phim máu chó liên hoàn bát quái.

Đáng tiếc còn chưa răn đe xong liền lòi ra chuyện của Đông Tảo quân, hắn cũng liền lập tức bị nhéo về nhà, lại còn không để hắn kịp thở liền đá hắn tới nhân gian.

Hoài Tích nhấp khóe miệng, ủy khuất, ủy khuất muốn chết!

Càng miễn bàn một chút tới liền gặp gỡ một con chim như vậy, đối với hắn động tay động chân, còn nói cái gì tim phổi sống lại?

Hoài Tích nghĩ đến đây, bỗng nhiên quay đầu đi hỏi thụ tinh lái xe bên cạnh: “Tim phổi sống lại là thứ gì?”

Thụ tinh tuy rằng không biết Hoài Tích như thế nào sẽ đột nhiên hỏi cái này, y nghĩ nghĩ, cảm thấy chính mình dăm ba câu cũng giải thích không rõ ràng cái này được, vì thế dứt khoát từ trong túi móc di động ra mở ra giao diện bách khoa về cách làm hô hấp nhân tạo, sau đó đưa điện thoại di động cho Hoài Tích.

Hoài Tích tiếp nhận di động, cũng không nhìn chữ viết thế nào, tầm mắt đã bị mấy bức ảnh trên di động hấp dẫn.

Hình ảnh người bên trên lại là sờ soạng ngực, quá phận nhất còn có miệng đối miệng hôn lên!

Cái gì tim phổi sống lại, nói thật dễ nghe, chẳng qua là một loại thủ đoạn khinh bạc người khác thôi!

Hoài Tích lòng còn sợ hãi, ngũ tạng lục phủ đều phốc phốc nhảy theo. Hắn lại nghĩ đến sắc mặt Đông Viên đơn thuần, trong lòng rùng mình, cảm thấy chính mình lần đầu cảm giác được nhân gian hiểm ác.

Đó quả nhiên là một con chim mập âm hiểm xảo trá, sắc dục huân tâm, ra vẻ hồn nhiên.

Hoài Tích thở phào một hơi, thật may là mình tự tỉnh lại sớm.

Shark: tôi cười ỉa =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro