Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18

"Tu Văn, mau đến xem vết thương của điện hạ. Điện hạ sao lại đứng ngoài cửa sổ, đều tại thần không tốt, thần không biết là điện hạ."

Hạ Hàn Thanh hoảng loạn giải thích, ánh mắt đau lòng nhìn chằm chằm vết thương trên vai y, hận không thể để phi tiêu đâm vào chính mình.

"Điện hạ, tất cả là lỗi của thần."

Hắn ôm lấy Tiêu Tắc Tự, để y ngồi xuống ghế bên cạnh và dựa vào mình.

Lục Tu Văn bước lên, cẩn thận mở áo trên vai y ra, chiếc phi tiêu vẫn còn cắm sâu vào vai của Tiêu Tắc Tự.

Hắn xách hòm thuốc, bắt đầu xử lý vết thương cho y.

"Điện hạ, nhẫn nhịn một chút, thần sẽ rút phi tiêu ra."

Tiêu Tắc Tự nhắm chặt mắt, đau đến rơi nước mắt, nhìn vào mắt Hạ Hàn Thanh lại càng thêm áy náy, lo lắng, không ngừng dùng ống tay áo lau nước mắt cho y.

"May mắn là vết thương không quá sâu."

Lục Tu Văn thở phào nhẹ nhõm, liên tục dặn dò rằng vết thương không được dính nước và phải thay băng hàng ngày.

"Ta sẽ kê vài thang thuốc tiêu viêm, tướng quân cho người đi sắc thuốc."

Hạ Hàn Thanh ghi nhớ từng điều.

Nhanh chóng phái người đi lấy thuốc và sắc thuốc.

Tiêu Tắc Tự nhíu mày, vai được băng lại, khóe miệng nhếch lên, chẳng lẽ lại phải uống thuốc sao?

Y sắp biến thành cái ấm thuốc rồi!

Y đột nhiên không biểu hiện gì mà lén nhìn Từ Tuy một cái, kẻ đó đang cười mà như không cười nhìn y, đôi mắt hồ ly kia dường như muốn xuyên thấu y, nhìn thấu mọi thứ.

Tiêu Tắc Tự hừ hừ vài tiếng, quay người ôm lấy cổ của Hạ Hàn Thanh, dụi đầu vào người hắn.

"Tướng công, ta đau quá."

"Hay là điện hạ cắn thần một cái đi."

Hạ Hàn Thanh đưa tay hắn ra.

Tiêu Tắc Tự lắc đầu, "Tướng công sẽ đau."

Hạ Hàn Thanh càng thêm xấu hổ, không biết để đâu cho hết.

"Hay là điện hạ phạt thần quỳ một canh giờ để chuộc tội với điện hạ?"

Tiêu Tắc Tự tiếp tục lắc đầu, sửa lại áo đẫm máu, ôm lấy quả cầu thêu dưới đất bị Từ Tấn giẫm bẩn, nhưng Từ Tấn đạp lên quả cầu không buông, Tiêu Tắc Tự ôm lấy một hồi mà không kéo lên được.

Y chỉ có thể cầu cứu nhìn về phía Hạ Hàn Thanh, yếu ớt cất tiếng, "Tướng công."

"Từ Tấn!"

Từ Tấn lúc này mới hừ lạnh một tiếng, rút chân ra.

Tiêu Tắc Tự như bị Từ Tấn dọa sợ, ôm quả cầu thêu, nép mình vào bên cạnh Hạ Hàn Thanh.

Từ Tấn hừ lạnh một tiếng, "Một bình hoa, trách sao không đấu lại được Thúc Vương, Đoan Vương, bị giam cầm ba năm."

Từ Tuy lại cười tít mắt nói: "Từ Tấn, không được vô lễ, điện hạ không phải bình hoa, ngài thông minh lắm."

Lục Tu Văn hiếm khi lên tiếng: "Điện hạ tâm tư thuần khiết, Từ Tấn ngươi nói bậy gì đó."

Hạ Hàn Thanh nắm tay Tiêu Tắc Tự, cố gắng an ủi y, nhẹ nhàng thổi vào vết thương.

"Thổi một chút là không đau nữa."

Cơn gió mát rượi thổi vào vai Tiêu Tắc Tự, khiến nơi đó ngưa ngứa.

Nhưng chuyện này lại nhắc nhở Hạ Hàn Thanh, hắn đột nhiên hỏi Lục Tu Văn: "Bệnh ngốc của điện hạ có thể chữa khỏi không?"

Lục Tu Văn lắc đầu.

"Đây là do chất độc tích tụ trong não gây ra, hạ thần y thuật không tinh, không dám tùy tiện ra tay. Hơn nữa..."

Hắn ngừng lại, "Nếu điện hạ khỏi bệnh, tướng quân ngài..."

Lục Tu Văn không nói tiếp, Hạ Hàn Thanh nắm chặt tay Tiêu Tắc Tự hơn.

Hắn chưa từng nghĩ đến vấn đề này, nếu điện hạ khỏi bệnh, có phải sẽ như diều đứt dây, rời khỏi tướng quân phủ, bay vút lên chín tầng mây?

Nhưng...

Hắn nhìn Tiêu Tắc Tự một cái, "Điện hạ là chim ưng bay cao nơi cửu thiên, ta sao có thể là dây diều trói buộc y."

Hắn càng mong điện hạ một lần nữa như bảy năm trước, sánh vai cùng nhật nguyệt, chứ không phải bị giam cầm tại tướng quân phủ nhỏ bé này.

Tiêu Tắc Tự ngẩn người.

Hạ Hàn Thanh người này... quả nhiên rất lạ!

Y quay đầu ôm lấy Hạ Hàn Thanh, dịu dàng gọi một tiếng "Tướng công."

"Thần ở đây!"

Tiêu Tắc Tự đột nhiên nở nụ cười, nụ cười này như ánh mặt trời mùa đông ấm áp tràn vào đáy lòng Hạ Hàn Thanh, tan chảy băng giá ngàn năm.

Nhưng nụ cười ngay lập tức tắt ngấm khi thấy bát thuốc mà Giang Lăng mang tới.

Ta không uống thuốc!

Hạ Hàn Thanh cầm bát thuốc, thổi nguội thuốc trong thìa, dỗ ngọt: "Điện hạ, là ngọt mà, thật sự ngọt, người nếm thử?"

Ta không tin!

Hạ Hàn Thanh lừa kẻ ngốc.

Y đột ngột lắc đầu, quay người định chạy, nhưng bị Hạ Hàn Thanh nắm chặt cổ tay, không có đường thoát.

Nhìn bát thuốc sắp đưa đến miệng, Tiêu Tắc Tự nhắm mắt, quyết tâm chịu chết.

Vừa đắng vừa hôi vừa tanh, ặc~

Không chờ y kịp nôn, một miếng mứt hoa quả tẩm đường trắng đã được nhét vào miệng y. Vị chua chua ngọt ngọt của mơ khô lập tức lấn át hết vị đắng trên đầu lưỡi.

"Ngọt không?"

"Ngọt... không, không ngọt..."

Hạ Hàn Thanh giữ cằm y, một thìa thuốc nữa lại đổ vào miệng. Cằm bị hất lên đột ngột, thuốc trong miệng Tiêu Tắc Tự chẳng muốn uống cũng phải trôi thẳng xuống cổ họng.

Hạ Hàn Thanh!

Cô sẽ không tha cho ngươi đâu.

"Ưm..."

Lần này lại là một miếng kẹo sữa, tan ngay trên đầu lưỡi, vị ngọt lan đến tận cổ họng.

Cô tạm tha mạng cho ngươi!

Không đợi y hoàn hồn, Hạ Hàn Thanh lại nhét một thìa thuốc nữa vào miệng y, động tác quả là có chút thô bạo.

Nhưng nếu không thô bạo, Tiêu Tắc Tự chắc chắn sẽ không uống thuốc. Hạ Hàn Thanh đã sớm nắm rõ cách ép y uống thuốc.

Hạ Hàn Thanh! Cô sẽ giết ngươi.

Khó khăn lắm mới uống xong một bát thuốc, Tiêu Tắc Tự bị hành hạ đến nỗi hồn phách rời khỏi thân xác, nước mắt lưng tròng.

Giọt nước mắt này không phải vì y sợ Hạ Hàn Thanh, mà vì thuốc đắng làm đầu lưỡi y tê dại, dẫn đến phản xạ sinh lý khiến nước mắt tuôn ra.

Thấy Hạ Hàn Thanh buông tay, y lập tức ôm quả cầu chạy ra khỏi thư phòng, cả đời này không muốn gặp lại Hạ Hàn Thanh nữa.

"Điện hạ?" Hạ Hàn Thanh cố gắng giữ y lại.

Nhưng Tiêu Tắc Tự chạy nhanh như gió.

Lục Tu Văn phì cười.

"Điện hạ thật sự sợ Tướng quân."

Từ Tấn đã kinh ngạc đến không thốt lên lời, trố mắt nhìn chằm chằm vào bát thuốc.

Tướng quân từ khi nào đã từng đút thuốc cho ai như thế này, ngay cả khi ở trong quân đội, có phải cạo xương cắt thịt cũng không ai dám kêu một tiếng đau, vậy mà cái người yếu đuối này lại khóc đến đỏ cả khóe mắt sau khi uống thuốc.

Thật là yếu ớt!

Tiêu Tắc Tự chạy một mạch ra khỏi thư phòng, cách xa vài dặm mới thở phào nhẹ nhõm. Quả nhiên Hạ Hàn Thanh đáng sợ đến mức này.

Chả trách biên giới Tây Bắc, tên tuổi của Hạ Hàn Thanh có thể làm trẻ con khóc thét.

"Điện hạ? Có chuyện gì vậy?"

Tiêu Tắc Tự ngước mắt lên, vừa vặn thấy Dung Tuyết đang lảng vảng trong vườn hoa.

Y làm sao dám nói rằng mình lén nghe Hạ Hàn Thanh nói chuyện rồi bị đâm một nhát, lại còn bị Hạ Hàn Thanh ép uống một bụng thuốc, thật mất mặt.

"Không có gì."

"Lúc trước bảo ngươi xem chân của Hạ Hàn Thanh, ngươi thấy thế nào?"

"Điện hạ, nô gia không phải hỏa nhãn kim tinh, sao có thể nhìn xuyên qua quần mà thấy vết thương của hắn được, ngài phải cởi quần hắn ra mới được."

"Được, tối nay ta sẽ cởi... gì?"

Tiêu Tắc Tự đột nhiên tỉnh ngộ, tức giận nói: "Ngươi tự đi mà cởi!"

"Nô gia không dám!"

"Cô cũng không dám!"

Hạ Hàn Thanh đáng sợ đến mức này.

"Nô gia có một vị thuốc, không màu không vị, uống vào nửa canh giờ sẽ không tỉnh lại."

Tiêu Tắc Tự mở lòng bàn tay, một bình ngọc nhỏ xinh rơi xuống, bất chợt trong đầu y lóe lên một ý nghĩ đen tối.

Nếu y làm cho Hạ Hàn Thanh bất tỉnh, chẳng phải Hạ Hàn Thanh sẽ tùy ý y hành xử sao?

Y sẽ cho Hạ Hàn Thanh uống loại thuốc đắng nhất, bắt hắn phải uống cho hết.

Chưa đến tối, Thính Lan đã trở về, nàng cung kính hành lễ trước Tiêu Tắc Tự, mọi việc đã được thu xếp ổn thỏa.

"Lý đại nhân đã nhận được thư của điện hạ, liền lên đường tiến cung."

Vì chuyện buôn bán gạo, Cảnh Thuận Đế rất tin tưởng Lý Dục Thư, ông không ngờ rằng trong triều đình của mình lại có người như vậy.

Trong ngự thư phòng, Cảnh Thuận Đế không ngừng khen ngợi, rất tán thưởng Lý Dục Thư.

Lý Dục Thư quỳ xuống, đem phương pháp trong thư của Tiêu Tắc Tự tâu lên cho Cảnh Thuận Đế, Cảnh Thuận Đế nghe xong rất vui mừng, lập tức phong cho ông làm Khâm sai đại thần, đi điều tra việc này.

Nhân lúc đêm tối mờ ảo, Lý Dục Thư lặng lẽ rời thành.

Trong phủ Tướng quân, ánh nến lập lòe, trăng sáng chiếu qua khung cửa nhỏ.

Tiêu Tắc Tự lén đổ thuốc vào rượu của Hạ Hàn Thanh, mặt nước phản chiếu lấp lánh, y nếm thử một ngụm, quả nhiên không màu không vị, không lo Hạ Hàn Thanh phát hiện.

Nhưng rõ ràng y làm vậy là muốn tốt cho Hạ Hàn Thanh, tại sao lại cảm thấy như kẻ trộm thế này?

"Tướng công, uống rượu đi,"

Tiêu Tắc Tự rót đầy một ly cho hắn, cười tươi như không có chuyện gì.

"Thần... Điện hạ, thần thật sự không giỏi uống rượu, thôi được, tạ ơn điện hạ."

Hạ Hàn Thanh vẫn uống cạn chén.

Tiêu Tắc Tự thấy hắn uống hết sạch, nụ cười gian xảo hiện lên trên mặt, ánh mắt lộ rõ vẻ tinh quái, vui mừng khôn xiết khi gắp thức ăn cho Hạ Hàn Thanh.

Ngươi chết chắc rồi, Hạ Hàn Thanh.

Cô nhất định sẽ cho Hạ Hàn Thanh uống loại thuốc đắng nhất!

Hạ Hàn Thanh được y gắp đồ ăn cho, cảm thấy vô cùng bất ngờ. Đây là lần đầu tiên điện hạ gắp đồ ăn cho hắn, đĩa thức ăn chất đầy như một ngọn núi nhỏ, hắn cảm động đến nỗi sống mũi cay cay.

"Thần nhất định sẽ ăn hết."

Hạ Hàn Thanh mặt đỏ bừng, không biết là do ánh nến chiếu hay là do say rượu.

Vừa dứt lời, chưa ăn được mấy miếng, hắn đã ngã đổ xuống bàn, hai mắt nhắm nghiền.

Tiêu Tắc Tự buông đũa, búng tay một cái, Dung Tuyết đang đứng ngoài liền tiến vào, khóa chặt cửa.

Tiêu Tắc Tự đứng dậy, bế Hạ Hàn Thanh lên giường.

"Ngươi cởi!"

Dung Tuyết nghẹn lời, "Nô gia không dám."

"Hắn đã ngất rồi."

"Vẫn là điện hạ cởi đi, dù gì cũng là phu quân của ngài."

Tiêu Tắc Tự nghiến răng, tháo bỏ đai lưng rườm rà của Hạ Hàn Thanh, nhưng chiếc đai đó quá phức tạp, y phải mất rất nhiều sức lực mới cởi được. Y kéo áo dài của Hạ Hàn Thanh lên, nhanh chóng cởi quần hắn ra, tụt xuống tận mắt cá chân, để lại một chiếc quần lót mỏng.

Làm xong tất cả những việc này, y mới hài lòng khoanh tay, không chút kiêng nể mà đánh giá Hạ Hàn Thanh.

Đầu gối phải của hắn có một vết thương do mũi tên, đã đóng vảy, nhưng vẫn rất đáng sợ.

"Điện hạ..."

"Thật ra không cần cởi, chỉ cần xắn ống quần lên là được rồi?"

Tiêu Tắc Tự: "..." Đã cởi rồi.

"Xem vết thương của hắn đi."

"Ngài có cảm thấy chúng ta giống như Phan Kim Liên và Tây Môn Khánh [1] đang thông dâm không?"

Tiêu Tắc Tự giận dữ nói: "Câm miệng!"

Y vén áo ngồi một bên, tư thế nghiêm chỉnh, nhìn chiếc kim bạc đâm vào người Hạ Hàn Thanh.

Không hiểu sao, Tiêu Tắc Tự bất chợt toát mồ hôi.

Cảnh Thuận đế muốn mạng của Hạ Hàn Thanh, nhưng y lại muốn Hạ Hàn Thanh sống. Hạ Hàn Thanh là chiến thần, lại là bậc trung quân ái quốc.

Có hắn, Đại Yến mới có thể bình an.

Nếu Hạ Hàn Thanh chết đi, các quốc gia như Bình Châu, Đông Di nhất định sẽ tìm cách thử thách, lại một lần nữa kéo quân trở lại.

Hạ Hàn Thanh chính là kim cương trụ của Đại Yến, tên của hắn chính là chiếc khiên bảo vệ tốt nhất.

Tiếc rằng phụ hoàng của y những năm qua bị thế gia áp chế quá nặng, chìm đắm trong quyền lực, bất kỳ ai uy hiếp đến quyền lực của ông ta đều phải chết.

Trước là Ngôn gia, giờ đã đến lượt Hạ Hàn Thanh và Viên gia, hành động này quá nóng vội, chỉ khiến triều đình thêm tan rã.

Dung Tuyết thu kim châm lại, đôi mày nhíu càng lúc càng chặt.

"Điện hạ, thuộc hạ y thuật không tinh thông. Nhưng có một người có lẽ có thể chữa trị."

"Ai?"

"Chùa Hồng La, sư phụ của Đường Bạch Ngọc, Tịch Nhiên đại sư. Xương chân dưới của Hạ tướng quân có dấu hiệu vỡ vụn, độc tố đã thâm nhập vào xương tủy, hơn nữa loại độc này... không phải là độc của Bình Châu, mà là..."

"Cứ nói không sao."

"Là một loại độc dược đặc hữu của hoàng thất Đại Yến, người ngoài rất khó để có được. Loại độc này gọi là 'Thiên Châm', mỗi khi trời mưa âm u thì đau đớn vô cùng, như thể có một nghìn cây kim đâm vào vậy."

"Hơn nữa nếu thời tiết ấm áp, độc tố sẽ theo mạch máu lan khắp cơ thể, cho đến khi đến tim. Nếu không giải độc, e rằng thật sự không còn mấy năm nữa."

Tiêu Tắc Tự không ngờ rằng phụ hoàng của y giờ đây đã điên cuồng đến mức này.

Hạ độc đại tướng quân của mình, chiêu độc này cũng nghĩ ra được.

Tự chặt tay mình, là muốn chết sớm sao?

Y siết chặt đôi tay, đồng tử co lại, gương mặt với đường nét sắc bén phủ lên bởi ánh trăng mờ nhạt, y ngồi trong bóng tối không nói gì.

Nhưng Dung Tuyết lại cảm thấy áp lực trong phòng thấp đến đáng sợ, như thể có ai đó đang bóp chặt cổ hắn, khiến hắn không dám thở mạnh.

"Truyền tin cho Đường Bạch Ngọc, Cô muốn đến chùa Hồng La bái phỏng Tịch Nhiên đại sư."

"Điện... hạ, Tịch Nhiên đại sư... đại sư đã xuất hành đi du ngoạn rồi."

Dung Tuyết run rẩy, nói không nên lời, sợ hãi đến mức ngã quỵ xuống dưới chân Tiêu Tắc Tự, không còn vẻ tự nhiên như trước.

Áp lực xung quanh càng thấp hơn.

"Khi nào trở về?"

"Thuộc hạ sẽ bảo Đường Bạch Ngọc truyền tin, nhanh chóng mời Tịch Nhiên đại sư trở về, Hạ tướng quân chắc chắn, vẫn, vẫn có thể chịu đựng thêm một hai năm nữa."

Bóng tre chiếu qua cửa sổ rơi xuống nền gạch, từ góc tối cuối cùng cũng vang lên âm thanh nhè nhẹ.

"Vậy thì đợi thêm đi."

"Bảo Phong Hà đi điều tra chân tướng về vết thương trên chân của Hạ Hàn Thanh, rốt cuộc là kế sách của quân địch hay là có nội gián."

"Vâng..."

Tiêu Tắc Tự ngồi dưới ánh nến, đầu ngón tay đột nhiên chạm vào má Hạ Hàn Thanh, lướt qua đôi mày, đột nhiên tim y đập loạn nhịp, ngay sau đó có một cơn gió thoảng qua, ngọn nến phụt tắt, che đi những cảm xúc trong mắt Tiêu Tắc Tự.

[Hạ Hàn Thanh, Cô sẽ cứu ngươi.]

Y ngồi bên giường, chuẩn bị mặc lại quần cho Hạ Hàn Thanh, ước chừng nửa canh giờ cũng đã qua rồi.

Tuy nhiên, vừa mới đặt tay lên thì đã có một bàn tay khác đè lên tay y, ngẩng đầu lên thì bắt gặp đôi mắt mơ màng của hắn.

"Điện hạ... Ngài, tại sao lại cởi quần của thần?"

Tiêu Tắc Tự tròn mắt kinh ngạc, sao lại tỉnh dậy vào đúng lúc này?

[Cô không phải! Cô không có!]

Dung Tuyết nghe thấy giọng của Hạ Hàn Thanh, vội vàng cúi người, tìm chỗ trốn, đột nhiên nghiến răng một cái, chui vào gầm giường.

Qua một khe hở nhỏ, Dung Tuyết hít một miệng đầy bụi, tay không biết sờ phải thứ gì đó, mỏng mỏng, một cuốn sách?

Hắn lật qua hai lần, rồi ném thẳng ra ngoài.

Hạ Hàn Thanh nghe thấy động tĩnh, liếc mắt một cái, liền nhìn thấy cuốn "Hải Đường Hoan" mà hắn giấu kỹ trước đó rơi xuống đất, trang sách theo gió bay xào xạc, vừa khéo mở ra một trang khá trần trụi.

Sắc mặt hắn đột nhiên đỏ bừng, tay vốn còn giữ chặt quần lúc nãy đột nhiên buông ra.

"Điện hạ chẳng lẽ là muốn học theo cuốn sách đó? Cuốn sách... Điện hạ muốn..."

Hắn vừa nói vừa đỏ mặt, quay mặt đi chỗ khác, rồi thuận thế nằm xuống, dáng vẻ như sẵn sàng để y làm gì thì làm.

"Không phải!"

Tiêu Tắc Tự cố gắng phản bác, giọng nói rõ ràng.

[Cô không muốn!!]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro