Chương 2: Ngày thứ hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu trả lời của lão Evan khoan thai đến muộn, báo cho anh biết rằng lão muốn giúp anh kí kết hiệp nghị với người phụ trách bệnh viện đã chậm trễ một ít thời gian, cho nên có thể sẽ trở về muộn.

Sau khi Elphinstone đọc xong, tin nhắn tiếp theo liền được gửi đến: "Tiên sinh, Uriah - tức là đứa trẻ mà mấy ngày hôm trước tôi nhận nuôi - đang ở một mình trong phòng, tôi đã dặn dò nó đừng đi ra ngoài, nhưng nó thực sự còn rất nhỏ, ở một mình khó tránh khỏi sẽ sợ hãi, cho nên mới chạy ra ngoài tìm tôi. Chuyện này là lỗi của tôi, kính xin ngài hay khoan dung, tôi sẽ nhanh chóng trở về và đưa cậu bé đi sớm nhất có thể. Một lần nữa mong ngài thứ lỗi."

Elphinstone đọc được chữ "rất nhỏ", anh vô thức nhìn thoáng qua Uriah đang say giấc.

Đúng là rất nhỏ.

Khuôn mặt của nó còn nhỏ hơn nửa lòng bàn tay anh, khi đứng lên cũng chỉ cao đến eo anh, hiện tại khi ngủ lại càng trông có vẻ nhỏ hơn, ước chừng một tay của anh có thể nhẹ nhàng bế nó lên.

Nhưng mà đứa trẻ nhỏ bé như vậy, gan lại đặc biệt to, nhìn thấy anh thế mà lại không sợ hãi, còn dám khóc ở trước mặt anh.

Tin nhắn của lão Evan liên tục được gửi đến, Elphinstone đã mất hết kiên nhẫn để có thể mở ra xem, sau khi thông báo cho lão hay nhanh chóng trở về liền đóng di động, thuận tay ném nó lên bàn, khống chế sức lực rất nhỏ, chỉ phát ra một tiếng vang khẽ khi rơi xuống giữa hai cuốn sách xếp chồng lên nhau.

Không đủ để đem người đánh thức.

Elphinstone thu hồi tầm mắt, chuyển sự chú ý sang thân thể tựa hồ co lại chặt hơn một chút của Uriah.

Thân thể huyết tộc không có độ ấm, bởi vậy nên không phản ứng đối với sự biến đổi nhiệt độ không khí bên ngoài, nhưng con người lại không giống vậy. Cơ thể mong manh của họ vẫn giữ lại những khuyết điểm không cần thiết, trong đó bao gồm việc sợ nóng và sợ lạnh. Theo thời gian, hiện tại đang là mùa đông, đúng là con người sẽ cảm thấy lạnh.

Elphinstone không cần ấm áp, trang viên của anh cũng chưa bao giờ cần hệ thống sưởi, Chiếc lò sưởi duy nhất dùng để sưởi ấm đã không được sử dụng mà để trưng bày như một bức bích họa vì đặc tính của chủ nhân nó. Bởi vậy hiện tại đối với con người mà nói, căn phòng này so với hầm băng bên ngoài cũng không khác nhau là mấy.

Cho dù trên mặt đất được trải một lớp thảm dày, cũng không thể ngăn cản khí lạnh xâm nhập.

Uriah bị đông lạnh đến co rúm người là điều đương nhiên.

Nhưng mà dù lạnh như vậy, nó vẫn không tỉnh.

Mũi của đứa trẻ đỏ bừng, một nửa là lạnh, một nửa là vừa chịu ủy khuất, đôi mắt xanh thẳm gắt gao nhắm lại, hơi ấm ngụy tạo do mái tóc vàng mang lại đã biến mất từ lâu trong giấc ngủ ngắn ngủi, nó chỉ mặc độc một chiếc áo mỏng, ngủ một cách trằn trọc ở trên mặt đất lạnh băng.

Bất luận ai nhìn vào cũng đều có thể dễ dàng nhận ra được nó không thoải mái, và Elphinstone cũng vậy.

Không biết khi nào lão Evan mới trở về, hơi thở của đứa trẻ ở trên mặt đất ngày càng nặng nề, tựa như ngủ không ngon. Elphinstone nhìn con "Hamster nhỏ" đang co lại như làm tổ, mặt vẫn vô cảm.

Lại một lát sau, có thể chỉ là vài giây, anh đã làm một việc mà từ khi sinh ra đến nay anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm, kể cả khi anh đã ngủ trong mộng cả một hai trăm năm - đó chính là đem Uriah bế lên khỏi mặt đất và đặt trên ghế sô pha.

Thậm chí, anh còn chu đáo đắp lên cho cậu bé một tấm thảm lông bề ngoài đẹp đẽ nhưng có tác dụng giữ ấm rất tốt.

Thời điểm đem Uriah bế lên, anh thậm chí nghĩ, con người quả nhiên mong manh như anh dự đoán, có thể bế lên bằng một tay, hơn nữa chỉ cần nửa cái thảm lông là có thể đem nó bọc lại kín kẽ, thực sự là quá nhỏ.

Elphinstone vẫn duy trì động tác đắp chăn, tạm dừng, đột nhiên bừng tỉnh.

Mình đang làm gì vậy?

Anh giống như chiếc máy tính cũ đang trong quá trình khởi động dài đằng đẵng, đại não gian nan chuyển động, ý đồ tìm ra động cơ cho hành vi của mình. Tìm đến mức trái tim gần như đập lại một lần nữa, vẫn chưa tìm ra được.

Tại sao mình lại làm như vậy?

Tự tay mình ôm một con người lên ghế sô pha và chăm sóc chu đáo, cho dù nói anh viết lên kinh sách của ma cà rồng việc mà anh đang làm đây thì chắc chắn cũng không ai thèm tin, mọi người chỉ nghĩ rằng anh dùng những lời nói giả dối để tô đẹp lên hành vi của mình, dấy lên một làn sóng "nhân từ" khi đối đãi với con mồi mới.

Nhưng chuyện này đã thực sự xảy ra.

Mặc dù không thể tin được, khi anh hồi tưởng lại cũng không biết lúc ấy đã nghĩ như thế nào.

Nhưng anh đã làm chuyện đó thật. Thân thể chưa hoàn toàn đứng dậy cùng với bàn tay chưa kịp rút lại đã chứng minh điều đó.

Elphinstone dang tay ra, nhìn chính mình, lại nhìn Uriah đang ngủ say, ánh mắt mang theo tia nghi hoặc hiếm thấy.

Anh xác định rằng Uriah chỉ là một con người nhỏ yếu bất lực, cũng không có năng lực mê hoặc tâm trí giống như huyết tộc, cho dù có, thân là ông tổ huyết tộc, anh không có lí do gì để bị điều khiển. Đã từng có một huyết tốc ngu xuẩn cấp thấp ý đồ khống chế tâm trí của anh đã bị anh đưa đến trước mặt thượng đế sám hối bằng lửa thánh của nhà thờ. Anh không nghĩ Uriah có thể trở thành một trong số họ.

Suy nghĩ một hồi, anh đem nguyên nhân đổ tội cho tâm trạng không tệ của bản thân hôm nay.

Bởi vì tâm trạng tốt, nên không muốn nhìn thấy con người bị đông chết ở trong thư phòng của mình, bởi vậy mới đem đứa trẻ thoạt nhìn yếu ớt đến mức co lại thành một khối bế lên sô pha và đắp chăn cho nó.

Lí do này rất có tính thuyết phục.

Anh nhìn chằm chằm vào hang lông mi cong vút của Uriah và nghĩ - đây chỉ là một sự thương xót cho kẻ đột nhập bé nhỏ. Chỉ vì nó không có làm ầm lên.

Thời điểm anh chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên phía dưới thân phát ra tiếng động.

Cổ tay bị nắm chặt, anh nhìn xuống, Uriah - người đang nằm trong chăn, đột nhiên trở mình, dường như cảm nhận được hơi ấm, vô thức duỗi người, bàn tay từ trong chăn vươn ra nắm lấy.

Vừa lúc bắt được ống tay áo của Elphinstone.

Một lực lượng mềm mại từ chỗ cổ tay anh truyền đến, ngay sau đó anh bị kéo, lồng ngực đột nhiên va phải thứ gì đó.

Tay trái của anh vốn được đất trên sô pha, thân thể nghiêng về phía trước, thoạt nhìn như một cái ôm trống rỗng, nhưng lần này, lồng ngực của anh lại tràn đầy.

Trước thời điểm này, vàng và đỏ khẳng định chính là sự phối hợp hoàn mỹ, nhưng hiện tại màu bạc lại tô điểm ở giữa, bá đạo mà giành một phần lãnh thổ cho chính mình.

Trong lúc mơ màng, tiểu tinh linh tóc vàng giống như cảm nhận được gì đó, tự nhiên duỗi tay ra ôm lấy anh, dùng toàn bộ cánh tay của Elphinstone làm gối, yên ổn mà cọ cọ, tiếp tục ngủ.

Elphinstone: "..."

Áo sơ mi tơ lụa của anh bị ôm ra mấy cái nếp uốn, anh đang ngồi chồm hổm trong tư thế nghiêng người, gần như bị vặn vẹo đến mức cực hạn của cơ thể. Nhưng đầu sỏ gây tội lại thoải mái mà lăn ra ngủ, thậm chí khóe miệng còn vô thức vui vẻ mà nhếch lên, sau đó càng ôm chặt hơn.

Lần thứ ba.

Một lần khi anh ra ngoài, một lần khi anh hỏi chuyện, và một lần là lúc ngủ. Nhiệt độ cơ thể ấm áp xa lạ đột nhiên truyền đến, lấy tư thế cực kì thân mật rúc vào người anh, tiếng hít thở nhẹ nhàng vang lên bên tai, Elphinstone gần như ảo tưởng rằng chức năng hô hấp của mình sắp khôi khục. Bằng không ai có thể nói cho anh biết, cảm giác hít thở không thông trong nháy mắt là cái gì?

Anh thử cố gắng thoát ra, nhưng chỉ di chuyển một chút, lông mày của Uriah lập tức nhăn lại, trong cổ họng khẽ phát ra tiếng "ưm" tựa như tiếng rên rỉ, going như một con thú nhỏ bị xâm chiếm lãnh thổ, ưỡn người lên cố gắng hết sức để bảo vệ đồ vật của mình.

Với sức của anh, chỉ cần dùng chưa đến một phần lực là có thể bẻ cánh tay của Uriah ra, và sau đó, cánh tay này trong tương lai sẽ không sử dụng được nữa.

Thời gian trôi qua, từ lúc bọn họ vào phòng đến bây giờ, chân trời đã chuyển từ hoàng hôn lung lay đến khi ánh trăng lên, ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ chiếu sáng căn phòng tối tăm.

Bọn họ dưới bóng lưng của sô pha, chỉ có hai ba ánh trăng cùng nhau chia sẻ, nhưng mà Elphinstone từ trước tới giờ không hề thích ánh sáng, cho nên, ánh trăng cuối cùng lưới qua anh rơi vào trên người Uriah.

Elphinstone giữ nguyên tư thế hiện tại, thả lông một chút, một đầu gối chạm đất, dựa vào cạnh sô pha, làm cho bản thân có vẻ thoải mái hơn một tí, vừa đổi tư thế liền liếc nhìn Uriah, không khỏi ngẩn ra.

Uriah lúc này xoay người lại, đối mặt với anh, vẫn ôm cánh tay anh, cổ cũng lộ ra khỏi chăn một chút vì động tác này, mạch máu đang đập sung sướng đang bại lộ trước mắt Elphinstone.

Máu tươi, tinh khiết, vẫn còn đang lưu động.

Ma cà rồng là những sinh vật lấy máu làm thức ăn và sinh sống trong bóng tối, đối với bọn họ, máu của con người có lực hấp dẫn chí mạng, tình trạng huyết tộc mới sinh khi hút máu lần đầu tiên sẽ không khống chế được chính mình mà hút khô con mồi nơi nào cũng có, ngay cả Elphinstone là huyết tộc có địa vị cực cao cùng với ý chí mạnh mẽ cũng không ngoại lệ.

Anh cũng cần máu để sống sót.

Không giống với các loại máu khó nuốt trước kia anh miễn cưỡng uống để tồn tại, trong khu vực nhỏ bé này, hương vị thơm ngọt nhè nhẹ tràn lan trong không khí, khứu giác đã bị bỏ rơi từ lâu của Elphinstone đột nhiên lại một lần nữa sống dậy, lỗ mũi tràn ngập cỗ hương vị mê hoặc mà không huyết tộc nào có thể cưỡng lại.

Là mùi máu của Uriah.

Bản năng trong nháy mắt đã thay thế sự tự chủ trong ý thức, anh cảm thấy răng nanh có chút ngứa, đôi mắt màu xanh đậm dần trở nên sâu thẳm, thân thể không chịu khống chế mà dần dần tiến tới đứa trẻ đang nằm trên sô pha.

Ngay khi anh chuẩn bị chạm vào nó, phía sau truyền tới giọng nói quen thuộc của lão Evan:

"Điện hạ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro