Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Sơ Hành nhìn chằm chằm vào miếng thịt hồi lâu, trong đầu hiện ra dáng vẻ vừa hưởng thụ vừa khen ngợi khi ăn.

Tại sao Vân Ngạn lại có đam mê với đồ ăn như vậy? Anh thật sự không hiểu được.

Nhờ cuộc trò chuyện lần này của Vân Ngạn với dì Dương, anh mới biết được vấn đề của bản thân nằm ở đâu — đúng là anh không có bất cứ yêu thích nào với việc ăn uống, cho dù là món ngon nào đặt trước mặt, anh đều cảm thấy chúng đều không có bất cứ mùi vị gì. Bác sĩ nói có thể là do vấn đề về tâm lý.

Nếm thử một chút.

...

... Có vẻ, ngon hơn những món trước đây một chút.

Bữa tiệc tối nay không thể xem là hoàn hảo, nhưng việc có thêm một món ăn ngoài ý muốn lại làm tăng thêm sự bất ngờ cho mọi người, các vị khách mời đều rất hài lòng với hương vị của món thịt kho.

Sau khi tiễn khách, Thẩm Sơ Hành và mẹ Thẩm đang ngồi trò chuyện trong phòng khách nói chuyện thì thấy Vân Ngạn đi xuống.

Vân Ngạn xuống đến nơi mới phát hiện mẹ Thẩm cũng ở đó, cậu đến chào bà một tiếng ---- Tuy không ăn cơm cùng nhau nhưng vẫn phải có lễ phép cơ bản.

Nội dung cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con nhà họ Thẩm có vẻ cũng không phải bí mật gì, hai người thấy cậu đến cũng không tránh né, tiếp tục câu chuyện vừa nãy, mẹ Thẩm như nhớ ra điều gì đó, lấy ra hai phần tài liệu cho Thẩm Sơ Hành ký tên.

Vân Ngạn nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng cảm thấy rất kỳ quái — nếu không phải từ đầu cậu đã biết đây là mẹ của Thẩm Sơ Hành, cậu sẽ thật sự tin rằng người phụ nữ này là cấp dưới của anh ta.

Bà đương nhiên quan tâm đến Thẩm Sơ Hành, nhưng ở trước mặt anh ta lại không có dáng vẻ của một người mẹ, giữa hai mẹ con cũng không có sự thân thiết như những đôi mẹ con khác.

Cậu đè xuống nghi hoặc trong lòng, chờ sau khi bọn họ nói xong, cậu cùng Thẩm Sơ Hành tiễn mẹ Thẩm ra cửa.

"Ăn thịt kho?" Lúc quay vào nhà, Thẩm Sơ Hành biết rõ còn cố hỏi.

"Ừm." Vân Ngạn đi bên cạnh anh, thầm nghĩ không phải anh biết hết rồi sao? Còn cướp mất thịt của cậu nữa mà.

Thẩm Sơ Hành gật gật đầu: "Sau này muốn ăn cái gì thì cứ nói với quản gia, phòng bếp sẽ nấu cho cậu."

Vân Ngạn không ngờ anh ta còn cố ý nói cho cậu biết chuyện này, trêu chọc nói: "Sao hôm nay lại tốt với tôi thế?"

Tốt sao?

Ánh mắt Thẩm Sơ Hành bình thản: "Sợ cậu nói với ông ngoại là tôi ngược đãi cậu."

"..." Vân Ngạn nghẹn lại. 

— --- Thù dai vậy trời?

Cậu chợt nhớ tới cái ôm bất ngờ hôm trước của Thẩm Sơ Hành, trái tim cậu bắt đầu đập nhanh hơn.

"Nghe nói hôm nay một mình cậu ăn hết một bàn lớn." Thẩm Sơ Hành liếc mắt nhìn cậu: "No không?"

…..Đây là ghét bỏ cậu ăn nhiều à?!

Vân Ngạn xoa xoa bụng, mạnh miệng nói: "Còn chưa no."

Trong mắt Thẩm Sơ Hành hiện lên ý cười: "Cậu là diễn viên, phải chú ý tới cân nặng của bản thân mình."

"Ờ." Vân Ngạn không phục: "Vậy anh không biết diễn viên bọn tôi đều có thể chất cao su à, muốn béo là béo muốn gầy là gầy... Không phải chỉ ăn một đĩa thịt thôi sao, sáng mai tôi dậy sớm tập thể dục, là biến mất ngay."

Tiếc là lúc này cậu đang đứng bên cạnh Thẩm Sơ Hành nên không thấy được biểu cảm của người bên cạnh, người kia ở góc độ mà cậu không thể nhìn thấy, nhẹ nhàng cong cong khóe miệng. 

Thẩm Sơ Hành không phản bác, chỉ nói: "Ý tôi là, sau này muốn ăn gì cũng được, đừng tham ăn quá, ăn nhiều không tốt cho dạ dày.”."

"..."

Đây là những lời mà Thẩm Sơ Hành sẽ nói sao?

Vân Ngạn nghe anh ta nói những lời này, cảm thấy không quen lắm, thậm chí còn nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề. 

... Anh ta đang quan tâm mình à?

Vân Ngạn trong lòng do dự, mất nửa ngày mới đáp lại một chữ: "à"

Bầu không khí dường như lập tức lạnh xuống, Thẩm Sơ Hành không nói gì nữa, Vân Ngạn cũng không biết phải nói gì, hai người cứ thế an an tĩnh tĩnh đi vào thang máy.

Khi đi đến tầng hai, Vân Ngạn bỗng nghĩ đến gì đó, do dự mở miệng: "Đúng rồi.... sắp đến sinh nhật của mẹ rồi phải không? Chúng ta có cần chuẩn bị quà sinh nhật không?"

Cậu nhớ đến thông tin mà cậu tìm được trên báo, còn chưa đầy một tuần nữa là đến sinh nhật mẹ Thẩm.

Thẩm Sơ Hành bỗng nhíu mày, ánh mắt tối sầm lại, một lúc sau mới đáp: "Không cần."

Vân Ngạn nhìn bóng lưng cô độc của Thẩm Sơ Hành, trong lòng thở dài, với thái độ như thế này của anh ta, thì làm sao quan hệ giữa hai mẹ con họ có thể tốt hơn được chứ?

Tiếp tục đi về phía trước, đến trước cửa phòng của Thẩm Sơ Hành.

Thẩm Sơ Hành dừng lại.

Vân Ngạn xoay người vẫy vẫy tay với anh: "Đi đây, ngủ ngon ~"

"Chờ đã."

Vân Ngạn dừng bước, quay đầu lại nhìn anh.

Thẩm Sơ Hành ngẩng đầu, ánh mắt vẫn bình đạm như cũ: "Hôm đó… cũng là ngày giỗ của ba tôi."

... Ngày giỗ?

Vân Ngạn ngây người một lát mới nhận ra anh ta đang nói đến cái gì, ngơ ngác mở to mắt.

"Hôm đó tôi và mẹ sẽ đi tảo mộ, cậu cũng đi cùng đi."

"...Ừm." Vân Ngạn có chút cứng đờ mà gật gật đầu, trong lòng bỗng cảm thấy khó chịu, nhưng cậu lại không biết phải nói thêm gì.

Nghẹn nữa ngày, mới nói tiếp: "...Được."

Thẩm Sơ Hành gật đầu, đẩy cửa đi vào.

Vân Ngạn đứng ngây người ở cửa một lúc lâu mới cất bước.

Năm đó, sau khi con trai trưởng của nhà họ Vương xảy ra chuyện, hình như tin tức cũng không được truyền ra ngay, đến mãi sau này giới truyền thông mới bóc mẽ ra câu chuyện hào môn này.

Hôm nay Vân Ngạn mới biết được, thì ra ngày xảy ra tai nạn chính là ngày sinh nhật của Thẩm Thanh Nhã..

Vân Ngạn nhớ tới câu nói của Thẩm Thanh Nhã vào buổi sáng hôm đó, Thẩm Thanh Nhã: "Khi đó tôi đã bị nhấn chìm trong đau khổ, mà bỏ qua cảm xúc của thằng bé"

Đến bây giờ cậu mới biết hai chữ "đau lòng” này, đến cuối cùng là chất chứa bao nhiêu đau thương.

Vân Ngạn đã xin phép đạo diễn cho nghỉ trước vài ngày, đến ngày giỗ của ba Thẩm sơ Hành, sáng sớm đã chuẩn bị xuất phát cùng mọi người.

Từ sáng sớm, không khí ở nhà họ Thẩm gia đã tràn ngập trong cảm giác trang trọng.

Tuy không khí trong nhà ngày thường cũng rất ảm đạm, nhưng vào ngày này mọi người càng thêm cẩn thận, bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng, ít nói ít cười, động tác cũng nhẹ nhàng hơn — giống như đang đi trong một khu rừng tối tăm đầy nguy hiểm, sợ tạo ra âm thanh quá lớn sẽ kích động đến thú dữ trong rừng.

Xem ra mọi năm cũng đều như vậy nên mọi người đã chuẩn bị sẵn tâm lý hết rồi.

Sau hôn lễ, đây là lần đầu tiên Vân Ngạn nhìn thấy Thẩm Sơ Hành ra ngoài.

Ánh nắng sớm chiếu rọi lên gương mặt của Thẩm Sơ Hành, làn da tái nhợt, sắc mặt anh ta hơi ảm đạm, giống như một viên ngọc lạnh lẽo.

Vân Ngạn lẳng lặng đi theo phía sau, tâm thái giống như chuẩn bị ra chiến trường.

Vân Ngạn đi theo Thẩm Sơ Hành lên một chiếc RV rộng rãi, phía sau là một chiếc BMW đen, trên xe đều là vệ sĩ.

Trong lòng Vân Ngạn không khỏi cảm thấy mỉa mai.

Mọi người đều nói Thẩm Sơ Hành là một tên phế vật, nhưng thật ra anh ta cũng không thèm che giấu gì cả, chẳng qua là mọi người không thèm chú ý đến thôi.

Anh ta chẳng qua chỉ thích ru rú trong nhà, rất ít khi thể hiện thực lực của bản thân.

Nhưng con người chỉ muốn tin vào cái gọi là "sự thật" mà họ muốn, đối “tên phế vật” trong mắt bọn họ, ngay cả một ánh mắt cũng lười nhìn đến.

Ba của Thẩm Sơ Hành được chôn cất trong một nghĩa trang công cộng không mấy xa hoa, Vân Ngạn có chút khó hiểu, nhưng đây không phải thời điểm thích hợp để hỏi chuyện này.

Khi đoàn xe đến nơi, hai bên lối vào nghĩa trang đều là vệ sĩ mặc đồ đen, có vẻ đã được kiểm tra kỹ lưỡng rồii.

Vân Ngạn theo xuống xe, nhìn thấy nghĩa trang trống trải chỉ có vệ sĩ, không khỏi cảm thấy có chút khoa trương.

Nhưng nghĩ đến những gì mà Thẩm Sơ Hành đã trải qua, cậu cảm thấy cẩn thận như vậy cũng tốt, dù sao thì lật đổ Vương thị cũng không phải chuyện dễ dàng gì, sau lưng anh ta không biết còn che giấu bao nhiêu bí mật.

Thẩm Thanh Nhã khoanh tay nhìn ngọn núi xanh tươi cách đó không xa, dường như bà đã chờ đợi ngày này từ rất lâu rồi.

"Mẹ." Thẩm Sơ Hành phía sau gọi bà.

Thẩm Thanh Nhã quay đầu, nhìn qua có hơi tiều tụy.

"Hai con tới đây." Bà cười cười, đi đến bên cạnh Thẩm Sơ Hành, sau đó vỗ vỗ vai Vân Ngạn nói: "Đi thôi, chúng ta cùng nhau vào đi."

Thẩm Sơ Hành điều khiển xe lăn đi tới, hỏi bà: "Sao hôm nay mẹ đến sớm vậy?"

"Không ngủ được." Vẻ mặt của Thẩm Thanh Nhã vẫn ôn nhu như trước: "Nửa đêm trằn trọc, chưa đến 5 giờ đã tỉnh, nên mẹ đi sớm."

"Vậy sao mẹ không vào?" Thẩm Sơ Hành lại hỏi.

Thẩm Thanh Nhã cười rộ lên: "Mẹ vào sớm làm gì chứ, ba con cũng đâu thể trò chuyện với mẹ?"

Thẩm Sơ Hành không nói gì.

Nụ cười của Thẩm Thanh Nhã nhạt  dần, cuối cùng chỉ còn lại sự cô đơn.

Vân Ngạn ở một bên lắng nghe, nhìn nụ cười hiếm hoi của Thẩm Thanh Nhã, cậu chỉ cảm thấy chua xót.

Nhiều năm trôi qua, nhưng trong lòng bà vẫn luôn nhớ nhung đến người đó.

Rất nhanh bọn họ đã đến trước bia mộ của ba Thẩm.

Bia mộ cực kỳ đơn giản, giống với tất cả những người bình thường khác được chôn cất ở đây.

Trên bia mộ chỉ có một bức ảnh chụp đơn giản, phía dưới khắc dòng chữ "Vương Túc Lâm chi mộ", người đàn ông trong ảnh nở nụ cười ôn hòa, vừa anh tuấn lại có khí phách hăng hái. 

Ngoài ra, không còn gì khác.

Thẩm Sơ Hành lớn lên rất giống ba anh ta, chỉ là khí chất của cả hai hoàn toàn khác nhau.

Thẩm Thanh Nhã nhận lấy bó hoa từ tay vệ sĩ phía sau, đặt trước mộ, nửa ngồi xổm xuống, vươn tay vuốt ve tấm ảnh.

Bà chợt cười rộ lên, một nụ cười ngọt ngào, mọi nghiêm túc lạnh lùng ngày thường đều biến mất, ngược lại có phần giống với dáng vẻ trong bức ảnh sinh nhật kia.

"Lại một năm trôi qua..." Bà xúc động nói: "Nếu anh đã đầu thai chuyển kiếp chắc cũng đến tuổi hẹn hò với cô bé nào đó rồi."

Vân Ngạn có chút kinh ngạc, thậm chí còn thấy buồn cười, nhưng bỗng nhìn thấy hốc mắt đỏ bừng của bà, mũi lại trở nên chua xót.

"Lần trước đến đây em đã nói với anh là hai mẹ con em đã làm được một chuyện lớn... Lần này, bọn em lại làm thêm được một chuyện lớn nữa." Bà hít hít mũi, tiếp tục nói: "Đứa con trai siêu khó nuôi của anh đó, bây giờ đã có bạn đời rồi."

Vân Ngạn có hơi xấu hổ, vội vàng liếc mắt nhìn Thẩm Sơ Hành, phát hiện anh ta vẫn mang vẻ mặt vô cảm như ngày thường, dường như anh ta đã quen với dáng vẻ hoàn toàn khác với ngày thường của mẹ khi ở trước mộ ba.

Sau khi nói xong, bà xoay người, vẫy vẫy tay với hai người: "Các con tới đây."

Vân Ngạn đi theo Thẩm Sơ Hành.

Hai người cũng đem bó hoa trong lòng đặt trước mộ Vương Túc Lâm, sau đó Vân Ngạn đứng bên cạnh Thẩm Sơ Hành lại cảm thấy hơi lo lắng.

Thẩm Thanh Nhã đứng lên, kéo Vân Ngạn ngồi xổm xuống, giới thiệu với bia mộ: "Đức nhỏ này tên Vân Ngạn, là bạn đời của Tiểu Lẫm, là người trước đây em đã nói với anh, con trai của nhà họ Vân đó."

Vân Ngạn nghe bà giới thiệu, cảm thấy hơi chột dạ, liếc mắt cầu cứu Thẩm Sơ Hành .

Mà Thẩm Sơ Hành chỉ nhìn chằm chằm vào bia mộ của ba mình nên không thấy được ánh mắt cầu cứu của cậu.

Nhưng sau đó, Vân Ngạn nghe thấy bà nói: "Tội cho Tiểu Ngạn khi lấy phải con trai anh, thằng nhóc đó, biệt nữu giống hệt anh năm đó, thích cái gì cũng không chịu nói, chỉ thích để người khác phải đoán thôi."

"..." 

Câu nói này của bà làm cả hai người đều kinh ngạc.

Vân Ngạn: .... Không phải, đợi đã, có phải có hiểu lầm gì đó ở đây không?

Thẩm Sơ Hành hít sâu một hơi, nhíu mày nói: "Mẹ..."

Thẩm Thanh Nhã vẫy vẫy tay với Thẩm Sơ Hành, sau đó nắm lấy tay Vân Ngạn ra hiệu cho cậu nhìn vào bia mộ, thân thiết nói: "Nào, gọi ba đi."

Vân Ngạn: "..."

Cậu không nhịn được mà nuốt nước bọt.

Tuy rằng đã đồng ý với Thẩm Sơ Hành là sẽ tỏ ra thân mật trước mặt người lớn, trước giờ cũng làm khá tốt, nhưng giờ phút này... cậu vẫn thấy hơi hồi hộp.

Show ân ái trước mặt người sống và show ân ái trước bia mộ, áp lực tâm lý của hai chuyện này hoàn toàn khác nhau được chứ!!!

Là một người xuyên vào thế giới này, Vân Ngạn đúng là có chút tin tưởng vào mấy thứ như thế giới siêu nhiên gì đó, cậu luôn cảm thấy nếu ba của Thẩm Sơ Hành ở trên trời có linh thiêng, giờ phút này nhất định đang lạnh lùng nhìn cậu, khóe môi khẽ cong lên mang theo ý trào phúng giống hệt Thẩm Sơ Hành cho xem.

Cậu nuốt nuốt nước bọt, ngước mắt lên, nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Thẩm Thanh Nhã, cậu muốn từ chối nhưng cuối cùng vẫn không đủ nhẫn tâm để làm vậy.

Cuối cùng, cậu vẫn đối mặt với bia mộ, khẽ gọi: "Ba."

Thẩm Thanh Nhã cười cười vỗ nhẹ lên bàn tay cậu, tiếp đó khoanh tay trước ngực, nói: "Túc Lâm à, anh có nghe thấy không, nếu anh trên trời có linh thiêng, hy vọng anh có thể phù hộ cho hai đứa nhỏ hạnh phúc lâu dài, an ổn làm bạn cả đời."

Vân Ngạn đứng dậy, nhìn bia mộ, vẫn có chút sững sờ, cổ tay đột nhiên bị nắm lấy.

Cậu giật mình quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Sơ Hành đang đang ra hiệu cho cậu cùng anh ta đi ra phía sau, để không gian lại cho mẹ và ba anh ta.

Vân Ngạn bị lôi kéo lùi về sau mấy bước, khóe mắt chợt thấy có điểmì đó bất thường.

— Có người?!

Xung quanh đều là vệ sĩ mặc đồ đen, kẻ mà cậu nhìn thấy rõ ràng không nên xuất hiện ở đây!

Người nọ đầu bù tóc rối, nhưng động tác lại rất nhanh nhẹn, dù gã biết Vân Ngạn đã nhìn thấy mình, nhưng vẫn không hề sợ hãi nở nụ cười dữ tợn rồi giơ tay phải lên —

 "Cẩn thận!"

Cổ tay Vân Ngạn vẫn đang bị Thẩm Sơ Hành nắm lấy, cậu nhanh chóng trở tay nắm lấy tay Thẩm Sơ Hành, dùng hết sức kéo anh tránh ra chỗ khác, dường như là cùng lúc ấy, nghĩa trang vốn đang yên tĩnh chợt vang lên tiếng súng!

Khung cảnh ngay lập tức trở nên hỗn loạn.

"Bảo vệ cậu Thẩm!"

"Bắt lấy hắn!"

"Ở bên kia!"

Tất cả vệ sĩ đều chạy đến, nhưng tiếng súng vẫn không dừng lại, người nọ giờ giống như kẻ điên mà nổ súng bắn lung tung!

Thẩm Sơ Hành bị Vân Ngạn kéo ra khỏi xe lăn, cậu xoay bảo vệ anh dưới thân, anh lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra, một tay theo bản năng ôm lấy Vân Ngạn, trong tiếng súng vang dội gầm nhẹ: "Sao rồi! Có bị thương không!"

"A..." Vân Ngạn chỉ cảm thấy cánh tay đau nhức, nhưng cảm thấy không thấy có trở ngại gì, đang định nói "Không sao", xe lăn lại đột ngột ngã xuống đè trúng cậu, cảm nhận được đau nhức trên bả vai, \trán Vân Ngạn đầy mồ hôi lạnh.

"Vân Ngạn!!!" Khóe mắt của Thẩm Sơ Hành như muốn nứt ra, dùng một tay đẩy xe lăn, vừa kiểm tra xem cậu có sao không, vừa cố gắng dùng tay chống đỡ cơ thể để bảo vệ cậu.

"Tôi không sao, hắn ta có súng, anh đừng cử động!" Vân Ngạn cố hết sức dùng bên tay không đau đè bả vai của Thẩm Sơ Hành xuống, vừa dứt lời, lại nghe được thêm một tiếng súng nữa, một viên bắn trúng xe lăn, bởi vì cú va chạm quá lớn nên nó lại ngã về phía hai người.

Thẩm Sơ Hành một tay ôm chặt Vân Ngạn, một tay cản lại xe lăn. Chiếc xe lăn chợt đổ ập xuống, lúc này anh mới nhìn thấy trên lưng xe lăn có ghim một viên đạn, trong lòng nghĩ đến mà sợ.

Tiếng súng cuối cùng cũng dừng, đã bắt được người.

Nhưng người nọ còn chưa từ bỏ ý định, miệng không ngừng chửi rủa: "Sao bọn mày vẫn chưa chết! Bọn mày đều chết hết cho tao!"

Vân Ngạn đỡ Thẩm Sơ Hành ngồi dậy, rốt cuộc cũng thấy rõ bộ dáng điên cuồng của người người nọ, cậu chỉ cảm thấy sợ hãi.

"...Vương Trừng?"

Vân Ngạn nghe thấy giọng nói như không thể tin được của Thẩm Sơ Hành.

Nhưng còn chưa kịp dứt lời, lại nghe được vệ sĩ bên cạnh kinh hô: "Bà chủ!"

Anh lập tức quay đầu, Thẩm Thanh Nhã đang che bả vai, khuôn mặt tràn ngập đau đớn, bà bị trúng đạn.

"Mẹ!" Bây giờ Thẩm Sơ Hành không có xe lăn nên chỉ có thể chống đỡ thân thể loạng choạng lết về phía bà, anh biết giờ phút này bản thân trông rất chật vật, nhưng anh không quan tâm đến chuyện đó.

"Mẹ không sao!" Thẩm Thanh Nhã nhìn dáng vẻ lúc này của con trai chỉ thấy đau lòng, bất chấp bả vai còn đang đau đớn, hai ba bước đi đến bên cạnh, run rẩy đỡ lấy thân thể anh:  "Mẹ không sao, không bắn trúng chỗ nguy hiểm, con đừng sợ..."

Thẩm Sơ Hành nhìn máu chảy ra từ kẻ tay của bà, hai mắt đỏ bừng.

Vệ sĩ có kinh nghiệm lập tức chạy đến giúp Thẩm Thanh Nhã cầm máu, mà kẻ điên kia cũng bị bắt đến trước mặt bọn họ.

"Tại sao tao không đánh mày chết mày.... Sao mày không chết đi!" Gã dùng hết sức lực mà giãy giụa, gắt gao nhìn Thẩm Thanh Nhã, giống như muốn dùng ánh mắt đâm thủng bà: "Tiện nhân! Con điếm! Sao mày không mang theo cái thứ con hoang mà mày sinh ra đi chết đi!"

Vệ sĩ vừa muốn chặn miệng hắn lại, chỉ nghe thấy "rầm" một tiếng, ngay sau đó là giọng nói gần như hét lên của Thẩm Thanh Nhã: "Là hắn ta giết chết bác của mày!!!"

Cả nghĩa trang im lặng.

Thẩm Thanh Nhã khom lưng thở gấp, thoáng  nhìn về phía mộ của chồng mình, đột nhiên rơi nước mắt.

Kẻ điên kia ngoảnh mặt sang một bên, trên mặt có vài vết máu, tựa hồ bị lời nói của bà làm cho ngây ngốc.

Miệng vết thương của Thẩm Thanh Nhã lại chảy máu, vệ sĩ vội vàng chạy đến xử lý.

Vệ sĩ nhanh chóng kiểm tra xe lăn, phát hiện tạm thời xe vẫn còn dùng được, vì thế lại đỡ Thẩm Sơ Hành lên xe.

Vân Ngạn vội vàng chạy tới giúp đỡ, vươn tay định đỡ anh, nhưng Thẩm Sơ Hành lại tránh né tay cậu.

Vân Ngạn ngơ ngẩn, im lặng thu tay lại, chờ cho bọn họ đỡ Thẩm sơ Hành ngồi lên xe lăn, cậu mới an tĩnh đứng bên cạnh hắn.

"Đến bệnh viện trước." Giọng nói của Thẩm Sơ Hành vẫn lạnh như băng, sau đó liếc mắt nhìn kẻ điên kia: "Đưa gã ta tới sở cảnh sát."

Người nọ nghe được lời này của anh, dường như cuối cùng cũng định thần lại, gã vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Nhã, giọng nói giống như rít khỏi kẻ răng: "Không thể nào... rõ ràng là mày dụ dỗ ba tao! Là mày muốn ở bên cạnh ba tao nên mới..."

"Ba mày là cái thá gì?" Thẩm Thanh Nhã vốn định rời đi, lại bị mấy lời gã ta nói làm cho tức run người, bà xoay người lại, tức giận nói: "Ông ta còn không bằng một ngón chân của Túc Lâm! Mày nói tao câu dẫn ông ta? Ông ta có cái gì? Mọt tên đê tiện vô sỉ, vì tham vọng của bản thân, mà ra tay với anh ruột của mình! Ông ta là kẻ chỉ biết ghen tị với người khác!"

Người nọ lại giãy dụa, gầm lên: "Mày câm miệng! Mày nói dối!"

"Nói dối?" Thẩm Thanh Nhã bị gã chọc cười: "Mày có muốn xem bằng chứng không? Trong tay bọn tao vẫn giữ bằng chứng của năm đó, nếu mày muốn biết, được thôi, tao sẽ nói hết cho mày nghe."

Người nọ thở gấp, như thể không tin, ánh mắt giống như muốn đâm xuyên qua Thẩm Thanh Nhã.

"Ai nói với mày là tao quyến rũ ba của mày? Hả? Ai bảo mày trở về?" Thẩm Thanh Nhã chất vấn gã, vẻ mặt tựa như đang thương hại đối phương: "Là mẹ của mày đúng không?"

Người nọ im lặng.

"Là bà ta đúng không?" Thẩm Thanh Nhã cuối cùng cũng xác nhận, cười lạnh nói: "Trước giờ đầu óc của bà ta có bao giờ tỉnh táo đâu! Bà ta chỉ muốn hủy hoại mày thôi!"

"Mẹ, đừng nói nữa." Thẩm Sơ Hành cắt ngang: "Mau đến bệnh viện đi."

Thẩm Thanh Nhã nhìn anh một cái, gật gật đầu rồi xoay người rời đi, lúc này sắc mặt bà đã tái nhợt.

Người nọ dường như còn muốn nói gì đó, lại bị vệ sĩ chặn miệng, mang lên xe.

Trên đường đi đến bệnh viện, Thẩm Thanh Nhã nằm trên giường trong xe, Thẩm Sơ Hành ngồi bên cạnh nắm lấy tay bà, im lặng.

Sắc mặt của Thẩm Thanh Nhã càng ngày càng kém, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, nhưng bà vẫn không ngừng an ủi Thẩm Sơ Hành để anh không phải lo lắng.

Sao không lo lắng cho được?

Vân Ngạn ngồi bên cạnh, lòng đầy lo lắng, ngoài lo lắng ra cậu còn cảm thấy đau lòng — Cậu thấy nhìn thấy tay của Thẩm Sơ Hành đang không ngừng run lên. 

Giờ phút này vẻ mặt Thẩm Sơ Hành vẫn trầm ổn lãnh đạm như thường, dường như anh đã chịu đựng mọi thứ quá lâu, lâu đến mức khiến  anh quên mất phải làm sao để bộc lộ cảm xúc của bản thân.

Không lâu sau, Thẩm Sơ Hành nhận được báo cáo của cấp dưới.

Đêm hôm trước khi vệ sĩ đến sắp xếp hiện trường đã kiểm tra toàn bộ nghĩa trang cũng không tìm thấy bất cứ người nào.

Còn về tên đó, hiện tại Vân Ngạn mới biết, gã tên Vương Trừng, là em họ của Thẩm Sơ Hành, nửa đêm hôm qua gã đã lẻn vào nghĩa trang. 

Trong nghĩa trang này, các dãy mộ sẽ được phân tách bởi một hàng cây, càng về phía cuối thì bụi cây sẽ càng rậm rạp, phía sau bụi cây này chính là tường đá.

Giữa bụi cây và tường đá có một khe nhỏ, Vương Trừng trốn ở đó suốt một ngày một đêm. 

Thẩm Sơ Hành nghe xong báo cáo, vẻ mặt cuối cùng cũng nổi lên chút gợn sóng.

"Lúc trước con nên giết chết hắn ta..." Anh cắn chặt khớp hàm, trên trán nổi lên gân xanh ghê người, hai mắt đầy tơ máu: "Hoặc là tống hắn ta vào bệnh viện tâm thần..."

"Sơ Hành!" 

Thẩm Sơ Hành nhắm mắt lại.

Vân Ngạt giật mình khi nghe những lời anh nói.

Những ngày qua sống chung với Thẩm Sơ Hành, cậu không cảm thấy anh ta có chỗ nào đáng sợ, nên dường như đã quên mất trong nguyên tác anh ta là một người như thế nào — thô bạo cố chấp, tàn nhẫn độc ác.

….Anh ta thật sự là người như vậy sao?

Một lát sau, cảm xúc của Thẩm Sơ Hành dường như đã bình ổn hơn, lại mở mắt ra nhìn mẹ.

"Con đã nói." Thanh âm của thẩm Thanh Nhã vừa yếu ớt vừa kiên định: "Sẽ trở thành một người giống như ba con, làm một người ngay thẳng chính trực.".

Vân Ngạn có chút xúc động khi nghe những lời này.

Thẩm Sơ Hành im lặng hồi lâu, lâu đến mức Vân Ngạn nghĩ rằng anh ta sẽ không đáp lại, cho tới khi xe đã chạy đến bệnh viện, cáng cứu thương đã đợi sẵn bên ngoài.

Thẩm Sơ Hành buông tay mẹ, đúng lúc này, anh ta đột nhiên mở miệng, giọng nói nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy.

"...Nhưng con đã không như vậy."

Vân Ngạn chỉ đứng cách anh khoảng một gang tay nên nghe được rất rõ.

Chóp mũi bỗng chua xót.

Mẹ Thẩm được đẩy vào phòng phẫu thuật, Vân Ngạn và Thẩm Sơ Hành cùng nhau đợi bên ngoài.

Thẩm Sơ Hành im lặng ngồi xuống, sống lưng thẳng tắp nhìn về phía cửa phòng giải phẫu.

Vân Ngạn ngồi xuống ghế dựa bên cạnh anh, lẳng lặng nhìn chằm chằm trần nhà, cảm thấy có chút mệt mỏi.

Khi cậu đang mãi miên man suy nghĩ, tay phải chợt bị nắm lấy, dọa cậu suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Quay đầu lại, thấy Thẩm Sơ Hành đang nhìn chằm chằm bàn tay của cậu, khóe mắt như muốn nứt ra, trong giọng nói mang theo tức giận: "Cậu bị thương sao không nói!"

...Bị thương?

Vân Ngạn vội vàng cúi đầu, mu bàn tay đang bị Thẩm Sơ Hành nắm lấy toàn là máu.

"Tôi..."

Cậu vừa mới lên tiếng, Thẩm Sơ Hành đã kéo cậu rời khỏi chỗ ngồi, vội vàng đưa cậu đến khoa ngoại để băng bó vết thương.

Không lâu sau, trong phòng khám, Vân Ngạn cởi một nửa chiếc áo sơ mi dính máu, để lộ vết thương trên cánh tay.

Thẩm Sơ Hành nhìn chằm chằm vào vết thương đang được băng bó, vẻ mặt vẫn lạnh lùng đến đáng sợ như trước.

Trong lòng Vân Ngạn thấy hơi áy náy.

Không phải cậu không biết bản thân bị thương, là do phát súng đầu tiên, lúc cậu bảo vệ Thẩm Sơ Hành, viên đạn xẹt qua cánh tay cậu rồi cắm xuống đất.

Lúc đó rất đau, nhưng cậu cũng đã xem qua rồi, miệng vết thương không sâu, cậu nghĩ là không có vấn đề gì lớn, không ngờ lại chảy nhiều máu đến vậy.

Hôm nay đi viếng mộ nên cậu mặc áo sơ mi đen, vì thế khi áo bị máu thấm ướt  cũng không ai phát hiện.

Thật ra cũng không phải là chảy quá nhiều máu, từ lúc đó tới bây giờ, máu chỉ mới chảy tới đầu ngón tay, có thể do sự chú ý của cậu đều đặt hết lên Thẩm Sơ Hành và mẹ Thẩm, trong đầu loạn hết cả lên, nên cậu cũng không để ý tới cánh tay đang đau nhức....

Cậu không ngờ lại làm Thẩm Sơ Hành sợ hãi.

Rõ ràng người bị thương là cậu mà, sao cậu lại cảm thấy tội lỗi thế nhỉ?

"Tôi thật sự không để chú ý." Vân Ngạn giải thích, muốn làm dịu bầu không khí này: "Không đau lắm đâu, cũng đâu chảy nhiều máu, lần trước tôi có đi bệnh viện lấy máu, chỗ lấy máu không được xử lý tốt, máu chảy từ khủy tay đến tận đầu ngón tay, em cũng không có chút cảm giác gì…"

Thẩm Sơ Hành vẫn im lặng.

"Thật sự không có gì mà." Vân Ngạn hơi cúi người, ngẩng đầu nghiêng mặt nhìn thẳng vào mắt Thẩm Sơ Hành, nở nụ cười thoải mái nhất có thể: "Anh xem đi, không phải tôi đã ổn rồi sao?"

Dường như Thẩm Sơ Hành bị nụ cười của cậu làm dao động, lông mi khẽ run.

Vân Ngạn thấy anh ta như vậy, cảm thấy có chút khó chịu, hít sâu một hơi, vừa muốn ngồi dậy, bàn tay đang đặt trên đầu gối bị nắm lấy.

"Cậu không thể xảy ra chuyện được, biết không?"

Tim Vân Ngạn khẽ run.

Thẩm Sơ Hành ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào mắt cậu, trong đó còn mang theo loại cảm xúc gì đó mà Vân Ngạn không thể hiểu được.

Qua hồi lâu, anh ta lại nói: "Cậu tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#công