Chương 10: Tổng tài, nam phụ kia không thể ăn!! (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tây Quân Ngạn thủ đoạn buôn bán xưa nay tàn nhẫn, không lưu tình,

Hắn sớm thất thế, có rất nhiều người chế giễu, còn có nguyền rủa đáng đời.

Bởi vì trốn thuế quá mức lớn, ngay cả gia gia Tây Quân Ngạn đi nhờ vả mấy lão bằng hữu đức cao vọng trọng trong giới, cũng không ai dám dễ dàng nhảy vào vũng nước đục này.

Ba ngày ba đêm, mới truyền ra tin tức, người đại diện hợp pháp tập đoàn Tây thị Tây Quân Ngạn bị phạt tù ba năm, còn phải nộp ngàn vạn.

Ngày này, trước cửa nhà Y Mục bị gõ vang hai lần.

Lần đầu tiên là nữ phụ cầm theo chai rượu vang quý giá.

Lần thứ hai là Bạch Luyện, nữ nhân này không có bản lĩnh gì, ngoài khóc.

Y Mục mở cửa, thấy một gương mặt vì khóc mà sưng vù.

Bạch Luyện khuôn mặt kiều tiếu sưng vù, đôi mắt đã sưng đến nhìn không thấy, Tây Quân Ngạn đột nhiên bị bỏ tù làm cho cô bị đả kích trầm trọng.

Xét đến cùng, Bạch Luyện bất quá cũng chỉ là nữ nhân tầm nhìn không được cao, đã gả cho người khác, chồng là tất cả.

Bạch Luyện khóc như được làm từ nước mắt, cầu xin Y Mục cứu Tây Quân Ngạn.

Cánh cửa luôn vô điều kiện mở ra đối với cô giờ phút này khép hờ, Y Mục đứng ở cửa, không có ý tứ kêu Bạch Luyện vào nhà rồi nói sau.

Hắn mặt vô biểu tình xa lạ nhìn Bạch Luyện.

Giống như trước, chỉ cần Bạch Luyện khóc, Y Mục nhất định sẽ đau lòng mà đem cô ôm vào ngực ôn nhu an ủi.

Cái người so với Bạch Luyện còn nhỏ hơn hai tháng sau khi lớn lên gặp lại, vô số lần trợ giúp, cũng không cầu hồi báo gì.

Y Mục giống như bến cảng an toàn, chỉ cần cô xoay người bị ủy khuất, hắn nhất định sẽ che chắn trước mặt, giang hai cánh tay ra bảo vệ.

Y Mục đã mở miệng, thanh âm lạnh lẽo.

“Tiểu Luyện, anh chỉ là biên kịch không quyền không thế, không có bản lĩnh lớn đến thế.”

Bạch Luyện hoang mang lo sợ, xem hắn trở thành rơm rạ cứu mạng duy nhất.

Cho dù phát hiện hắn biểu tình lãnh đạm, cũng không nghĩ nhiều, hoặc là không muốn nghĩ nhiều, chỉ một mặt khóc, bất lực quỳ xuống.

“Y Mục, em không thể không có anh ấy, cầu xin anh cứu anh ấy đi, mặc kệ biện pháp gì, cứu hắn đi!”

Y Mục trong mắt chứa đầy trào phúng, thanh âm lại nhẹ nhàng.


“Cho dù là muốn anh tự đi tìm đường chết, em cũng muốn cứu hắn sao?”


Bạch Luyện không có lưu ý tới nửa câu đầu của hắn, chỉ từ nửa câu sau nghe ra được chút hi vọng, quang mang trong ánh mắt sáng rọi.

Nàng bắt lấy ống quần Y Mục, lắp bắp hỏi: “Y Mục, anh thật sự có thể cứu anh ấy sao?”

Y Mục nhắm mắt lại, cảm giác trái tim từng đợt đau đớn, như là có thứ gì ở bên trong đâm vào trong tim, đau đến sắp chết  đi.

Này không phải cảm xúc của hắn, là của nguyên chủ.

Nữ nhân mà hắn luôn phủng trong lòng bàn tay, cho dù chính mình bị thương, hay bực mình, đều không có đối với cô lớn tiếng qua.


Liền tính không nhìn ra sự thiệt tình của hắn, cũng không nên đặt ở mặt đất dẫm đạp như vậy.

Trên eo đột nhiên có thêm một bàn tay nhu nhược không xương.

Nữ phụ từ phía sau Y Mục chui ra, tiếng nói lười biếng có điểm say khước: “A Mục, ai nha, thật là chán ghét, quấy rầy chuyện tốt của người ta ~~”


Bạch Luyện tiếng khóc đột nhiên im bặt, không dám tin nhìn nữ phụ, sau đó lên án nhìn về phía Y Mục: “Y Mục! Sao anh lại cùng cô ta ở bên nhau?”

Nữ phụ như nghe được chuyện gì buồn cười, che miệng mỉm cười: “Hắn độc thân, tôi không có bạn trai, trai tài gái sắc, sao lại không thề ở bên nhau?”


Bọn họ sao lại có thể ở bên nhau! Y Mục rõ ràng vẫn luôn thích……

Bạch Luyện cắn chặt môi, đứng lên, khuôn mặt vặn vẹo hướng về phía nữ phụ lớn tiếng quát: “Đừng dùng bàn tay dơ bẩn của cô chạm vào người hắn!”

Không có nữ nhân nào nguyện ý bị người ta nói dơ bẩn.

Nữ phụ bùng nổ, một cái tát bay qua, vô cùng chuẩn xác đánh vào mặt nữ chủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro