Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Đông Thi Nương

Edit: J

Bình thường giọng nói của Tiết Đan Dung thanh thoát như tiếng ngọc va vào nhau, vô cùng trong trẻo dễ nghe, nhưng giờ lại bị độc tố tra tấn đến nghẹn ngào.

Phương Triều Chu nghe được âm thanh của tiểu sư đệ nhà mình , không hề ngạc nhiên đóng sách lại, thu vào nhẫn trữ vật, quay đầu vô tội cất lời, "Tiểu sư đệ, đệ tỉnh rồi."

Tiết Đan Dung có một gương mặt đẹp trời sinh
Đại khái trong sách mọi nam nhân nhìn hắn đều vì khuôn mặt này mà phát cuồng, đặc biệt là nốt chu sa điểm giữa mày, đỏ như lửa, ai nhìn vào cũng thấy trong lòng thiêu đốt.

Lúc này sắc mặt Tiết Đan Dung ửng đỏ, ánh mắt ướt át, tóc đen rủ xuống, càng tôn lên gương mặt đẹp tựa phù dung, kiều diễm tới cực điểm. Bất cứ ai đối mặt, đều hận không thể đem mỹ nhân khảm trong ngực mà yêu thương, nhưng tối nay cố tình Tiết Đan Dung gặp lại là Phương Triều Chu chỉ muốn làm cá mặn.

Vừa nãy tiểu sư đệ vẫn ở trên mặt đất lăn lộn, quần áo đều bị bẩn, tóc cũng dính trên mặt đất, chắc là mắc không ít bụi rồi.

Ài, định giúp tiểu sư đệ làm một phép tẩy sạch thân thể, nhưng làm vậy có lẽ sẽ mạo phạm hắn nhỉ.

Phương Triều Chu làm như không thấy Tiết Đan Dung đáng thương bên cạnh, không có lương tâm mà nghĩ tới vấn đề khác.

"Nhị sư huynh...... Sao huynh ở chỗ này?"

Những lời này Tiết Đan Dung từ kẽ răng cố gắng nói ra, mới nói được một câu, trên trán đã chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

Nghe hắn hỏi, Phương Triều Chu rối rắm giữa nói thật hay nói dối , cuối cùng y lựa chọn nói láo.

"Ta cố ý tới tìm đệ, vừa rồi đội ngũ bị tách ra, ta lo lắng đệ xảy ra chuyện."

Hiện tại y vẫn đang để ý tiểu sư đệ, không thể tùy ý OOC.

Phương Triều Chu muốn giấu tính cách thật của mình đi.

Tiết Đan Dung nghe vậy, hàng mi dài run lên, không biết có tin hay không. Hắn chậm chạm bỏ tay rời khỏi bả vai Phương Triều Chu ,
"Nhị sư huynh, đệ...... Bị rắn độc cắn, con rắn kia có độc, đệ đã ăn......giải độc hoàn, nhưng không có tác dụng."

Phương Triều Chu chớp mắt, lúc lâu sau thấy Tiết Đan Dung hơi kinh ngạc nhìn mình, y mới ý thức được đến lượt mình nói chuyện.

"Tiểu sư đệ, đệ không sao chứ? Tại sao lại có một con rắn không có mắt như vậy?!"

ᵂᵃᵗᵗᵖᵃᵈ : ᴶ⁰⁵ˣˣᶻ
Hãy đọc ở trang chính chủ nhé <3

Tiết Đan Dung cụp mi, đang muốn nói, liền thấy Phương Triều Chu vẻ mặt nghĩa khí đứng lên.

"Tiểu sư đệ, đừng lo lắng, việc này giao cho ta, đệ hãy ở chỗ này nghỉ ngơi cho khoẻ."

Nói xong liền xoay người rời đi.

Lần này Phương Triều Chu đi ra ngoài trời không mưa, y cầm dạ minh châu làm đèn đi về phía trước, trong đầu nhớ lại cốt truyện.

Trong nguyên tác, y hút độc cho tiểu sư đệ, độc tố truyền sang người y, chịu đủ mọi tra tấn, ngồi cạnh là tiểu sư đệ như hoa như ngọc, trong lòng vô cùng đau đớn nhưng ngoài mặt để thể hiện bản thân mạnh mẽ, cuối cùng độc tố bị y dồn ở thức hải, sau khi về tới sư môn, tuy rằng sư phụ giúp y bức độc, nhưng thời gian quá lâu khiến tu vi bị lùi hai mươi năm.

Nọc độc này cũng thật kỳ quái, Phương Triều Chu nhịn không được phun nước bọt, không chữa kịp liền bị lùi tu vi hai mươi năm hả? Nọc độc này còn có thể khống chế tu vi? Hơn nữa, con rắn kia có thể do người ngoài động tay chân thì sao? Còn có, tiểu sư đệ trúng độc liền muốn ngủ ? Hắn trúng độc liền muốn chết luôn?

Một loại độc có tới hai loại công hiệu ??

Con rắn ngu ngốc, ngươi đáng bị đánh!

Vừa nhắc liền xuất hiện, thiếu chút nữa Phương Triều Chu đụng phải một con rắn đang treo trên cây, trong nháy mắt, y thấy rõ kia không phải nhánh cây, liền nhanh chóng thi pháp đánh qua.

Con rắn rơi xuống đất 'Bẹp' một cái.

Phương Triều Chu lấy dạ minh châu chiếu trên mặt đất nhìn xác rắn, con rắn này chiều ngang bằng hai ngón tay người lớn, toàn thân đầy hoa văn màu đỏ, có điểm giống con rắn được miêu tả trong sách đã cắn Tiết Đan Dung.

Bắt được con rắn đáng nghi này, vậy mang về cho tiểu sư đệ hả giận.

Phương Triều Chu đem nhẫn trữ vật thường ngày để đựng gà nướng ra, thả con rắn vào, xách về sơn động. Thời điểm y trở về, Tiết Đan Dung vẫn ngồi tại chỗ đó, chỉ là gắt gao cắn môi, nhìn không dễ chịu.

Phương Triều Chu săn sóc đi qua, đem con rắn giơ ra trước mặt, "Tiểu sư đệ, mau ăn đi, nó vừa mới chết, còn tươi."

Tiết Đan Dung: "......"

Đôi mắt phượng của hắn liếc tới xác rắn, thong thả mở miệng, "Đây là...... Cái gì?"

"Tiểu sư đệ, con rắn này không giống con rắn vừa nãy cắn đệ?" Phương Triều Chu hỏi.

Tiết Đan Dung lại liếc mắt nhìn xác rắn, "Không biết, con rắn kia...... lao đến quá nhanh, đệ không...... Thấy rõ ràng, nhưng hoa văn hình...... Có chút giống."

" Vậy chắc chính là nó, lúc nãy ta đi ra ngoài tìm một vòng, nhìn thấy nó ở trên cây nghỉ ngơi, lập tức giết để báo thù cho tiểu sư đệ." Phương Triều Chu dừng một chút, "Còn có, tiểu sư đệ dính độc của nó, ta nghe nói dân gian có liệu pháp lấy độc trị độc."

Tiết Đan Dung khẽ nhíu mày, khuôn mặt tức giận tái đi, "Nhị sư huynh muốn bảo ta ăn con rắn này?"

Đại khái bởi vì khó chịu, Tiết Đan Dung nói câu này liền mạch lưu loát, không hề vấp.

Phương Triều Chu trì độn phát hiện tiểu sư đệ nhà mình sinh khí, xấu hổ đem con rắn thu lại, nhưng lúc sau y lại nói: "Tiểu sư đệ, có phải đệ không có thói quen ăn sống? Không sao, ta giúp đệ nướng chín nó."

Nói rồi, y liền đi nhóm lửa để nướng rắn.

Phương Triều Chu khi còn ở thế giới gốc là cao thủ nướng BBQ, hiện giờ xuyên đến tiểu thuyết, tùy thân đều mang đồ dùng nướng BBQ , bao gồm cả gia vị cần có.

Cầm quả ớt cay trên tay, Phương Triều Chu hỏi: "Tiểu sư đệ, đệ có ăn cay không?"

Không ai trả lời.

Phương Triều Chu xoay đầu, phát hiện Tiết Đan Dung đã co thành một góc trong sơn động, cách y rất xa, chỗ kia mơ hồ tối đen, y chỉ lờ mờ thấy ở đó có người, không nhìn rõ nét mặt tiểu sư đệ.

"Tiểu sư đệ, ăn cay không?" Phương Triều Chu lại hỏi một lần nữa.

Lần này, Tiết Đan Dung rốt cuộc mở miệng, "Không ăn!"

Phương Triều Chu biết được đáp án, quay đầu tiếp tục nướng, chờ thịt rắn chuyển màu nâu, mùi thơm nức mũi, Phương Triều Chu ngửi muốn chảy nước miếng, nhưng y vẫn kiềm chế không ăn vụng, cầm con rắn nướng đi tới trước mặt Tiết Đan Dung.

"Tiểu sư đệ, nướng xong rồi, đệ mau ăn đi, thời tiết lạnh, để lâu sẽ nguội......"

Y chưa nói xong, đã bị một đạo pháp đập con rắn trên tay rơi xuống đất.

Giọng nói Tiết Đan Dung cùng lúc vang lên.

"Ta nói, ta không ăn!"

Âm thanh lạnh băng, nhốt người ngoài ngàn dặm.

Phương Triều Chu nhìn đồ ăn rơi trên mặt đất, lúc lâu sau mới duỗi tay nhặt lên, "Đừng nóng giận, đều tại ta sai."

Xú tiểu tử, chờ khi đại ma tu tới đây, ta nhất định chắp tay đưa ngươi ra, tuyệt đối không cứu ngươi.

"Ta biết hiệu tại tiểu sư đệ khó chịu, thân là sư huynh vô dụng, không thể bảo vệ đệ cho tốt."

Ngươi cái đồ lãng phí lương thực này! Vứt rác linh tinh rất đáng xấu hổ biết không hả?

"Tiểu sư đệ nếu khó chịu, tức giận cứ việc hướng ta đánh mắng, ta đều chịu."

Tính tình kém như vậy, khó trách trong truyện làm thụ.

23/05/21

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro