15 - 16.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 15

Tưởng Tế Văn đoán có lẽ đây là lần đầu tiên Lan Tinh gặp mộng xuân, một năm trước chưa từng xuất hiện loại tình huống này. Chính hắn cũng tính tình lãnh cảm, cơ hồ không có ý niệm về phương diện đó trong đầu, mà Lan Tinh vẫn giống như một đứa trẻ nên hắn quên không suy xét đến việc cậu sẽ đến lúc gặp phải nó.

Tuy mười bảy tuổi mới di tinh lần đầu tiên có chút chậm nhưng đối tượng là Lan Tinh cũng không quá kì quái. Thân thể cậu vẫn tương đối gầy yếu, một năm nay ăn uống tốt hơn nên cơ thể bắt đầu phát dục là bình thường. Nhưng vấn đề của cậu lại không giống với những đứa trẻ bình thường khác, những đứa trẻ khác có thể trao đổi với bạn cùng lứa, tự nhiên cũng sẽ có nhiều hiểu biết về phương diện này hơn. Còn Lan Tinh sau khi nghe Tưởng Tế Văn giải thích thế nào là "Di tinh", bộ dáng vẫn một mảnh mờ mịt.

Hai tuần sau đó lại phát sinh sự tình, Lan Tinh cho rằng giường cậu có vấn đề, dù đã đêm muộn nhưng vẫn kiên quyết không nằm lên nó. Tưởng Tế Văn cười khổ, mất nửa ngày ngọt nhẹ mới dỗ được Lan Tinh ngoan ngoãn nằm xuống.

Lần thứ ba cũng là vào nửa đêm, Tưởng Tế Văn bị Lan Tinh lay tỉnh, cậu đứng trước giường hắn, hai chân trống không. Tưởng Tế Văn vừa nhìn liền đoán được nguyên do, chạy vào phòng Lan Tinh, quả nhiên thấy quần ngủ bẩn hề hề bị cậu ném ở trên giường. Tưởng Tế Văn lục đục tìm quần mới mặc vào cho Lan Tinh, dỗ thế nào cậu cũng không chịu đi ngủ trở lại. Tưởng Tế Văn đành phải để cậu ngủ cùng mình, Lan Tinh ôm lấy cánh tay hắn, thở ra nhiệt khí nhè nhẹ phả vào làn da ngứa ngứa. Tưởng Tế Văn nhìn cậu nhóc ngủ, nhớ tới khi mình còn là thiếu niên, thấy mộng cảnh ẩm ướt như vậy cũng hoang mang rối loạn như thế nào.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Tưởng Tế Văn phát hiện Lan Tinh ngây người ngồi trên giường, quần lót bị cởi ra, nhìn chằm chằm vào tính khí của mình. Tưởng Tế Văn giúp Lan Tinh mặc quần vào, nói đây là chuyện bình thường, nam sinh nào cũng sẽ như vậy. Tay Lan Tinh liền với đến ý muốn kéo quần Tưởng Tế Văn xuống, dọa hắn nhảy dựng lên.

"Xem!" Lan Tinh bất mãn hô. Cậu muốn nhìn thấy tính khí của Tưởng Tế Văn, xác định hắn cũng giống như cậu.

Tưởng Tế Văn xấu hổ giải thích nửa ngày cũng không lay chuyển được, Lan Tinh có vẻ đặc biệt khó chịu, cậu lại cởi quần lót xuống khiến tính khí bán cương lộ trong không khí. Tưởng Tế Văn giúp cậu kéo quần, cậu sẽ sinh khí la to, vươn tay muốn kéo quần hắn xuống. Tưởng Tế Văn vừa chống đỡ tay của Lan Tinh, vừa không dám dùng sức, bối rối bị cậu lôi kéo quần áo. Quần ngủ của hắn là quần thun rộng rãi liền bị dễ dàng lộ ra.

Tưởng Tế Văn xấu hổ muốn chết, trước mặt hắn lại là một Lan Tinh cực kì tò mò. Lan Tinh giương nanh múa vuốt tiến đến, nhất định muốn tìm tòi đến cuối cùng. Tưởng Tế Văn tránh không được, thôi thì đều là nam nhân, xem một chút cũng không thiệt thòi gì, hơn nữa giáo dục về giới tính cũng là điều cần thiết.

Tưởng Tế Văn đầu hàng nói, "Được rồi, cho nhóc xem, đừng động."

Dưới ánh nhìn nóng bỏng của Lan Tinh, Tưởng Tế Văn cởi quần lót, lộ ra tính khí của chính mình. Lan Tinh đi qua, nhìn bản thân rồi lại nhìn Tưởng Tế Văn, bất mãn vì lớn nhỏ không giống nhau mà của hắn cũng không có nhếch lên như cậu.

Đây là lần đầu tiên Tưởng Tế Văn để lộ thân thể trước mặt người khác. Lúc làm tình hắn không thích bất đèn, thưởng thức thân thể người khác hoặc để họ đánh giá mình đối với hắn đều không mấy hứng thú.

Nhưng Lan Tinh hiện tại thuần túy chỉ là tò mò, không có một tia tạp niệm nào.

Hai người, một lớn một nhỏ, quang lõa nửa người, nhìn tính khí của nhau. (Cảnh tượng này nghĩ sao cũng thấy thiệt kì quái mà Σ(Д|||))

Tưởng Tế Văn nhìn Lan Tinh bộ dạng nghiêm túc, khóe miệng không khỏi giương lên. Hắn cúi đầu hôn lên trán cậu, "Được chưa?"

Hai người mặc lại quần, Tưởng Tế Văn ôm lấy Lan Tinh, nhẹ nhàng vỗ lưng cho đến khi cậu bình tĩnh trở lại.

Tưởng Tế Văn cho dù hiện tại lãnh cảm nhưng trước đây cũng không phải như vậy. Thời thiếu niên hắn cũng có xúc động, có dục vọng, có mộng xuân không thể khống chế. Từ khi nào hắn trở thành như bây giờ, có lẽ là từ khi Lan Mẫn không ngừng châm ngòi cho hắn, khiến hắn dần cảm thấy có dục vọng là một việc đáng xấu hổ, hắn không thể khống chế được việc chán ghét nó.

Đối với Tưởng Tế Văn, việc nảy sinh dục vọng cũng như sâu trong nội tâm của hắn bị những ý niệm xấu xa chèn ép lấy. Khi dần trở nên thành thục cường đại, hắn đã có thể dễ dàng khống chế những ham muốn tội lỗi đó. Bởi vậy ngay từ đầu Tưởng Tế Văn cho rằng vấn đề của Lan Tinh cũng không quá lớn, hắn biết cậu không giống mình, nội tâm Lan Tinh vẫn thuần khiết như đứa trẻ, chỉ là thân thể cậu đã lớn lên.

Nhưng biểu hiện của Lan Tinh lại không phải như thế. Cậu liên tục gặp mộng xuân, đổi giường nệm cũng vô dụng, thậm chí Lan Tinh bắt đầu bài xích việc đi ngủ, cảm xúc cũng trở nên nôn nóng, dễ tức giận hơn. Cậu vẽ rất nhiều tranh, trong tranh là chiếc giường bị biến thành một ao nước lớn, dấp dính, cậu nằm ở bên trong, cả người ướt đẫm. Lan Tinh vẽ chính bản thân mình, toàn bộ trang giấy đều là màu đỏ chói mắt, tính khí trong quần nhếch lên cao.

Tưởng Tế Văn trừ bỏ không ngừng đổi ga giường cũng không biết làm gì khác. Hắn không hiểu vì sao Lan Tinh trắng như một tờ giấy cũng sẽ bị tình dục xấu xí dây dưa.

Bước vào mùa hè, tình huống càng trở nên khó kiểm soát. Có hôm Lan Tinh lên lớp ở khu an dưỡng, học được nửa thời gian thì cậu khó chịu đứng lên, đem giấy vẽ trước mặt đều xé nát. Những đứa trẻ tự khác thấy đũng quần Lan Tinh phồng lên liền kêu to, "Nó muốn bạo phát". Hộ lý phát hiện Lan Tinh dị thường, ý định mang cậu sang phòng khác nghỉ ngơi, không ngờ Lan Tinh lại cực lực bài xích, đem mọi thứ nháo thành một đoàn.

Tưởng Tế Văn biết được mọi chuyện thì tức muốn chết. Từ sau khi Lan Tinh ở cùng đây là lần đầu tiên hắn sinh khí đến vậy. Giữa ban ngày đến khu an dưỡng đón Lan Tinh, sắc mặt Tưởng Tế Văn rất kém. Bác sĩ nhìn ra hắn không vui liền an ủi, nói trẻ tự kỉ vào giai đoạn trưởng thành sẽ xuất hiện rất nhiều vấn đề làm người ta đau đầu, nhưng không cần vì thế mà uể oải hay tức giận với chúng, chúng chỉ đang tiếp xúc với một ít tri thức mới.

Tri thức mới của bác sĩ chính là về "sinh lý".

Tưởng Tế Văn nói, "Cho dù nó có học xong giáo dục giới tính cũng không giải quyết được vấn đề gì."

Bác sĩ trả lời, "Đương nhiên giáo dục giới tính là điều tất yếu, chúng cần hiểu rõ việc gì chỉ có thể ngầm làm, không được làm ở nơi công cộng, đó là điều trọng yếu nhất. Những bệnh nhân tự kỉ dù sao cũng không thể có được bạn đời, nhưng bọn họ cũng có những nhu cầu giống người bình thường, cho nên chúng tôi vẫn phải cho bọn họ biết khái niệm cơ bản bao gồm cả làm thế nào để tự giải quyết dục vọng."

Câu cuối cùng của bác sĩ khiến Tưởng Tế Văn giật mình, nhưng mà đối phương thực sự nói được là làm được. Y thậm chí còn tự tay giao cho Tưởng Tế Văn một tập tranh phổ cập kiến thức về giáo dục giới tính, muốn hắn trở về nhà chỉ bảo tốt cho Lan Tinh.

Tập tranh nội dung ban đầu tương đối bình thường, phân biệt sự khác nhau của nam nữ, những động tác không thể làm trước mặt người khác, khi bắt đầu dậy thì thân thể sẽ có thay đổi gì, các bộ phận khí quan có chức năng gì, trong đó phần lớn Lan Tinh đều đã được học qua.

Mà mặt sau mới thực sự là vấn đề, như thế nào để làm tình và như thế nào để tự an ủi.


Chương 16

Tập tranh giống như lò than hun lòng bàn tay Tưởng Tế Văn nóng rực. Nhưng bên trong lại là thứ không thể không dạy cho Lan Tinh, cậu cần biết cách để bảo vệ chính mình cũng như không gây tổn thương cho người khác.

Khi đến mặt sau của tập tranh, Tưởng Tế Văn không giải thích chi tiết mà chỉ vội vàng cho Lan Tinh xem qua loa. Các kiến thức trong sách được minh họa rất tốt, đơn giản mà dễ hiểu, bởi thế nên dù Tưởng Tế Văn không nói nhiều Lan Tinh vẫn có thể xem tranh để hiểu.

Lan Tinh im lặng nhìn nhìn, đôi khi đột nhiên vươn tay chỉ vào hình người trong tranh, "Này, này sao?" Cậu chỉ vào bộ vị của hình, lại chỉ bộ vị trên người mình, Tưởng Tế Văn xấu hổ gật gật đầu.

Lan Tinh rất nhanh liền thể hiện khả năng tiếp thu nhanh của mình, cậu đã có thể tự an ủi. Một buổi tối Tưởng Tế Văn ghé qua xem Lan Tinh đã ngủ chưa, gần nhất cảm xúc của cậu không ổn nên rất dễ mất ngủ. Không ngờ hắn lại thấy Lan Tinh đang nằm trên giường, quần cởi ra, tay phải ở trong quần ma sát tính khí. Tưởng Tế Văn sững sờ ở cửa, nhất thời quên lui ra ngoài. Ánh trăng sáng rọi bên ngoài, dù trong phòng không có đèn nhưng cái gì cũng thấy rõ ràng, tính khí của Lan Tinh giống như gậy nhỏ nhếch cao.

Lan Tinh quay đầu thấy Tưởng Tế Văn.

Chớp mắt, không hề có bối rối khi bị bắt gặp việc riêng tư, cũng không có bất an mà dừng lại, cậu như cũ ma sát tính khí, chỉ là vẫn không nhúc nhích nhìn chăm chú Tưởng Tế Văn. Ánh mắt Lan Tinh không trực tiếp đặt trên người Tưởng Tế Văn, nhưng hắn cảm giác được phảng phất như cậu đang dõi theo hắn.

Tưởng Tế Văn vội vàng rời khỏi phòng, lặng người ngồi trong phòng khách hôn ám đến tận khi Lan Tinh đi ra.

Lan Tinh không mặc quần, tính khí vừa bắn qua ướt sũng, cậu không để ý đến mà đi đến trước mặt Tưởng Tế Văn, vươn ra tay phải dính đầy tinh dịch, "Rửa sạch, rửa."

Tưởng Tế Văn chấn động rút khăn tay trên bàn cẩn thận lau sạch sẽ cho cậu.

Lan Tinh tựa như phát hiện ra món đồ chơi mới, đối với việc này tràn ngập tò mò. Vừa mới được vài tuần, hầu như ngày nào cậu cũng tự an ủi, thậm chí khi ở khu an dưỡng cũng làm động tác vuốt ve khố hạ bất nhã. Lan Tinh như một đứa trẻ thuần khiết đột nhiên biến thành thiếu niên trầm mê trong dục vọng.

Nhưng mỗi người không ai cũng sẽ có thời điểm này sao. Chẳng qua bọn họ vụng trộm trốn trong ổ chăn, một mình làm loại chuyện tư mật này không để cho ai biết. Mà Lan Tinh lại không chút nào để ý đến ánh mắt người khác, quang minh chính lại làm việc cậu muốn làm, không cảm thấy xấu hổ, cũng không cảm thấy khó nói. Cậu vẽ lại chính khoái cảm của mình, những đóa hoa năm màu rực rỡ, đường cong lóa mắt cùng sắc khối trừu tượng, một thiếu niên thân thể trần trụi quay cuồng, tay triệt động tính khí chính mình. Những bức tranh này thực sự khiến người xem trợn mắt há mồm, Tưởng Tế Văn đem tất cả thu lại, nói với Lan Tinh cậu chỉ có thể vẽ chúng ở nhà.

Lan Tinh không thể lí giải, đôi mắt như tinh tú mở to nhìn Tưởng Tế Văn khiến tức giận của hắn bay sạch.

Lan Tinh của hắn tự do tự tại trên bầu trời, cậu không thể nào hiểu được những khó hiểu của nhân gian, cũng sẽ không bị lo lắng trói buộc.

Nhưng cậu đã không cẩn thận từ bên trên ngã xuống, vì thế không thể không tuân thủ quy tắc ở dưới trần.

Tưởng Tế Văn cùng bác sĩ cố gắng khiến Lan Tinh hiểu rõ việc tự an ủi chỉ có thể làm trong phòng khi có một mình. Lan Tinh không biết có hiểu họ hay không, nhưng quả thật không hề làm những động tác bất nhã đó ở khu an dưỡng nữa. Bất quá khi ở nhà cậu vẫn không để ý khi bị Tưởng Tế Văn nhìn, phòng ngủ không đóng cửa, tiếng thở dốc, đôi khi còn có thể phát ra thanh âm kì quái. Sau khi làm bẩn chăn đệm cậu đương nhiên sẽ đi tìm Tưởng Tế Văn, nói với hắn, "Chăn, đổi." Ngẫu nhiên một vài buổi sáng, Tưởng Tế Văn không cẩn thận gặp cậu đang tự an ủi. Lan Tinh thoải mái nằm trên giường, động tác không dừng lại, ngược lại Tưởng Tế Văn lại như thiếu niên bắt đầu đến tuổi trưởng thành, hoang mang rối loạn lui ra ngoài.

Giáo dục tiểu hài tử so với tưởng tượng của Tưởng Tế Văn gian nan hơn rất nhiều. Hắn hao hết trí lực giải thích cho Lan Tinh hiểu an ủi quá nhiều là không tốt, nhưng nhìn qua một chút cũng không có tác dụng. Cuối cùng vì lo lắng cho thân thể của cậu mà mỗi tối hắn đành phải lén lút chờ bên ngoài phòng Lan Tinh, sau khi cậu phát tiết một lần liền đi vào giúp lau tay, sửa sang lại giường đệm, nói, "Một lần, chỉ có thể một lần."

Trong không khí còn có hương vị ngây ngô của thiếu niên, hai má Lan Tinh bởi kích động mà có điểm hồng nhuận. Cậu nhìn Tưởng Tế Văn, bất mãn quệt miệng.

Vẻ mặt đáng yêu khiến Tưởng Tế Văn chút nữa bật cười, đối với Lan Tinh mà nói, khoái cảm cũng giống như một viên đường, nó khiến cậu cảm thấy thoải mái, cũng chỉ như thế mà thôi.

Tưởng Tế Văn đem tay cậu nhét vào trong chăn, thân thân trán, "Chỉ có thể một lần, ngủ ngoan nào!"

Lan Tinh ô ô nha nha một hồi rồi ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Tưởng Tế Văn lẳng lặng nhìn khuôn mặt Lan Tinh ngủ hồi lâu rồi mới đứng dậy rời đi.

Biện pháp này có chút hiểu quả. Hắn một lần lại một lần nói với Lan Tinh, chỉ khi nào tính khí nhếch lên mới cần tự an ủi, một lần đã là đủ. Lan Tinh dần dần bỏ được hành động tự an ủi vô tiết chế, Tưởng Tế Văn nhẹ nhàng thở ra trong lòng.

Bác sĩ từng nói với Tưởng Tế Văn, bước vào thời kì trưởng thành nam sinh sẽ có biểu hiện hứng thú với người khác phái, phải đặc biệt chú ý không chúng sẽ làm ra hành vi xấu. Lan Tinh tuy không làm ra những hành động kì quái với người ngoài, nhưng vấn đề của cậu còn khó giải quyết hơn.

Toàn bộ hứng thú về "Thân thể" trong thời kì dậy thì đều được Lan Tinh chuyển dời lên người Tưởng Tế Văn.

Cậu luôn tràn ngập tò mò về thân thể của hắn, có thể là do hắn thành thục, cường tráng hơn, tính khí cũng không hề giống nhau. Có nhiều lần Lan Tinh đột nhiên vươn tay sờ lồng ngực hoặc đũng quần Tưởng Tế Văn, cũng không quản hành động này có bao nhiêu quái dị. Tưởng Tế Văn bị cậu dọa phát hoảng, nhảy lên xấu hổ. Nói mấy lần đều vô dụng, đối với gương mặt hồn nhiên của Lan Tinh cũng không thể nổi giận. Hắn chỉ có thể cầm tập tranh nói cho Lan Tinh không được tùy tiện sờ thân thể người khác, cũng như không để cho người khác sờ chính mình.

Tưởng Tế Văn không rõ Lan Tinh có hiểu hay không. Rõ ràng ở bên ngoài cậu chưa bao giờ chạm vào người khác, nhưng ở nhà lại luôn thích chạm vào hắn.

Tưởng Tế Văn vẽ hai cái hình người, người nhỏ hơn viết tên Lan Tinh cùng với hai từ "Chính mình", người lớn hơn còn lại viết "Anh hai". Lại vẽ nhiều hình người khác bên cạnh, khoanh vòng vào cùng với "Anh hai", nói "Đây là người khác" đoạn chỉ vào hình người của Lan Tinh, "Đây là nhóc, là chính mình."

Tưởng Tế Văn lặp lại vài lần, ý muốn Lan Tinh hiểu rõ "Chính mình" và "Người khác" bất đồng.

Lan Tinh nhìn một hồi, lấy bút vẽ, đem hình người bên cạnh xóa đen đến khi chỉ còn lại cậu cùng ca ca, sau đó vừa lòng nói, "Chính mình."

Thân cận bất thình lình làm Tưởng Tế Văn không kịp phản ứng, hắn sửng sốt hồi lâu, ôm chặt thiếu niên trong lòng.

Hắn biết hẳn là hắn nên sửa đúng nhận thức của Lan Tinh, "Chính mình" không phải ý tứ như vậy, cho dù Tưởng Tế Văn là người nhà, nhưng cũng không phải "Chính mình".

Nhưng hắn chỉ có thể ôm chặt Lan Tinh, má ghé sát vào mái tóc mềm mại, không nói nên lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro