Văn Án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Màn đêm như mực

Trong con ngõ nhỏ dơ bẩn ẩm ướt , mấy đôi giày da bước vội , nước bắn lên tung tóe.

Ánh đèn lập lòe chiếu xuống dáng vẻ chật vật , khốn khổ của hai kẻ .

Hai người ngồi sóng vai , hơi thở dồn dập.

"Không được ", thanh âm Đường Bội nhỏ cơ hồ không nghe được , nghiêm khắc không cho cự tuyệt , "Bọn hắn đợi lát nữa nhất định sẽ tới, tại đây giấu không được."

Người bên cạnh không nói chuyện, hắn nhìn Đường Bội, con ngươi sắc mỏng , cổ quái lại xinh đẹp.

Đường Bội lên đạn, ngón cái cùng ngón trỏ bởi vì áp bách dùng lực có chút đau .

Lão đại hắc bang đi ra ngoài đều ưa thích mang theo thứ này, không có gì là kì lạ.

Nhưng ngạc nhiên thay ,hắn đêm hôm khuya khoắt đi ra ngoài vậy mà bị người ta chắn đến con đường này đòi lấy mạng, thật sự là có chút không ổn.

Đường Bội năm nay 40 tuổi, lăn lộn từ hồi 28, thủ lĩnh của băng đảng lớn nhất thành phố.

Làm lão đại mười hai năm đến nay,bên cạnh Đường Bội chỉ có một người thời điểm đều là trên giường, lúc khác người chung quanh không bao giờ ít hơn 4 người.

Nhưng lúc này bên cạnh chỉ có một người, không phải là trên giường.

Mà là đang ở Quỷ Môn quan.

Đi theo phía sau người nam nhân này là một kẻ mặt màyđẹp đẽ nhợt nhạt không một chút huyết sắc , một mỹ nhân quỷ.

Đường bội bỗng nhiên trầm thấp cười cười, quay súng, nhắm ngay người phía sau.

Người nọ phản ứng nhanh nhạy , đưa tay  chặn họng súng Đường Bội .

Đường Bội mắt như dao , miệng cười khẩy : "Con mẹ nó, mày bán đứng ta?"

Ngón tay mảnh khảnh chặn họng súng, nắm lấy tử khí : "Chú Đường, không phải cháu"

Đường Bội  buông lỏng tay cầm súng, khuôn mặt lộ rõ ​​nét dâm loạn.

Nhìn tay bị thương của người này, Đường Bội nhớ lại dáng vẻ khi thủ dâm của người nọ , ngón tay hồng hồng dính bạch trọc, mỹ diệu đến cực điểm, không thể giải thích.

Đường Bội cười cười, "Nhưng ta xem tiểu tử ngươi là đối với ta trước kia dạy dỗ mà ghi hận trong lòng."

Nói xong, liền rút súng về, "Đi thôi."

Người nọ trên mặt không lộ ra biểu cảm gì, "Đi không được, đi ra ngoài bọn chúng sẽ phát hiện."

Đường Bội nhìn theo hướng cầu thang lên lầu.

Hắn nói hoàn toàn chính xác . Đúng vậy, đi ra ngoài cũng sẽ bị bao vây, trong hành lang khắp nơi đều là những cánh cửa đã bị khóa , ngoại trừ chạy lên trên thì không còn cách nào khác.

Nhưng có ích gì khi chạy lên trên ?

Đường Bội ảo não, đèn bật sáng , chợt một ống thông gió ở phía bên trên lộ ra .

"Mày lại đây." Đường Bội chỉ chỉ trên cổng thông gió: "Không sai biệt lắm có thể chui vào."

Người nọ nhanh chóng đáp lại : "Chú Đường , cháu có thể nâng chú lên"

 Ngay lúc đó đèn vụt tắt , trời tối trong vài giây , khi bật lại, ánh sáng xanh trắng soi rõ vết bớt ở khóe mắt Đường Bội .Nó mảnh nhỏ, giống như một dấu câu được phân đoạn, lại  trong thoáng chốc,nó mờ dần vào bóng tối, và sau đó ánh sáng biến mất.

Thanh âm Đường Bội có chút nhũn ra "Ngươi lên trước xem thử."

Người nọ hơi sững sờ : "Chú Đường?"

Đường bội thần sắc quái dị : "Đừng dài dòng, đi lên."

Đồng tử dần dần bình tĩnh, người nọ đưa tay lên,  giẫm mạnh lên vai Đường Bộ hai ba lần, dùng hai tay nắm lấy cửa chớp bên ngoài lỗ thông gió, dùng sức kéo mạnh xuống.

Một chút bụi tường rơi xuống vai Đường Bộ , phát ra âm thanh yếu ớt

Để chân trần , người nọ theo thông gió lỗ bò vào.

Đường Bội lại bỗng nhiên thò tay kéo chân người nọ lại , "Chờ một chút."

Đôi chân kia hạ xuống bả vai hắn một lần nữa.

Đường Bội đưa súng lên đỉnh đầu , "Đem cái này cầm lên, tránh lát nữa ta đi lên lại làm rơi , không có cách nào nhặt ."

Người nọ không nói chuyện, chỉ nhận lấy khẩu súng , lưu loát bò tiến vào lỗ thông gió , sau lại vươn tay xuống dưới :

"Chú Đường , cháu kéo chú lên."

Dưới lầu vang lên tiếng cọt kẹt , tiếng bước chân ngày càng dồn dập.

Đường Bội giương mắt lên nhìn khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt giễu cợt :

"Ngu ngốc , cao như vậy."

Nói xong một mình hắn chạy lên lầu.

Đèn  đã hỏng hoàn toàn .

Tầm mắt chìm trong bóng tối.

Tiếng bước chân nặng nề và lộn xộn bên dưới ngày càng gần.

Người ở trong ống thông gió không thể hiểu được ,Đường Bội có thể tự mình đi lên trước , có thể tự cầm súng chạy, có thể làm được rất nhiều việc , không hiểu sao hắn lại chọn cách ngu xuẩn đến như vậy.

Nhưng Đường Bội lại rất minh bạch.

Nghĩ đến tiểu tử này mình bảo hộ trong lòng bàn tay nuôi dưỡng, bảy năm rồi, đã mọc rễ trong lòng.

Đường bội một bên chạy, một bên cảm giác mình thật là ngu hết thuốc chữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro