Chương 2: Tổng tài, nam phụ kia không thể ăn!! (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bãi đỗ xe ngầm dưới chung cư.

Y Mục đi đến một chiếc xe hơi màu đen, mở cửa xe ngồi vào.

Trên ghế điều khiển là một nam nhân khuôn mặt tuấn mỹ, dáng người cường tráng, ánh mắt cuồng lệ.
“Đã làm?”

Âm thanh nam nhân mang theo điểm khàn khàn, lúc hỏi chuyện, móc một bao thuốc, định đưa lên miệng.

Thời điểm vừa muốn dùng tới bậc lửa, Y Mục duỗi tay đem thuốc từ miệng hắn rút ra, ném ra ngoài cửa sổ.

Nam nhân ninh mày, ấn đường ẩn ẩn có sát khí, nhịn nửa ngày, rốt cục cũng không phát tác.

Nghiến răng nghiến lợi đem bật lửa ném ra ngoài cửa sổ, hắn lại lấy một điếu thuốc bỏ vào miệng, liếc mắt Y Mục, giọng điệu thiếu kiên nhẫn: “Dong dong dài dài như đàn bà, lão tử thật vất vả mới giúp cậu, rốt cuộc có làm hay không?”

Y Mục cởi bỏ cà vạt trên áo sơ mi ra, đem mái tóc hất về phía sau, hít sâu một hơi, liếm liếm môi: “Không nghĩ tới lần đầu tôi giết người, cư nhiên lại có thể chuẩn xác bắn chết hắn, hắn cứ như vậy mà thẳng tắp ngã xuống, ngay cả giãy giụa cũng không có.”

Thanh âm hắn ẩn chứa hàm ý run rẩy không rõ, không biết là sợ hãi hay là cái gì khác.

Tầm mắt nam nhân dừng trên chiếc cổ trắng nõn của hắn, hầu kết lăn lộn, khóe miệng giơ lên nụ cười tà nịnh: “Thực hảo, cậu rốt cục cũng đi ra bước đầu tiên, tiểu hèn nhát, cuối cùng cũng không cần phải nhờ tôi nữa rồi.”

Y Mục liếc mắt nhìn hắn, tuy rằng hai người là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, nhưng lại bất đồng, luôn luôn bất hòa, gặp mặt liền cắn xé nhau.

Lần này coi như hắn thiếu tên kia một cái nhân tình.

Hắn có điểm mỏi mệt tựa lưng vào ghế ngồi, nhàn nhạt nói: “Lái xe.”

Nam nhân hừ lạnh một tiếng, Y Mục có cái tật xấu, không thích người khác ở trước mặt hắn hút thuốc.

Nam nhân đem lá cây thuốc lá nhai nhai trong miệng, đồng thời khởi động xe.

Giác quan của Y Mục so với người thường nhanh nhẹn hơn, ở thời điểm xe khởi động, hắn đột nhiên mở mắt.

Không thích hợp!

Cơ hồ là đồng thời, nam nhân đột nhiên dẫm phanh lại.
Bom giấu ở trong xe còn thời gian 3 giây đếm ngược.

Ba giây không đủ cởi bỏ đai an toàn, nhưng cũng đủ để Y Mục thấy rõ ràng lệ khí đáng sợ trên người nam nhân.

“Tạp chủng đáng chết! Cư nhiên dám --”

Dư lại chỉ còn thanh âm nổ mạnh bao phủ cả tòa tiểu lâu, năng lượng nhiệt lưu hỗn loại khủng bố, chiếc xe đang chạy bị nổ tan tành.

Y Mục còn nhớ rõ trước 1 giây khi chính mình mất đi ý thức, đôi mắt bị che lại, đôi bàn tay che khuất mắt kia mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Đau đớn ngập mình chỉ là sự tình trong một cái chớp mắt, Y Mục lại mở mắt ra, phát hiện chính mình hoàn hảo không hao tổn gì nằm trên chiếc giường mềm mại.

Đau đầu như là bị cây búa hung hăng đặp qua, hắn ôm đầu chậm rãi ngồi dậy, cẩn thận đánh giá xung quanh phòng.

【 ký chủ ngài hảo, ta là hệ thống 1559, lần đầu gặp mặt, thỉnh chiếu cố nhiều. 】

Trong đầu đột nhiên vang lên thanh âm làm Y Mục sợ hãi đến mí mắt nhảy dựng, cái thanh âm kia dường như biết hắn suy nghĩ cái gì, ngay sau đó âm thanh không nhanh không chậm vang lên giới thiệu mình.

Nó tự xưng là hệ thống 1559, là nó nhặt được linh hồn của Y Mục trong cuộc nổ xe kia,muốn làm cộng sự, cùng chính mình hợp tác khai triển nhiệm vụ.

Nó tự giới thiệu hoàn thiện, hơn nữa năng lực lý giải của Y Mục rất cường đại, ở thời gian ngắn ngủi có thể tiếp nhận nổi rồi.

Y Mục ăn mặc dép lê xuống giường, mở cửa phòng đi ra ngoài, đi đến phòng rửa mặt.

Trong gương chiếu ra một trương gương mặt xa lạ tái nhợt.

Tóc của hắn đen nhánh mềm mại, phụ trợ trên làn da trắng nhợt như tờ giấy, hình dạng đôi mắt thật xinh đẹp, mắt to tròn hắc sắc, có loại cảm giác thiên chân thuần túy không rành thế sự, độ dày môi vừa phải, phấn bạch không có huyết sắc.

Gương mặt này cũng rất thanh tú, nhưng khi say rượu lại tiều tụy làm cho nhìn vào tình huống cũng thật không xong.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro