Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8

Tiêu Thừa Duẫn không ngoảnh đầu lại, nhanh chóng bước đi, bước chân khập khiễng, giống như phía sau có hồng thủy mãnh thú đang đuổi theo, hoảng loạn mà chạy trốn.

Thậm chí không kịp gọi người lau sạch đất cát trên mu bàn chân.

Tiêu Tắc Tự khẽ cười nhạo một tiếng, tiếp tục đẩy xe lăn đi.

Lần sau sẽ không chỉ là ngón chân đơn giản như vậy nữa đâu.

"Tam đệ!"

Lại một giọng nói trầm thấp đột nhiên truyền đến.

Tiêu Tắc Tự dừng bước, đối diện với vị nam tử khoác lam bào đang đến gần, người này vóc dáng cao lớn, ánh mắt sâu thẳm, tướng mạo rất đoan chính, quả là phong độ phi phàm, ôn nhã văn nhã.

Tiêu Kiến Bạch—

Đại hoàng huynh của y!

Không giống như Tiêu Thừa Duẫn với ngoại tổ hiển hách.

Tiêu Kiến Bạch là con của hoàng đế và một cung nữ sau khi hoàng đế uống say mà có, hoàng đế vốn không ưa thích, chỉ nuôi dưỡng một cách tùy tiện trong cung.

Sau này Lệ phi không có con, liền nhận Tiêu Kiến Bạch về nuôi dưỡng.

Xét đến thể diện của sủng phi, hoàng đế mới khó khăn lắm nhìn đến đứa con này.

Chỉ tiếc Lệ phi cũng xuất thân thấp hèn, ngày thường vẫn không thể tranh đấu với Tiêu Thừa Duãn.

"Vi thần tham kiến Túc vương điện hạ."

"Ừ."

Tiêu Kiến Bạch chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng, ánh mắt dừng lại trên tay Hạ Hàn Thanh đang nắm lấy tay của Tiêu Tắc Tự, mãi không rời đi.

Hạ Hàn Thanh bị hắn nhìn đến thấy kỳ lạ, nhưng lại càng nắm chặt hơn.




Đối diện với Tiêu Tắc Tự, Tiêu Kiến Bạch trong mắt vô thức hiện lên một tia phức tạp, "Ngươi đã trở về rồi."

Tiêu Tắc Tự nở nụ cười, trong lòng vẫn đang suy tính cách gây chuyện.

Trong Trường Nhạc cung đang đốt loại hương liệu tốt nhất, Tiêu Tắc Tự hơi hít vào, cảm thấy buồn nôn. Người đã chết rồi, còn bày ra vẻ tình sâu nghĩa nặng này là cho ai xem đây?

Lúc sống không biết đối xử tốt, chết rồi lại xây lăng mộ hoành tráng.

Trong tẩm điện, Cảnh Thuận Đế ở tuổi hơn bốn mươi đã ngồi sẵn ở vị trí cao nhất, đang ở độ tuổi trung niên, không cần nổi giận mà vẫn toát lên uy nghi, cả cung điện đều bị bao trùm bởi áp lực từ ông.

Nhìn thấy Tiêu Khải đã già đi nhiều, Tiêu Tắc Tự giấu đi một tia châm chọc, đoán rằng ông những năm qua đã tốn không ít sức lực trong việc đấu đá với các thế gia.

Bên cạnh Cảnh Thuận Đế, hai bên trái phải ngồi hai vị phi tần. Bên trái là Thục phi, khoác lên mình bộ cung trang màu đỏ thẫm uốn lượn chạm đất, dáng người thướt tha, đường cong gợi cảm. Mặc dù đã qua tuổi bốn mươi, nhưng bảo dưỡng kỹ càng, khí thế lấn át, chẳng khác nào Tiêu Thừa Duẫn.

Bên phải là Lệ phi ôn nhu, khoác lên mình y phục lụa xanh biếc như cánh hoa mẫu đơn, dung mạo như hoa phù dung, đôi mày cong như liễu, tính tình dịu dàng, quả thực là mỹ nhân hiếm có, chẳng trách bao năm qua vẫn được sủng ái không suy giảm.

"Hạ Hàn Thanh tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn an, vi thần ra mắt Thục phi nương nương, Lệ phi nương nương, nương nương vạn an."

Hạ Hàn Thanh ngồi trên xe lăn, chắp tay cúi đầu.

Hoàng đế đã miễn cho hắn lễ nghi quỳ bái, hắn cũng không cần phải giả vờ tỏ ra lễ phép.

Dưới ngai vàng, Tiêu Kiến Bạch ngồi bên trái và Tiêu Thừa Duẫn ngồi bên phải.

Hậu cung con cái thưa thớt, dù rằng hoàng đế có không ít cung phi, nhưng qua bao năm, người thì đã chết, kẻ thì bị thương, chỉ còn lại ba đứa con trai. Người mới có nhiều đến đâu, không có con cái làm chỗ dựa, hậu cung vẫn là thiên hạ của Thục phi và Lệ phi.

"Hạ khanh, miễn lễ."

Ánh mắt Cảnh Thuận Đế lướt qua người Hạ Hàn Thanh, dừng lại trên Tiêu Tắc Tự, đứa con trai này từng là niềm kiêu hãnh lớn nhất của ông.

Dù là học thức, võ nghệ, hay cách làm thần, làm vua, y đều không để lọt kẽ hở.

Nhưng mẫu thân y lại họ Ngôn!

"Tam điện hạ chẳng lẽ ngay cả phụ hoàng cũng không nhận ra sao?"

Giọng nói ngọt ngào, mang theo ý chế giễu, cao cao tại thượng, toát ra vẻ quyến rũ cùng sự sắc bén.

Cảnh Thuận Đế còn chưa lên tiếng, bà đã vội vã, mẫu tử đúng là không hổ danh là mẫu tư.

Hạ Hàn Thanh cũng nhận ra điều gì đó, kéo kéo vạt áo của Tiêu Tắc Tự, "Điện hạ, cần phải bái kiến bệ hạ và hai vị nương nương."

"Bệ hạ, có lẽ tam điện hạ đã lâu không ra ngoài, chi bằng miễn cho tam điện hạ lễ này."

Lệ phi dịu dàng, giọng nói như tiếng chuông gió vang lên, sắc mặt của Cảnh Thuận Đế mới dễ chịu hơn một chút.

Thục phi vẫn không chịu buông tha, "Dù sao cũng phải gọi một tiếng phụ hoàng, nếu không người ta lại tưởng tam điện hạ không coi phụ hoàng vào mắt."

Tiêu Tắc Tự cứ đứng đó yên lặng, nhìn hai vị phi tần đấu đá lẫn nhau.

Trong mắt Cảnh Thuận Đế thoáng qua một tia buồn bã, Tiêu Tắc Tự thật sự rất giống mẫu thân mình.

Hạ Hàn Thanh thấy tình thế có vẻ không ổn, kéo kéo góc áo của Tiêu Tắc Tự.

"Điện hạ, người ngồi trên kia là phụ hoàng của ngài."

"Phụ hoàng..."

Tiêu Tắc Tự đột nhiên lên tiếng.

Trong đại điện, theo tiếng của y mà mọi thứ trở nên tĩnh lặng.

Tim Cảnh Thuận Đế khẽ nhói. Bên ngoài đều đồn rằng Tiêu Tắc Tự đã ngốc rồi. Ông đã phái nhiều ngự y bí mật điều tra, quả thực y đã ngây dại, nhưng giờ đây sao lại có vẻ bình thường như vậy?

Tiêu Tắc Tự nhếch môi, rồi đột nhiên ngơ ngác hỏi: "Tướng công, phụ hoàng là thứ gì?"

Lời vừa dứt, Thục phi sợ hãi đến mức làm rơi chén trà xuống đất, phát ra một tiếng đục ngầu, bà vội vàng cúi xuống nhặt chén lên.

Thiên hạ này, ai dám mắng hoàng đế là thứ gì?

Nhưng Tiêu Tắc Tự dám.

Y không chỉ dám, mà còn có chỗ dựa để không sợ. Y giờ là một kẻ ngốc, y có thể tùy tiện nói lời ngông cuồng, cùng lắm chỉ bị trách phạt bằng lời nói.

Y càng vô lễ, thì càng làm chắc chắn thêm tình trạng ngây dại của mình.

Dù gì thì người tỉnh táo nào dám mắng thẳng mặt hoàng đế?

Tiêu Kiến Bạch cau mày, không nói gì. Ở phía đối diện, Tiêu Thừa Duẫn lại lộ vẻ ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt.

"Điện hạ, không được vô lễ."

Hạ Hàn Thanh miệng nói vậy, nhưng hoàn toàn không có ý trách cứ. Điện hạ chỉ ngây dại, không biết phụ hoàng là gì cũng là chuyện bình thường.

Điện hạ ngoan ngoãn như vậy, sao có thể lăng mạ bệ hạ ngay tại chỗ được.

Trên mặt Cảnh Thuận Đế không thể hiện cảm xúc, chỉ có không khí xung quanh đột ngột trở nên nặng nề.

Đột nhiên, ông vẫy tay, "Nhi tử, lại đây, để phụ hoàng xem ngươi nào."

Ánh mắt sâu thẳm không gợn sóng, ông nhất định phải xác nhận lại xem Tiêu Tắc Tự có thật sự ngốc hay không.

Vừa dứt lời, đại thái giám bên cạnh Cảnh Thuận Đế, Khang Đức Lộc, lập tức đi xuống mời người.

"Tam điện hạ, xin mời."

Tiêu Tắc Tự lùi lại một bước, nắm chặt lấy vạt áo của Hạ Hàn Thanh, ánh mắt đầy vẻ cầu cứu.

"Tướng công, ta sợ, ta không muốn đi."

Hạ Hàn Thanh trầm mặc một lúc, rồi nắm chặt lại ngón tay lạnh lẽo đó.

"Bệ hạ, điện hạ nhát người..."

"Ôi, Hạ tướng quân nói gì thế? Bệ hạ là phụ hoàng của tam điện hạ, làm sao có thể coi là người lạ được? Ngược lại, Hạ tướng quân chỉ mới thành thân với điện hạ ba ngày, mà tam điện hạ đã quấn quýt với tướng quân như thế, chẳng lẽ đã bị chuốc thứ gì mê muội, muốn chia rẽ tình cha con sao?"

Thục phi lạnh lùng cười nhìn hai người.

Hạ Hàn Thanh từ khi trở về từ chiến trường đã dâng sớ lên Bộ binh, nói về việc lương thảo vận chuyển không kịp thời, hoàng đế lập tức phạt huynh trưởng của bà một năm bổng lộc.

Mối thù này bà không thể không trả.

"Vi thần không dám, chỉ là tam điện hạ tâm tư đơn thuần, ngoan ngoãn, chỉ dám giao tiếp với những người có tính tình ôn hòa. Nương nương nói vậy, đương nhiên điện hạ không dám đến gần."

Nhìn thấy Hạ Hàn Thanh chỉ bằng vài ba lời đã phản bác lại, lời nói hàm ý trách bà chua ngoa, Thục phi mắt trừng lớn, định lên tiếng thêm.

Chỉ thấy Tiêu Tắc Tự từng bước từng bước đi lên trên.

Mỗi bước y đi, mọi người đều vô thức nắm chặt lấy chén trà, không dám rời mắt nửa khắc. Họ nhất định phải biết rõ ràng Tiêu Tắc Tự thật sự là ngốc hay giả vờ.

Cuối cùng, Tiêu Tắc Tự dừng lại.

"Phụ hoàng!"

Y ngước mặt lên, nở nụ cười ngây ngô, gọi một tiếng.

Đứng trước án thư của hoàng đế, Tiêu Tắc Tự cứ thế đứng thẳng, nhìn ông ta mà không hề e dè.

Cảnh Thuận Đế bị tiếng "Phụ hoàng" ấy làm cho tâm trí chợt quay về quá khứ, ngây người một lúc, nhưng rất nhanh sau đó ông ta đã tỉnh lại.

"Tự nhi, phụ hoàng đã lâu không gặp ngươi."

Cảnh Thuận Đế chăm chú nhìn y, cố tìm kiếm dấu vết nào đó của sự giả dối.

Tuy nhiên, Tiêu Tắc Tự chẳng hề sợ hãi, y nuốt một ngụm nước bọt, đôi mắt không rời khỏi đĩa bánh trắng bốn màu trên án thư của hoàng đế.

Cảnh Thuận Đế nhìn chằm chằm một hồi, chẳng phát hiện ra điều gì, có chút tiếc nuối, nhưng nhiều hơn là sự nhẹ nhõm và mừng rỡ.

"Thích cái này không?"

Tiêu Tắc Tự điên cuồng gật đầu.

"Đây là bánh da trắng, lấy đi, trẫm ban cho ngươi đấy."

Tiêu Tắc Tự thấy thế liền bưng đĩa bánh chạy mất.

"Tướng công, có đồ ăn ngon này."

Y chạy bay xuống dưới, nhón lấy một miếng bánh da trắng đưa đến miệng Hạ Hàn Thanh, chính mình cũng nhét đầy miệng, má phồng lên như một con chuột nhỏ.

Thục phi bật cười thành tiếng.

Quả thật là một kẻ ngốc...

"Không ngon bằng bánh ở Hồi Vị Lâu."

Tiêu Tắc Tự ăn hai miếng thì mất hứng.

"Hồi Vị Lâu?"

Cảnh Thuận Đế hứng thú.

Khang Đức Lộc đứng bên cạnh vội bổ sung: "Bệ hạ, đó là một tửu lâu trong kinh thành, nổi danh với món ăn tuyệt hảo, bánh ngọt cũng là một tuyệt phẩm, thường phải xếp hàng nhiều canh giờ mới mua được."

"Ồ? Trẫm còn chưa từng nghe qua."

Tiêu Tắc Tự ngấm ngầm nhếch môi.

"Vậy để ta mời người ăn bánh hoa đào."

Y chạy lon ton đến phía sau xe lăn của Hạ Hàn Thanh lấy ra một gói giấy dầu, lại chạy đến trước mặt hoàng đế, đặt xuống.

Nhẹ nhàng tháo dây, khi gói giấy mở ra, Cảnh Thuận Đế lập tức ngừng thở, thần sắc căng thẳng, thậm chí đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống "đồ vật hiểm ác lộ diện."

Nhưng bên trong gói giấy màu vàng chỉ yên lặng nằm sáu chiếc bánh hoa đào.

Cảnh Thuận Đế nhón lấy một chiếc, không dám ăn, liền đưa cho Khang Đức Lộc, Khang Đức Lộc nheo mắt cắn một miếng.

"Bệ hạ, hương vị thật sự không tồi."

Cảnh Thuận Đế lúc này mới dám cầm lấy bánh hoa đào cắn thử một miếng, mùi vị thơm ngọt tan chảy nơi đầu lưỡi, hương vị còn lưu lại nơi kẽ răng, ông ta ăn một cái mà vẫn muốn ăn thêm.

Liên tục ăn hai cái, vẫn chưa thấy ngấy.

"Thật sự rất ngon, dư vị mãi không quên, xứng đáng với cái tên Hồi Vị Lâu."

Tiêu Tắc Tự vẫn đứng đó, cười ngốc nghếch.

Hồi Vị Lâu là sản nghiệp của nhà họ Viên, mấy năm nay nổi lên, nhà họ Viên dùng Hồi Vị Lâu kiếm được không ít bạc, tuy nhiên việc thu lợi lớn từ Hồi Vị Lâu không đơn giản chỉ dựa vào món ăn ngon.

Nguyên nhân bên trong, chỉ cần hoàng đế ăn thêm vài lần nữa sẽ phát hiện.

Thục phi nương nương, xem như đây là chút lòng hiếu thảo của nhi thần.

Lần gặp mặt đầu tiên, món quà lớn này, xin người nhận cho tốt.

"Bệ hạ, tam hoàng tử vẫn nhớ đến bệ hạ mà."

Lệ phi mỉm cười dịu dàng, ánh mắt như hoa, nói những lời làm mềm lòng, đúng vào cảm giác hối hận của Cảnh Thuận Đế.

Thục phi vốn dĩ không hay làm những việc bề ngoài như thế, lúc này hừ lạnh một tiếng: "Nếu thật sự nhớ đến bệ hạ, sao có thể rơi vào tình cảnh hôm nay?"

Sắc mặt Tiêu Tắc Tự trầm xuống.

Rất nhanh sau đó y lại nở nụ cười, vui vẻ nói với Hạ Hàn Thanh: "Tướng công, cái này gọi là một người đóng vai tốt, một người đóng vai xấu phải không?"

Lời vừa ra khỏi miệng, nụ cười trên mặt Lệ phi cứng lại, thầm nghĩ không ổn, quả nhiên thấy sắc mặt của Thục phi trở nên u ám.

Thục phi nắm chặt khăn tay, mặt mày méo mó, thì ra bà đã mắc mưu của Lệ phi, tiện nhân này đúng là giỏi làm những chuyện như thế.

Tiêu Tắc Tự sau khi gây ra sự chia rẽ thì chạy đến bên cạnh Hạ Hàn Thanh, Hạ Hàn Thanh vẫn cười đầy cưng chiều, điện hạ thật ngoan.

Hạ Hàn Thanh và Tiêu Tắc Tự ngồi vào chỗ, nhưng trên bàn tiệc không biết vô tình hay cố ý toàn dùng bàn thấp, mọi người đều quỳ gối ngồi trước bàn, Hạ Hàn Thanh bị thương ở chân, ngồi xe lăn, trở nên lạc lõng.

Hắn ngồi đó có chút gò bó, một lúc lâu mới định đứng dậy, thử xem có thể quỳ ngồi xuống được không.

Tiêu Tắc Tự nhíu mày, cuối cùng tự mình chạy ra phía sau điện đường, kéo về một chiếc ghế cao hơn một chút, nhanh nhẹn đặt ghế cạnh Hạ Hàn Thanh, rồi ngồi xuống.

Hai người ngồi cao hơn, trông rất không hợp với bầu không khí của buổi tiệc.

Tiêu Tắc Tự cúi người, cầm bát đĩa lên, múc đầy món ăn, đặt bên cạnh Hạ Hàn Thanh, chẳng cho hắn có cơ hội đứng dậy.

"Tướng công, ăn cơm nào!"

Tiểu ngốc tử cũng ngồi trước ghế, so vai kề vai với Hạ Hàn Thanh, tập trung vào ăn uống, chẳng bận tâm đến ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh.

Tiêu Thừa Duẫn thầm nghĩ, nếu tên ngốc này mà không ngốc, hắn sẽ ăn cứt!

Hạ Hàn Thanh cảm động đến rối bời, điện hạ thật tốt.

"Hạ khanh, vết thương ở chân thế nào rồi?"

"Bẩm bệ hạ, đại phu nói e rằng khó có thể đứng dậy được."

Hạ Hàn Thanh nói một cách khiêm tốn, không đến mức nghiêm trọng như vậy, nếu gặp được danh y, vẫn có khả năng chữa khỏi.

"Đã vào cung rồi, Khang Đức Lộc, đi mời Lưu thái y đến xem chân cho Hạ tướng quân."

Hạ Hàn Thanh cúi đầu cảm tạ.

Sự thử thách của bệ hạ đã bắt đầu, Hồng Môn yến này, cuối cùng cũng không tránh được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro