6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối mời khách, Chương Bắc Đình và Tống Yến Khanh vừa về nhà đã bận rộn.

Chương Bắc Đình giết cá phi cá, Tống Yến Khanh rửa chén nấu cơm.

Mặc dù Tống Yến Khanh đã xem Chương Bắc Đình làm băng phấn và ngao nước đường qua, nhưng vẫn bị thủ pháp xắt rau lưu loát của hắn làm cho kinh ngạc. Ngay cả đầu bếp của Tống gia cũng không cắt cá đẹp mắt đến như vậy được.

Món ăn vừa được cho vào nồi, mùi thơm của cá và dưa cải chua nhanh chóng tràn ngập trong căn bếp, Tống Yến Khanh liền không suy nghĩ những chuyện đó nữa.

Thật sự quá thơm.

Có đủ cá rồi nên Chương Bắc Đình chỉ lấy thêm một quả dưa chuột làm món ăn phụ.

Hà Hải từ quầy hàng quay về tắm, mang theo Lỗi Lỗi vừa đi đến cửa Chương gia thì đúng lúc Chương Bắc Đình bưng đồ ăn đi ra từ nhà bếp.

"Chương thúc, thúc nấu món gì ngon vậy?" Lỗi Lỗi hít hít cái mũi, "Thơm quá."

Cơm chiều đãi ở trong sân, Chương Bắc Đình đặt chén đĩa xuống, vẫy tay nói: "Ta làm cá hầm cải chua, ngươi ăn xem có thích không?"

"Ta thích!" Lỗi Lỗi không chút do dự nói.

Hà Hải bật cười, Lỗi Lỗi còn chưa nhìn đến mà đã tự tin hô thích rồi.

Dẫn Lỗi Lỗi đi tới trước bàn, Hà Hải chỉ liếc mắt một cái liền thầm nghĩ lẽ ra ban nãy mình không nên cười nhạo Lỗi Lỗi.

Chén sứ đựng cá to gần bằng chậu rửa mặt, ngoài mặt là thịt cá trắng mềm, điểm xuyến hành lá màu xanh ngọc và ớt đỏ tươi, phía dưới là canh cá vàng óng, trong chén còn ánh lên vài màu sắc tươi sáng, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta phải nuốt nước bọt.

Sắc hương đều có.

Chương Bắc Đình dùng đũa gắp một miếng cá bỏ vào trong chén trước mặt Lỗi Lỗi, hỏi: "Ngươi biết lựa xương không?"

"Ta biết." Lỗi Lỗi gật đầu.

Tuổi tác Lỗi Lỗi không lớn nhưng dùng đũa không tồi.

Sau khi nói cảm ơn Chương thúc, Lỗi Lỗi liền gắp lên miếng cá phi lê cho vào miệng.

Chương Bắc Đình không kịp nhắc nhở. Món cá hầm cải chua này vừa mới lấy ra khỏi chảo, trên mặt còn có dầu nóng nên ăn nhanh rất dễ bị bỏng.

Lỗi Lỗi bị nóng đến thở hít hà liên tục, nhưng nói thế nào vẫn không chịu nhả miếng cá phi lê trong miệng ra.

Ba người lớn đều bị vẻ mặt của Lỗi Lỗi chọc cười.

"Chúng ta cũng ăn đi." Chương Bắc Đình nói.

Tống Yến Khanh thu hồi tầm mắt, nhìn thấy trong chén mình nhiều ra hai miếng thịt cá.

Bên cạnh là đôi đũa của Chương Bắc Đình còn chưa lấy về.

Y cúi đầu gắp, cá vừa vào miệng, cảm nhận được đầu tiên chính là vị thơm dịu của dưa cải chua, sau đó khẩu vị lập tức bị kích thích, cảm thấy thịt cá trơn mềm tươi ngon vô cùng.

Món cá không hề có chút mùi tanh nào.

Lại xem Hà Hải ngồi đối diện, cắn một ngụm rồi thì ngoại trừ gắp đồ ăn cho Lỗi Lỗi tay ngắn với không tới, miệng và đũa liền không tách khỏi nhau được.

Chỉ trong một lát sau, bốn người đều ăn hơn phân nửa lượng cơm trong chén.

Chương Bắc Đình đứng dậy, đi vào nhà bếp lấy ra bốn cái muỗng.

Lỗi Lỗi nhìn trong chén nhiều ra một cái muỗng, ngẩng đầu nói: "Chương thúc, ta không cần muỗng."

"Ăn cùng canh cá thử xem." Chương Bắc Đình thả cho mỗi người một cái muỗng.

Hà Hải theo lời, múc cho chính mình và Lỗi Lỗi mấy muỗng canh.

Cơm trắng chan nước canh thì hạt cơm hơi nở ra chút, múc một muỗng cơm ăn với canh ăn cùng nhau liền cảm nhận được canh cá nồng đậm tươi ngon, hương cơm mềm dẻo ngon lành, thừa dịp vẫn còn ấm nóng mà nuốt xuống cổ họng, chỉ còn lại cảm giác thoải mái đến giãn nở toàn bộ lỗ chân lông trên người.

Mấy người chăm chú ăn đến chóp mũi đổ cả mồ hôi, bụng căng tròn xoe mới dừng lại.

Hai mắt Hà Hải trống rỗng, thoả mãn ợ một hơi, "Cho dù bây giờ có gà vịt thịt cá gì trước mặt, ta cũng không thèm nhìn nữa đâu."

Chương Bắc Đình bật cười, nhìn Tống Yến Khanh. Hai người ăn ý quay về phòng, bưng ra bốn cái chén nhỏ.

"Thật sự có sao?" Hà Hải ngơ ngác hỏi.

"Băng phấn." Chương Bắc Đình nói, "Mỗi người chỉ đủ một chút."

Đây là hắn lưu lại trước khi ra quán ăn, tính toán buổi tối sẽ ăn cùng Tống Yến Khanh nên chỉ giữ đủ phần cho người bọn họ mà thôi.

Lúc này mọi người đều no nê, mỗi người chia nhau một chút ăn giải khát là vừa.

Hà Hải xoa xoa bụng, "Nếu là băng phấn, ta nghĩ ta còn có thể ăn thêm."

Mấy người bưng chén, câu được câu không mà nói chuyện phiếm.

Hà Hải nói: "Chương ca, tay nghề này của ngươi mà mở tiệm cơm thì nhất định sinh ý sẽ thật tốt."

"Chờ tích cóp đủ tiền rồi mở." Chương Bắc Đình nói. Trước khi xuyên qua, hắn đã là đầu bếp hàng đầu trong nước, một sạp băng phấn nho nhỏ căn bản là không đủ cho hắn phát huy tài nghệ.

"Ngươi định mở ở Vân Dương Thành hay là bên cạnh học viện Bạch Hạc?" Hà Hải rất quan tâm điểm này, nếu không ở Vân Dương Thành thì sẽ không có cơ hội đến ăn ủng hộ được rồi.

"Vân Dương Thành." Chương Bắc Đình nói, "Ta không định đi thư viện Bạch Hạc."

Hà Hải ngẩn người, không ngờ Chương Bắc Đình cư nhiên không đi thư viện Bạch Hạc nữa, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại thì cũng có thể lý giải, rốt cuộc nếu vẫn luôn ở Vân Dương Thành thì có lẽ Chương phụ Chương mẫu sẽ không nhiễm phải bệnh dịch.

Hà Hải khẽ thở dài, "Về sau nếu có gì giúp được, Chương ca cứ nói cho ta một tiếng."

"Kỳ thật hiện tại có một việc, có lẽ ngươi có thể giúp ta." Chương Bắc Đình nói.

"Việc gì a?"

Chương Bắc Đình trầm ngâm chốc lát rồi mới nói: "Sáng hôm qua nương ngươi mang cho chúng ta một chút hành, buổi tối chúng ta trồng ở hậu viện, nhưng không biết vì sao trông chúng có vẻ như sắp chết, ngươi có thể giúp bọn ta nhìn xem là nguyên nhân gì không?"

Hà Hải không nghĩ tới sự tình sẽ đơn giản như vậy, lập tức kéo Lỗi Lỗi đứng dậy, "Ta hiện tại đi xem luôn."

Thừa dịp trời còn chưa tối hẳn, mấy người nhanh chóng cùng đi hậu viện.

Hà Hải đứng bên cạnh nơi trồng hành, nhìn lướt qua liền đoán được nguyên nhân. Hà Hải xem xét, nhổ thử một cây lên khỏi mặt đất, quả nhiên, rễ hành đã trở nên thối rữa.

Chương Bắc Đình nói: "Không biết vì sao rễ lại bị hư." Hắn nhớ rõ trước kia trên mạng đều nói chỉ cần đem hành bỏ vào chai nước khoáng là đủ nuôi sống.

"Mùa hè thời tiết nóng quá nên dễ bị hư." Hà Hải giải thích, "Hơn nữa tục ngữ nói, thâm tài cà tím thiển tài hành, dưa chuột tưới nước hành lá để khô, Chương ca hành này của ngươi. . ."

(*) thâm tài cà tím thiển tài hành = cà tím trồng sâu hành trồng cạn, tớ để v nghe cho xưa xưa nha

Chương Bắc Đình: . . .

Hành của bọn họ không chỉ trồng thật sâu mà còn được tưới rất nhiều nước.

Hà Hải cười nói: "Ngày mai ta nhờ ca ca mang cho các ngươi bùn đất để cứu sống chúng."

Hà Hải còn nhìn xung quanh hậu viện một vòng, nói: "Trước khi các ngươi định trồng những loại khác thì cứ nói với ta, ta tới giúp các ngươi trồng."

"Được." Chương Bắc Đình không khách khí, đáp ứng. Cả hắn lẫn Tống Yến Khanh đều không quen thuộc trồng trọt, tự lăn lộn mù quáng sẽ dễ lãng phí hạt giống, không bằng nhờ đến Hà Hải chỉ dẫn, truyền lại kinh nghiệm.

.

Hà Hải cùng Lỗi Lỗi đi rồi Chương Bắc Đình mới cùng Tống Yến Khanh bắt đầu thu dọn bàn.

Cá hầm cải chua còn thừa một ít, Chương Bắc Đình không muốn đổ bỏ nên cho vào chậu trong thùng gỗ, đặt vào giếng cho đông lạnh. Sáng mai nếu không bị hỏng thì làm thêm mì sợi ăn cùng nhất định sẽ rất ngon.

Cơm chiều ăn rất nhiều, hai người rửa mặt xong cũng không vội về phòng, Chương Bắc Đình chuyển ghế xếp trong sân ra nằm hóng mát tiêu thực.

Tống Yến Khanh hỏi: "Có phải ngươi vẫn còn điều muốn nhờ Hà Hải không?"

Chương Bắc Đình "Ừm" một tiếng, "Hắn hay đi lại ngoài thành, ta vốn dĩ muốn hỏi xem hắn có biết nơi nào có hạt băng phấn không."

Chỉ là nghĩ đến hiện tại bọn họ vẫn phải dựa vào băng phấn duy trì sinh kế, Chương Bắc Đình liền từ bỏ.

Hắn nói: "Hai ngày nữa chúng ta  ra ngoài thành tìm."

Lần trước hái băng phấn vẫn còn đủ dùng cho hai ngày, vụ chín tiếp theo của băng phấn ở hậu viện cũng sắp tới, ước chừng ba bốn ngày nữa mới có thể hái.

"Được." Tống Yến Khanh gật đầu đáp ứng.

Kế tiếp hai người không nói nữa, chiếc quạt hương bồ trên tay nhẹ nhàng phe phẩy, bên tai văng vẳng tiếng ve kêu, nhàn nhã lại yên bình.

Chương Bắc Đình nhìn ngôi sao đầy trời trên đỉnh đầu, cảm thấy cuộc sống thế này cũng không tồi.

Dần dà, hắn bắt đầu hơi buồn ngủ, động tác vẩy quạt cũng từ từ chậm lại.

Tống Yến Khanh cẩn thận đem chiếc ghế dưới thân mình xê dịch gần về hướng Chương Bắc Đình, như vậy khi y quạt thì gió cũng có thể thổi đến chỗ Chương Bắc Đình.

Ngày hôm sau, Chương Bắc Đình vẫn như cũ thức dậy khi bình minh vừa ló dạng.

Hắn mặc tốt xiêm y, đẩy cửa sổ ra, nhìn thấy Tống Yến Khanh đang quét tước trong sân.

(*) khúc này kh hỉu lắm ảnh về phòng bằng cách nào=)))))

Hai người nhìn nhau qua khung cửa sổ.

Tống Yến Khanh nói: "Ta muốn ra ngoài một chuyến, đi xem mồ nương ta."

Chương Bắc Đình hỏi: "Hiện tại liền đi sao?"

Tống Yến Yến gật gật đầu.

Nhân sinh xảy ra biến cố lớn như vậy, Chương Bắc Đình hiểu vì sao Tống Yến Khanh muốn đi thăm mộ mẫu thân, nhưng trời lúc này vẫn còn rất sớm. Hắn nghĩ y ăn cơm sáng rồi mới đi, bất quá nhìn đến bộ dáng Tống Yến Khanh đã hạ quyết tâm, hắn đổi lời nói: "Ngươi lấy chút tiền mua thức ăn ngoài đầu hẻm mang theo."

Chương Bắc Đình chưa cất tiền dư sau khi dùng tiền bán băng phấn mua đồ, hắn đặt trong phòng chính, Tống Yến Khanh biết điều này.

"Ta sẽ nhanh chóng trở về." Tống Yến Khanh bỏ lại một câu như vậy liền nhanh chóng mở cửa, cõng sọt chạy đi.

Không có cách nào đuổi theo y.

Chương Bắc Đình một mình ở nhà, không vội làm cơm sáng.

Hắn luyện qua Bát Đoạn Cẩm, rửa mặt rồi đi đến hậu viện một lúc.

Chờ đến quá nửa giờ Thìn, mặt trời càng ngày càng lên cao, Chương Bắc Đình đoán Tống Yến Khanh đã sắp trở về mới quay trở về tiền viện nấu cơm.

Canh cá ngày hôm qua bỏ vào giếng vẫn còn rất tươi, cơm sáng chỉ cần nấu thêm chút mì ăn cùng là được. Chương Bắc Đình nhào bột đủ phần hai người. Thừa dịp chờ mì chín, hắn tranh thủ lấy mấy đồng tiền ra cửa mua rau xanh.

Đi bộ đến đầu hẻm lại đột nhiên đụng mặt Lý Quế Hương cũng đang định về phía sạp Hà gia.

Chương Bắc Đình giả vờ như không nhìn thấy bà ta.

Lý Quế Hương cũng nhìn thấy hắn, nhớ tới bộ dáng Chương Bắc Đình cắm dao dựng đứng hù doạ mình lần trước, hai chân bà ta mềm nhũn, không dám đi nữa. Nhưng nếu quay người đi ngược về thì quá xấu hổ, vì thế bà ta quải sọt, rẽ vào góc, đi về phía mấy phụ nhân đang tận hưởng bóng mát dưới gốc cây gần đó.

Một trong số đó đã từng nhìn thấy cảnh tượng Lý Quế Hương bị Chương Bắc Đình doạ sợ đến cỡ nào.

Triệu Tú Anh nhướng mày trêu ghẹo, "Thím nhìn thấy Chương Bắc Đình nên không dám đi mua đồ ăn à?"

"Đi đi đi, ai sợ thằng nhãi ranh kia." Lý Quế Hương mạnh miệng nói, "Ta ngại hắn đen đủi thôi."

Có người gật đầu tán thành, "Hai vợ chồng già Chương gia đi rồi chỉ sợ hắn không nuôi nổi bản thân, chúng ta nên cách xa chút, bị hắn ăn vạ sẽ không tốt."

"Đúng vậy, hắn mua đồ ăn ngày nào cũng chỉ có tí rau xanh đậu que." Lý Quế Hương phụ hoạ nói, "Nói không chừng thân với hắn, sau này hắn chui đến ăn chực thịt nhà ngươi thì không biết làm sao đâu."

Triệu Tú Anh nghe hai người này đàm tiếu mà mang sắc mặt cổ quái nói, "Không tới mức đó đâu, tối qua ta còn nhìn thấy hắn xách một con cá trắm cỏ lớn về nhà."

Lý Quế Hương nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười hừ một tiếng: "Cá lớn như vậy hắn có thể mua được sao? Chắc là vớt cho người khác rồi."

Triệu Tú Anh cười, "Mua nổi chứ, hắn ở khách điếm Nam thành bày sạp, sinh ý rất tốt."

"Thật sao?" Có người hỏi.

"Đương nhiên là thật." Triệu Tú Anh nói, "Hôm qua tẩu tử ta mang nhi tử nàng đi ăn, lúc về còn nói muốn ăn thì phải đến sớm, nếu muộn thì cái gì cũng không còn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro