Chương 3: Ơn là ơn, thù là thù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Suỵt... im lặng nào!" Thẩm Thanh Trác vội vã ném chiếc lồng đèn xuống đất, nhanh như cắt cúi người che miệng bánh bao nhỏ. Hành động của anh hệt như một sát thủ đến để giết người diệt khẩu.

Đúng như dự đoán, Tiêu Thận lập tức giãy giụa dữ dội dưới tay anh.

Khoảng cách giữa họ gần đến mức anh có thể cảm nhận rõ ràng, ẩn sau đôi mắt đỏ au vì sốt kia là sự kiên cường và phẫn nộ mãnh liệt như sói con mới sinh trên cánh đồng tuyết. Dù còn non nớt, yếu ớt, nhưng bản năng hoang dã và khát vọng sinh tồn của loài thú vẫn bừng cháy trong ánh nhìn ấy.

"A...!" Một cơn đau nhói buốt ập đến bất ngờ, Thẩm Thanh Trác hít một hơi thật sâu, "Buông ta ra!"

Tên sói con hung tợn ngoạm chặt lấy tay anh.

Tiểu Đức Tử, vốn đang lơ mơ ở phía sau, bỗng choàng tỉnh. Cậu vội vã lao đến, cố gắng khống chế vị Thất hoàng tử đang trong cơn loạn trí. "Điện hạ, công tử không hề có ý xấu! Ngài ấy chỉ vì quá lo lắng cho sức khỏe của người nên mới đến thăm thôi ạ!"

Tiêu Thận dần lấy lại ý thức, nhưng vẫn ngoan cố ngậm chặt miệng, chỉ mở to đôi mắt lơ láo nhìn chằm chằm vào người trước mặt.

Thẩm Thanh Trác nhịn đau, giơ tay kia lên, bóp chặt hàm dưới của chú sói con, gầm lên hung hăng: "Nếu người ngoan cố không buông, ta sẽ bóp nát hàm của người, khiến người sau này nuốt nước bọt cũng trào ra ngoài."

Có lẽ vì sợ hãi trước lời đe dọa, hoặc cũng có thể nhận ra Thẩm Thanh Trác không có ý định sát hại mình, Tiêu Thận rốt cuộc đã nới lỏng hàm răng sắc nhọn.

Thẩm Thanh Trác vội vã rút tay về, mu bàn tay nhuộm đỏ một mảng máu tươi. Tuy vết thương không quá sâu, chỉ rách một lớp da mỏng, nhưng nếu không may mắn, e rằng anh đã bị chú sói con này cắn xé mất một mảng thịt.

Hít một hơi thật sâu, Thẩm Thanh Trác lấy từ trong tay áo ra một chiếc khăn sạch, quấn quanh vết thương để cầm máu. Quyết định đã được đưa ra, đây sẽ là bài học đầu tiên anh dành cho học trò nhỏ của mình.

"Nếu ta là điện hạ, ta sẽ cắn vào đây." Thẩm Thanh Trác nghiêng mặt, để lộ chiếc cổ thanh mảnh, "Cơ hội chỉ có một lần. Nếu tối nay ta thật sự muốn giết điện hạ thì giờ này điện hạ đã là một cái xác không còn nguyên vẹn rồi."

Phản kháng không biết chừng mực chỉ chuốc họa vào thân.

Tiêu Thận biết anh nói đúng. Tứ chi co rút, nép mình vào góc tường. Đôi môi trắng bệch khô khốc dính máu, nước mắt lăn dài trên má, thân hình gầy gò co ro thành một cục, trông vô cùng thảm thương.

Thẩm Thanh Trác kìm nén cơn giận đang sôi sục, thầm nhủ rõ ràng mới nãy còn cắn chặt mình không buông, giờ lại giả vờ uất ức đáng thương.

Nhưng dù sao hắn cũng chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi. Nghĩ đến việc bạo chúa tương lai lúc nhỏ cũng sợ ma, anh lại bật cười khẽ.

"Xin lỗi, ta không cố ý làm người sợ." Thẩm Thanh Trác đứng dậy, di chuyển ra xa giường một chút. "Tiểu Đức Tử, phụ giúp điện hạ thay y phục rồi quay về Tễ Nguyệt Các."

Cơn sốt dai dẳng khiến đầu óc Tiêu Thận choáng váng, cố gắng níu giữ chút ý thức mong manh, miệng lẩm bẩm: "Ta không muốn đi..."

Anh ta ắt hẳn sẽ lại bày ra trò tra tấn mới.

"Nếu đêm nay điện hạ gặp bất trắc, thánh thượng nổi giận trách phạt, e rằng ta không thể gánh vác nổi." Giọng Thẩm Thanh Trác lạnh lùng, "Vì vậy, điện hạ nên ngoan ngoãn phối hợp, sẽ đỡ khổ hơn."

Thẩm Thanh Trác không thể để Tiêu Thận tiếp tục chống cự, bèn ra lệnh cho Tiểu Đức Tử trói chặt hắn lại, cõng lên lưng và tiến về phía cửa.

Vừa bước ra khỏi điện, họ lập tức cảm nhận được luồng khí lạnh ùa vào.

Nhìn thấy Tiêu Thận co ro trên lưng Tiểu Đức Tử như một chiếc bánh bao nhỏ, Thẩm Thanh Trác dùng một tay cởi áo khoác tuyết trên vai xuống và choàng lên người hắn.

Được rồi, những khổ sở mà bánh bao nhỏ phải chịu đựng đêm nay đều là lỗi lầm do nguyên chủ gây ra. Anh đã chiếm lấy thân xác này nên đành phải gánh chịu nghiệp báo của hắn.

Ba người âm thầm quay trở lại Tễ Nguyệt Các, không kinh động đến bất kỳ ai.

Tiểu Đức Tử nhẹ nhàng đặt điện hạ lên giường, lo lắng hỏi: "Công tử, điện hạ sốt cao như thế, có nên mời thái y đến xem không ạ?"

"Cậu bị ngốc à?" Thẩm Thanh Trác gắt nhẹ, "Giữa đêm thế này mà truyền thái y đến, chẳng phải sẽ làm náo loạn cả lên hay sao?"

Tiểu Đức Tử gãi đầu gãi tai, vẻ mặt hoang mang không hiểu.

Thẩm Thanh Trác im lặng một lúc rồi nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Ta biết cậu vẫn luôn báo cáo tình hình của ta cho vị kia ở Đông Cung. Tuy nhiên, chuyện ngày hôm nay, coi như cậu và ta cùng chung một thuyền."

Tiểu Đức Tử vô cùng kinh ngạc, lập tức quỳ xuống dập đầu: "Công tử! Nô tỳ tuyệt đối không có ý..."

"Được rồi, ta không truy cứu chuyện cũ của cậu nữa." Thẩm Thanh Trác ngắt lời biện minh của Tiểu Đức Tử, "Chuyện đêm nay chỉ có trời, đất, cậu và ta biết. Nếu sau này có kẻ thứ tư nào xen vào, ta sẽ không tha cho cậu."

Tiểu Đức Tử quỳ rạp trên mặt đất, mặt tái nhợt: "Nô tỳ không dám..."

"Đứng lên đi." Thẩm Thanh Trác cúi người, đưa tay đỡ Tiểu Đức Tử dậy. Giọng anh cũng dịu dàng hơn: "Lòng trung thành của cậu, ta có thể nhìn thấy rõ ràng qua ánh mắt. Chính vì vậy, ta mới dám nói thẳng với cậu. Trong cung này, ta như đi trên lưỡi dao sắc bén và hiện tại, người duy nhất mà ta có thể tin tưởng hoàn toàn chỉ có cậu mà thôi."

Tiểu Đức Tử càng thêm hổ thẹn, nghẹn ngào: "Công tử..."

"Dặn người chuẩn bị một chậu nước ấm và mang vào đây. Sau đó, bảo họ sắc thuốc từ những thảo dược đã lấy về sáng nay." Thẩm Thanh Trác quay lại, chỉnh chăn cho đứa trẻ rồi nhấn mạnh: "Ngoài cậu, không ai được phép vào đây."

Nhìn bàn tay trái đang rỉ máu của Thẩm Thanh Trác, Tiểu Đức Tử không kìm được mà lên tiếng: "Nô tỳ xin được giúp công tử xử lý vết thương trên tay trước."

Thẩm Thanh Trác cúi đầu nhìn xuống, mảnh vải băng bó đã thấm đẫm máu. Dù vết thương đau nhức, anh vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: "Không sao, có thuốc trị thương không?"

Tiểu Đức Tử vội vàng đáp: "Có ạ, nô tỳ sẽ lấy ngay!"

May mắn thay, vết thương ở mu bàn tay không phải do sói cắn thực sự nên Thẩm Thanh Trác chỉ xử lý một cách qua loa rồi băng bó thật gọn gàng.

Sau đó, anh cố gắng triệu hồi hệ thống trong tâm trí, nhưng không nhận được bất kỳ phản hồi nào.

Hệ thống không đáng tin cậy này chẳng trách nhiệm vụ của những người xuyên sách trước đều thất bại.

Thẩm Thanh Trác không còn cách nào khác đành ngồi xuống mép giường, hướng dẫn Tiểu Đức Tử vắt khăn ướt cho đến khi chỉ còn hơi ẩm. Sau đó, anh dùng khăn lau đi lau lại trán và cổ của bánh bao nhỏ, áp dụng phương pháp hạ nhiệt bằng cách chườm mát.

Khoảng nửa canh giờ sau, thuốc được sắc xong. Thẩm Thanh Trác chủ động đứng dậy, nhường chỗ cho Tiểu Đức Tử vì anh không có kinh nghiệm dỗ trẻ uống thuốc.

Vị thuốc có lẽ quá đắng khiến khuôn mặt ửng đỏ của hắn co lại thành một cục, môi mím chặt, nhất quyết không chịu há miệng ra để uống thuốc.

Thẩm Thanh Trác cũng nhăn mặt che mũi vì mùi thuốc khó ngửi. Bỗng dưng nhớ ra một số mẹo dỗ trẻ uống thuốc, anh liền lấy một viên mứt từ lọ gốm, đưa đến bên miệng bánh bao nhỏ. Nhẹ nhàng dỗ dành hắn há miệng, sau đó bảo Tiểu Đức Tử đổi sang dùng thìa và cho hắn uống toàn bộ thuốc chỉ trong một hơi.

Cuối cùng, sau một hồi vật lộn, hắn cũng nuốt được hơn nửa chén thuốc, một ít còn sót lại vương vãi trên mép giường.

"Tsk..." Thẩm Thanh Trác nhíu mày, "Tiểu Đức Tử, cậu lui xuống nghỉ ngơi trước đi."

"Nhưng thưa công tử," Tiểu Đức Tử nài nỉ, "nô tỳ vẫn nên ở lại hầu hạ điện hạ. Sức khỏe của ngài yếu, không thể thức khuya được."

Thẩm Thanh Trác: "Dặn đi ngủ thì đi ngủ đi, sao nhiều lời thế? Sau này còn nhiều việc cần cậu."

Tiểu Đức Tử: "Nô tỳ tuân lệnh."

Dù đã cho hắn uống thuốc nhưng Thẩm Thanh Trác vẫn băn khoăn liệu thuốc có tác dụng hay không nên anh vẫn tiếp tục dùng khăn ướt lau người cho bánh bao.

Chú sói con hung hãn, cắn chặt lấy anh không rời lúc nãy giờ đây lại ngoan ngoãn vô cùng. Cả người chìm vào giấc ngủ say, vô thức để mặc Thẩm Thanh Trác điều khiển mọi cử chỉ. Bất kể bảo gì, hắn cũng răm rắp tuân theo, không hề có chút sức chống cự nào.

Thẩm Thanh Trác ngắm nhìn một hồi, không kìm được mà véo nhẹ má của bánh bao nhỏ.

Mặc dù má hóp lại trông rất đáng thương, nhưng khi chạm vào lại mềm mại hơn hẳn so với tưởng tượng. Anh liền úp ngược tay, áp lên bờ má nóng hổi của hắn để truyền hơi ấm.

"Ưm..." Tiêu Thận mơ màng lẩm bẩm trong lúc ngủ, vô thức rúc vào lòng bàn tay anh tìm kiếm sự ấm áp.

Thẩm Thanh Trác bỗng cảm thấy chạnh lòng.

Câu nói dân gian quả không sai, con thỏ khi bị dồn đến đường cùng còn biết phản kháng, huống hồ gì một con người đang sống sờ sờ?

Tuy nhiên, vết cắn này cũng khiến anh nhận ra rằng con sói con trước mặt không hề ngoan ngoãn như vẻ bề ngoài.

Thẩm Thanh Trác thu tay về, khóe môi cong lên một nụ cười đầy vẻ thích thú. Quả đúng là nhân vật mà anh đã ưng ý ngay từ đầu.

Anh vốn yêu thích những chú sói hoang dã, càng ưa chuộng những thử thách cam go. Biến nhiệm vụ này thành một trò chơi nuôi dưỡng với độ khó cao, có lẽ sẽ mang đến những trải nghiệm bất ngờ và hấp dẫn hơn so với những gì anh tưởng tượng.

Tới nửa đêm, Thẩm Thanh Trác vẫn vắt khăn miệt mài, tỉ mỉ chăm sóc cho đến khi người hắn hạ sốt, mồ hôi bắt đầu rịn ra, báo hiệu tình trạng đã ổn định.

Mắt Thẩm Thanh Trác nặng trĩu vì mệt mỏi. Anh thở dài thườn thượt, sau đó quăng chiếc khăn sang bên và thả người lên giường, chìm vào giấc ngủ.

Trong cơn mơ màng, anh tự nhận ra bản thân không phù hợp với vai trò chăm sóc người khác, kiệt sức đến cùng cực.

***

Sáng sớm hôm sau, khi tỉnh giấc, Tiêu Thận nhạy bén nhận ra điều khác biệt.

Thay vì nằm trên tấm ván giường cứng nhắc và đắp chiếc chăn ẩm ướt, giờ đây cả cơ thể hắn được bao bọc trong chăn mềm mại, thoang thoảng hương thơm dễ chịu, mang đến cảm giác vô cùng thoải mái.

Hắn giật mình ngồi dậy, phát hiện bên cạnh giường có một người đang say giấc nồng trong bộ trang phục chỉnh tề.

Mái tóc dài mềm mại buông xõa, hàng mi đen nhánh khẽ khàng khép hờ, bóng hình trăng khuyết mơ hồ ẩn dưới mi mắt, vẽ nên một nét đẹp thanh tao và phiêu diêu như tranh thủy mặc.

Tuy nhiên, ánh mắt Tiêu Thận lại một lần nữa lóe lên sát ý lạnh lẽo.

Lần đầu tiên gặp gỡ người trước mặt, hắn không khỏi ôm ấp hy vọng. Hắn tin rằng dù Thẩm Thanh Trác không bảo vệ mình, nhưng ít nhất cũng sẽ giống như thầy của những người khác, dạy dỗ hắn đọc sách viết chữ.

Thế nhưng, ẩn sau vẻ ngoài ưa nhìn ấy lại là một trái tim độc ác. Thay vì truyền đạt kiến thức thì anh ta lại tìm mọi cách đày đọa hắn, chẳng khác nào những kẻ bắt nạt hắn trong cung điện.

Thậm chí, Thẩm Thanh Trác còn đáng ghét hơn cả bọn chúng!

Sát khí trong mắt bùng lên mãnh liệt, môi Tiêu Thận run rẩy. Hắn đưa bàn tay nhỏ sưng đỏ ra, âm thầm tiến về phía cần cổ mảnh mai yếu ớt kia.

Bỗng nhiên, hình ảnh đêm qua hiện về trong đầu hắn. Người trước mặt đã dạy hắn rằng: Giết người chỉ có một cơ hội duy nhất, phải hạ gục đối phương ngay từ cú đánh đầu tiên.

Nhưng hiện tại, hắn vẫn chưa đủ sức để thực hiện điều đó.

Ngay khi hắn rụt tay lại, người bên cạnh bỗng dưng mở mắt.

Vừa tỉnh dậy, Thẩm Thanh Trác đã nhìn thấy một đứa trẻ co ro ở góc giường đối diện, đôi mắt đen láy mở to, nhìn anh với vẻ mặt lạnh lùng.

Lúc này anh mới từ từ mở mắt, chợt nhớ ra hoàn cảnh hiện tại của mình

"Điện hạ đã ổn rồi à?" Anh chống người dậy, "Vậy thì xuống giường đi!"

Tiêu Thận ngẩn người, sau đó vội vàng nhảy xuống giường. Tuy nhiên, cơ thể hắn vẫn còn yếu ớt, cú nhảy khiến hắn ngã quỵ ngay bên mép giường.

Thẩm Thanh Trác ngáp dài một cái, mỉm cười nửa miệng: "Hôm nay không học, điện hạ không cần phải hành lễ."

Tiêu Thận quay lưng lại, thầm nghiến chặt răng.

Thẩm Thanh Trác cũng bước xuống giường, mở cửa sổ, nói với vẻ bâng quơ: "Chắc hẳn điện hạ đang thắc mắc, vì sao ta vừa phạt người, lại vừa ra tay cứu giúp nhỉ?"

Tiêu Thận lặng lẽ đứng dậy, im lặng không nói gì.

"Trong cung này, không chỉ có điện hạ là người phải chịu cảnh bế tắc." Thẩm Thanh Trác tỏ vẻ uể oải, như thể vẫn chưa ngủ đủ giấc, "Miễn là điện hạ chịu hợp tác, ta sẽ không còn trừng phạt điện hạ vô cớ nữa."

Thực ra, cơ thể của nguyên chủ vốn dĩ yếu ớt, tối qua lại quậy phá một trận nên giờ đây anh cảm thấy toàn thân mệt mỏi rã rời.

"Ta không hiểu." Một lúc sau, Tiêu Thận mới cất tiếng, giọng khàn khàn vì sốt suốt đêm qua.

Thẩm Thanh Trác quay người, nhìn về phía thiếu niên gầy gò: "Rồi người sẽ hiểu thôi."

Trận tuyết rơi dai dẳng suốt mấy ngày nay rốt cuộc cũng đã dứt. Sau cơn tuyết, bầu trời quang đãng, nắng sớm từ phía đông len lỏi qua cửa sổ, rọi vào căn phòng bên trong, phủ lên người Thẩm Thanh Trác đang mặc áo xanh một lớp ánh vàng ấm áp.

Giọng anh quả quyết, đôi mắt và lông mày như tranh vẽ toát lên sự bình tĩnh và dịu dàng. Khi cúi nhìn Tiêu Thận, ánh mắt ấy lại mang theo một tia thương cảm khó hiểu.

Bản năng nhạy bén mách bảo chú sói nhỏ bé rằng có điều gì đó khác biệt ở con người này so với trước đây.

Tuy nhiên, Tiêu Thận lại lo lắng đây chỉ là khởi đầu cho một vòng tra tấn mới.

***

Người hầu mang bữa sáng vào tận phòng ngủ. Thẩm Thanh Trác dặn dò nhà bếp nấu cháo loãng hơn để người bệnh dễ tiêu hóa.

Lúc đầu, Tiêu Thận đề phòng, ngồi trước bàn mà không dám động đũa. Tuy nhiên, hắn còn nhỏ, ánh mắt thèm thuồng gần như dán vào chiếc bát sứ.

Lâu nay ở lãnh cung chỉ có cơm thừa canh cặn và bánh bao nguội, bát cháo nóng hổi như thế này quả là hiếm có.

"Sao vậy, sợ ta bỏ độc vào cháo à?", Thẩm Thanh Trác nhìn thấu tâm can hắn, dứt khoát đổi bát cháo của hai người cho nhau, múc một muỗng cháo, ung dung nuốt xuống.

Tiêu Thận do dự một lúc rồi cuối cùng cũng cầm lấy muỗng

Thẩm Thanh Trác thầm bật cười, tuổi nhỏ mà tâm địa không hề đơn giản. Nhưng rồi khi nghĩ đến những gì bánh bao phải trải qua trong những năm tháng ở lãnh cung, nụ cười ấy lại dần tắt lịm.

Tác giả nguyên tác không biết suy nghĩ gì, cứ thế giày vò một đứa trẻ tội nghiệp. Nếu đổi lại là anh bị bắt nạt suốt mười năm như vậy, chỉ e rằng sẽ càng trở nên u ám hơn, thậm chí có thể hủy diệt cả thế giới.

Vì vẫn đang ốm, Tiêu Thận không có khẩu vị nên chỉ ăn hết một chén cháo nhỏ rồi buông đũa. "Ta về đây."

"Sao không nói lời cảm ơn?", Thẩm Thanh Trác cầm lấy chiếc khăn tay, lau khóe miệng một cách thanh lịch, "Ta đã chăm sóc người suốt đêm, lại cùng người ăn sáng, chẳng lẽ người không nên nói lời cảm ơn à?"

Bánh bao mở to đôi mắt tròn xoe, trong đáy mắt hiện rõ sự ngỡ ngàng xen lẫn phẫn nộ, như muốn phản bác lời buộc tội: "Chẳng phải do anh mà ta mới ra nông nỗi này sao?"

"Ơn là ơn, thù là thù, phải phân biệt rõ ràng chứ." Thẩm Thanh Trác bình thản đáp, "Có thù phải trả thù, có ơn cũng phải báo ơn."

Tiêu Thận cau mày, hoàn toàn không hiểu ý của anh

"Ta phạt người, người có thể oán giận ta, nhưng ta đã chăm sóc người cả đêm. Theo phép lịch sự, người nên nói lời cảm ơn với ta.", Thẩm Thanh Trác nhìn hắn, kiên nhẫn giải thích, "Hiểu chưa?"

Một lúc sau, Tiêu Thận rũ mắt xuống, hàng mi cong dài khẽ run lên, giọng nói có phần gượng gạo: "Cảm ơn."

"Học trò quả là thông minh.", Thẩm Thanh Trác gật đầu hài lòng, phớt lờ sự miễn cưỡng của bánh bao, dặn dò: "Hôm nay, người không được phép đi lại lung tung, hãy ở đây nghỉ ngơi dưỡng bệnh trước đã."

Vừa dứt lời, sự đề phòng lại hiện rõ trên gương mặt của Tiêu Thận.

Thẩm công tử: Thiên tài biện luận, bậc thầy thuần hóa sói trời sinh!

Hãy để lại bình luận để thể hiện sự ủng hộ của các bạn nhé! Mạn Mạn sẽ rất vui khi nhận được lượt thích từ mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro