Chương 28.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vất vả chờ Lê Nhất Diệp đút xong quả có cánh, hắn lại phát rồ bắt y ăn điểm tâm. Những món ăn này không phải đồ ăn của thế gian, đều có công dụng gia tăng tu vi, hấp thu rất tốt, được chế biến thành mười hai món, hương vị vô cùng ngon miệng.

Phương Triều Chu vốn không muốn ăn, sau khi liên tục bị xúc hai thìa liền lập tức thỏa hiệp, thậm chí những lúc Lê Nhất Diệp chưa kịp lấy đồ ăn, y đã mở miệng đợi.

Lê Nhất Diệp nhìn Phương Triều Chu há mồm nhỏ, không khỏi sững sờ một chút, hắn nhìn thấy cả cổ họng của gia hoả này.

Hắn thích mỹ nhân nhu nhược, là loại yếu ớt như gió , bị khi dễ một chút liền lã chã chực khóc hoặc mắt mở to giận dữ nhìn mình, chứ không phải loại có thần kinh thô này.

Tay lấy điểm tâm dừng lại, Phương Triều Chu đợi nửa ngày không thấy đâu, chủ động tiến lên, một ngụm liền ngậm thìa trong tay Lê Nhất Diệp, nhai vài cái đã xong rồi.

Ăn xong y còn duỗi tay rót cho mình một ly trà.

Lê Nhất Diệp thở dài, an ủi chính mình, ít nhất nhìn qua bên ngoài Phương Triều Chu vẫn phù hợp, chỉ là tính tình có chút, quá hoạt bát.

Phương Triều Chu uống trà xong, thấy Lê Nhất Diệp thần sắc không rõ nhìn mình, duỗi tay kéo kéo đối phương, thúc giục: "Ta còn muốn ăn."

Lê Nhất Diệp trầm mặc đẩy bàn điểm tâm đến trước mặt Phương Triều Chu, sau đó nhìn Phương Triều Chu thành thạo đem một bàn ăn sạch, linh trà cũng uống hết, ăn đến mức bụng phồng lên như quả bóng nhỏ.

"Ăn no?" Ngữ khí Lê Nhất Diệp còn khá ôn hòa.

Phương Triều Chu lấy khăn tay của Lê Nhất Diệp lau khô, hiện tại tu vi của y bị hạn chế, không khác phàm nhân là bao, " Đúng zậy."

Lê Nhất Diệp duỗi tay đặt lên bụng y, "Nếu không phải ta không chạm vào ngươi, ta còn cho rằng ngươi đã có hài tử của ta." Hắn trào phúng Phương Triều Chu ăn như lợn.

Phương Triều Chu đương nhiên nghe hiểu, nhưng da mặt y vẫn dày lắm, còn hỏi Lê Nhất Diệp điểm tâm kia mua ở đâu.

Lê Nhất Diệp chưa kịp trả lời, có người từ đâu vọt lên trước mặt bọn họ. Người nọ xông tới liếc mắt một cái liền thấy tay Lê Nhất Diệp đặt trên bụng Phương Triều Chu, vô cùng hốt hoảng, " Có thai nhanh như vậy??!"

Phương Triều Chu:......

Lê Nhất Diệp:......

Lê Nhất Diệp bình tĩnh thu tay, nhìn Lê Châu xông tới, "Tốt nhất ngươi nên có lí do chính đáng, nếu không ta sẽ ném ngươi cho Tạ trưởng lão."

Lê Châu hừ một tiếng, " Đương nhiên là có, cha, ngươi ở đây ve vãn đánh yêu với mẹ kế, cũng không biết người Thiên Thủy Tông đánh tới cửa rồi!" Nói đến đây, hắn lạnh lùng mà liếc bụng Phương Triều Chu, "Như vậy cũng tốt, mau đem đệ đệ ở đâu chui ra này mang về, Ảm Hồn Môn là của ta!"

Lê Nhất Diệp lười để ý Lê Châu thiểu năng trí tuệ, hắn đặt Phương Triều Chu sang một bên, nói với Lê Châu : "Ngươi cùng ta đi ra ngoài."

11221

Wattpad: J05xxz
Hãy đọc ở trang chính chủ nha các bae

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro