Quyển 3 - Chương 77. Nhận nhiệm vụ mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 77. Nhận nhiệm vụ mới

Úc Ngạn vịn vào khung cửa kề cà không chịu đi vào, thậm chí còn khép cửa lại. Hóa ra tính cách rối loạn lo âu xã hội chưa bao giờ thay đổi, Chiêu Nhiên sống chung với Úc Ngạn đã lâu, lúc nào cũng thấy mặt tích cực và năng động của y, lo lắng không biết Úc Ngạn có tự mình thành lập đội ngũ như trong kế hoạch không, nhưng bồ hóng nhỏ lại chỉ bám dính lấy anh, chuyện này nghĩ thôi thì cũng khá là thoải mái.

"Thực hiện bước đầu tiên của kế hoạch, cố gắng giao tiếp thân thiện với người khác." Chiêu Nhiên khẽ huých vào lưng y, "Đi nhanh đi, đây là nhà của mình mà."

Úc Ngạn đành phải đẩy cửa đi vào, Chiêu Nhiên cũng đi vào theo, mấy tay nhỏ làm việc vặt bưng hai cái ghế đặt ở phía sau hai người, đặt hai chiếc ly sạch sẽ xuống, nâng bình gạn lên rót cho Úc Ngạn một ly nước trái cây mới ép.

Cô Bạc đã nhìn thấy mặt Chiêu Nhiên lúc đang trốn trong túi đeo vai, mũi giày cao gót cọ nhẹ vào mắt cá chân Chiêu Nhiên ở dưới bàn, cô vương đôi tay giấy xinh đẹp của mình ra nhéo vào cánh tay săn chắc của Chiêu Nhiên, sau khi con người hấp thụ phóng xạ đột biến thành dị thể vẫn duy trì thẩm mĩ của con người, dáng người Chiêu Nhiên thẳng tắp cao gầy, mặt trắng như tuyết, với cương vị là một người cuồng sắc đẹp thì cô Bạc đã nhìn trúng anh.

Nhưng thẩm mĩ của dị thể thuần chủng lại khác, tiêu chuẩn của dị thể xinh đẹp là cường tráng mạnh mẽ, người càng cao to vạm vỡ thì càng đẹp, hoặc cực kỳ thông minh, thể hiện khả năng lãnh đạo phi thường mới được dị thể giống đực theo đuổi, bởi vì những giống cái như vậy có thể kiểm soát được gia tộc, cùng nhau bảo vệ lãnh thổ.

Cho nên dưới góc nhìn của Chiêu Nhiên cô Bạc gió thổi nhẹ đã bay này thuộc loại xấu xí không chịu nổi, thế là yên tâm nói chuyện, chắc chắn Úc Ngạn sẽ không ghen.

Nhưng Úc Ngạn lại cảm thấy nhìn cô Bạc ở góc trực diện thực sự rất xinh đẹp, quyến rũ và hơi có cảm giác mạnh mẽ chua ngoa.

Ba người tạo thành vòng tròn khép kín có gu thẩm mỹ kỳ lạ, bầu không khí khá vi diệu ngượng ngùng, Úc Ngạn uống nước trái cây, nhìn chằm chằm vào hai đầu gối Chiêu Nhiên, chân anh rất dài, lúc vào ngồi lên đó thì hay rồi.

"Vị này là...?" Cô Bạc chủ động lên tiếng, hy vọng Úc Ngạn có thể giới thiệu.

Úc Ngạn nói: "Ba mươi tám tuổi đã ly dị có hai con, tôi được anh ấy nhặt về..."

Chiêu Nhiên mọc ra cánh tay thứ ba nhéo đùi Úc Ngạn dưới gầm bàn: "Bảo giao tiếp thân thiện, không phải nói bậy nói bạ." Nhưng mặt bàn trong suốt, cô Bạc có thể nhìn thấy rõ.

"À? Dị thể." Cô Bạc che miệng cười: "Bây giờ đã có đồng loại, nói chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều."

"Cô cũng là dị thể à?" Úc Ngạn tò mò nhìn cô từ đầu đến chân, "Dị hạch của cô ở đâu thế?"

Cô Bạc chỉ vào rốn của mình, một hạt châu nhỏ màu tím mọc bên trong da thịt, đập khá đều như trái tim, Úc Ngạn cứ tưởng đó chỉ là khuyên trang trí ở rốn, thì ra dị hạch của dị thể cũng mọc ở vị trí mắt thường có thể nhìn thấy.

"Hạch tím cấp ba hạch nghề nghiệp - chuyên gia sắc đẹp." Nhắc tới dị hạch của mình, cô Bạc tự giễu thở dài, "Chắc cậu cũng biết, chỉ người đứng đầu một ngành nghề hoặc lĩnh vực nào đó mới có thể sinh ra hạch nghề nghiệp khi tiếp nhận chất phóng xạ. Vì căn bệnh, tôi không còn ý định theo đuổi sự nghiệp nữa, chỉ mong muốn xinh đẹp trở lại, gần như nổi ám ảnh điên cuồng của tôi đã sinh ra dị hạch này."

"Bây giờ nên gọi tôi là bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ." Nỗi buồn trở thành quá khứ, cô Bạc xoắn tóc kiêu ngạo, "Đồng thời, chỉ có những vật dẫn loài người cực kỳ tài năng trong các lĩnh vực chuyên môn tương ứng mới có thể gắn được. Nghe nói hai người lấy được hạch nghề nghiệp - nhà ảo thuật, cậu thử gắn nó chưa?"

Tay nhỏ kẻ nát rượu không biết giữ mồm giữ miệng, đã uống rượu thì chuyện gì cũng nói được.

Bạc cấp ba quá cao, bản thân Úc Ngạn cũng hơi cưỡng lại việc gắn những dị hạch cấp bạc trở lên vào mắt, bởi nổi đau ghi lòng tạc dạ đó, lần nào cố gắng gắn vào y đều có cảm giác "một lần bị rắn cắn cả đời sợ dây thừng".

Chiêu Nhiên nhíu mày: "Ý cô là, em ấy không gắn được?"

"Tất nhiên là không gắn được." Cô Bạc lắc ngón tay giấy, "Chỉ có nhà ảo thuật, mà phải là nhà ảo thuật tài giỏi mới có thể gắn được hạch nghề nghiệp - nhà ảo thuật, từ trước tới nay cậu ta chưa bao giờ học ảo thuật, sao có thể gắn được."

Ngay cả Chiêu Nhiên cũng không biết chuyện này, bởi vì hạch nghề nghiệp rất hiếm, chỉ có những vật dẫn con người yêu điên cuồng với nghề nghiệp của mình mới khốn khổ đi tìm hạch nghề nghiệp để gắn vào người, cho nên Chiêu Nhiên chưa bao giờ thấy trường hợp gắn hạch nghề nghiệp thất bại.

"Không tin cậu thử xem." Cô Bạc đắt ý hất cằm.

Úc Ngạn không phục, dùng hết can đảm lấy hạch nghề nghiệp - nhà ảo thuật ra, hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần mấy chục giây, nghiến răng giậm chân nhét dị hạch vào hốc mắt.

Mấy giây sau, cơn đau như dự đoán không xuất hiện, ngay cả cảm giác liên kết như khi gắn hạch cấp xanh cũng không xuất hiện, y kinh ngạc mở mắt ra, hạch nhà ảo thuật cũng theo đó rơi ra khỏi hốc mắt, như đĩa CD không đọc được sẽ tự động bị đẩy ra khỏi ổ đĩa quang.

Mọi chuyện đúng như dự đoán nên cô Bạc không nói gì, thay vào đó cô lại hơi khó hiểu trước phản ứng của Úc Ngạn: "Nét mặt kinh ngạc của cậu hơi lạ, tôi đã lĩnh giáo năng lực thay đổi dị hạch của cậu ở thẩm mỹ viện, nhưng tôi rất ngạc nhiên, chẳng lẽ cậu chưa bao giờ thất bại trong việc thay đổi dị hạch à?"

"Đây là lần đầu tiên, dù trước đây gắn hạch cấp cao rất đau đớn, nhưng đều liên kết thành công." Úc Ngạn trả lời thành thật.

Cô Bạc vỗ bàn: "Vậy thì tôi chắc chắn, trong cơ thể cậu có thứ gì đó giúp cậu gắn hạch."

Khuôn mặt Úc Ngạn mù mờ, ngẩng đầu nhìn Chiêu Nhiên, biểu cảm anh hơi thay đổi, nhấc ly rượu lên che giấu: "Thứ gì thế?"

"Không rõ lắm, chuyện này phải hỏi bản thân cậu ta."

Úc Ngạn sờ cả người mình một lượt, nhưng vẫn không nghĩ ra.

"Sao cô biết nhiều chuyện vậy." Ánh mắt Chiêu Nhiên nhìn cô Bạc ngày càng mang ý thù địch.

"Trong thẩm mỹ viện có rất nhiều người không biết giữ bí mật, làm ở đó lâu như vậy, đương nhiên biết rất nhiều tin tức." Cô Bạc nói: "Tôi cũng biết bây giờ có một loại thuốc sẽ gây ra phóng xạ mạnh cho người ăn nó, trong cơ thể sẽ xuất hiện dị hạch, đột biến thành dị thể."

"Có phải là viên thuốc màu xanh huỳnh quang tôi tìm thấy trên gác lửng thang máy không?" Úc Ngạn nhớ đến căn phòng nhỏ tối tăm mà y và cảnh sát Diệp đi vào, trong đó có rất nhiều những kẻ lập dị da bọc xương, trên mặt đất vương vãi bình thuốc như thế, Cục Diều Hâu xét nghiệm viên thuốc kia chứa bức xạ mạnh.

"Đúng vậy, bọn họ chọn rất nhiều người làm thí nghiệm này, tôi cũng là một trong số đó. Năm đó tôi rơi vào tuyệt vọng vì tác dụng phụ của thuốc, bọn họ hứa sẽ tái tạo túi da hoàn hảo cho tôi."

"Bọn họ là ai?"

"Không biết, tôi chưa nhìn thấy mặt bọn họ, lúc đầu họ chỉ tìm kiếm tình nguyện viên trong xã hội, yêu cầu người ứng tuyển có thành tựu trong một số lĩnh vực nhất định, khi đó ai ai cũng đổ xô tới, nhưng tỷ lệ thành công lại không cao." Cô Bạc thở dài, "Và một số ít người thành công cũng bị bọn họ dùng đủ mọi cách uy hiếp, tôi được ra lệnh trông coi máy chụp X-quang trong phòng ảo thẩm mỹ viện, nghe bọn điều khiển, vợ chồng bác sĩ phụ trách trông coi phòng ảo, đồng thời cũng dám sát không cho tôi rời đi."

"Tôi đoán khi tỷ lệ thành công đạt đến mức yêu cầu, bọn họ sẽ bắt đầu sản xuất hàng loạt loại thuốc này, vì hiện nay dị thể ẩn núp ngày càng đông, thiết bị dị động cũng ngày càng nhiều, rất khó tìm ra dị hạch, nhu cầu năng lượng lại tăng cao, có lẽ bọn họ muốn dùng cách này sản xuất dị hạch hàng loạt."

"Cô có biết ai thành công nữa không?"

"Tôi không chắc, vì tất cả chúng tôi đều đội khăn trùm đầu nên không thể nhìn thấy mặt nhau, nhưng tôi nhớ rất rõ một tình nguyện viên đi cùng tôi." Cô Bạc mô tả ngoại hình của gã, "Là một người đàn ông rất rất mập, chúng tôi cùng nhau bước qua cửa, bị cơ thể gã ép vào, tôi có thể cảm nhận rõ ràng dáng người của gã."

"Sau đó, tôi nhận được mệnh lệnh của bọn họ, yêu cầu thẩm mỹ viện tìm cách bắt bệnh nhân béo phì, loại bỏ hết mỡ, sau đó quay video cho bọn họ xem." Cô Bạc nhấp nhẹ ly vang đỏ, "Tôi đoán lúc đó, chắc chắn người đàn ông mập mạp kia cũng thành công đột biến thành dị thể, trong cơ thể xuất hiện dị hạch nhưng bọn họ không tìm thấy người kia, cho nên ép tôi dùng cách này tìm ra gã."

"Tôi có sao chép rồi tải những video kia lên dark web, bề ngoài thì đang kiếm tiền nhưng thật ra tôi hy vọng Cục Diều Hâu có thể dựa vào đó để tìm ra, tôi sẽ nhân cơ hội đó chạy trốn, chỉ không ngờ người tới là cậu."

"Vậy cô đã tìm ra chưa?"

"Vẫn chưa, đang làm thì bị cậu bắt." Cô Bạc hơi buồn bực, "Ngày cậu đến, vợ chồng bác sĩ đang chuẩn bị giải phẫu người đàn ông béo phì mới bắt, không phải bị mấy người cứu đi à? Người đi đâu rồi."

"Ông Chu." Úc Ngạn chợt nhớ lại ngày hôm đó, nghĩ cách giải cứu ông Chu là nhiệm vụ thực tập đầu tiên của y, ông Chu Cung Hành là một kỹ sư có thành tích cao trong lĩnh vực máy móc tinh vi, tham gia biên soạn hàng chục cuốn sách chuyên ngành, chân dung của ông được in trên trang bìa cuốn sách giáo khoa máy móc chính xác của Úc Ngạn.

"Nếu như vậy, có lẽ ông Chu đúng là tình nguyện viên tham gia thử nghiệm thuốc, vậy rất có thể ông ấy đã đột biến sinh ra dị hạch trong cơ thể."

Chiêu Nhiên xoa cằm suy nghĩ một lúc, cũng nghĩ tới một ít manh mối còn sót lại: "Thật ra ngày gặp nhà ảo thuật, anh dẫn em đến nghĩa trang gần gánh xiếc thú, người của Redneck Drift đã sắp xếp mai phục trước, nhà bào chế thuốc ngài Phương rất được chủ tịch Hùng tín nhiệm đã có mặt tại hiện trường, anh thấy trong tay ông ta có viên con nhộng màu xanh lá."

Úc Ngạn chắp vá lại đôi câu vài lời: "Tôi nghe cảnh sát Diệp nói sau khi ông Chu bị bệnh, ông ta đã một mình đến thành phố Hồng Ly, rồi mất tích ở bệnh viện Huyện Cổ, có lẽ ông ta đã biết chuyện gì đó, nếu không ông ta sẽ không chạy lung tung trong thành phố bị bỏ hoang nguy hiểm như vậy được."

"Đợt trước cảnh sát Diệp còn nói ông Chu muốn trực tiếp cảm ơn em, đưa cho em địa chỉ bệnh viện, đi đi xem thử." Úc Ngạn nhảy lên, kéo Chiêu Nhiên chạy ra ngoài. Từ khi thực hiện kế hoạch, nhóc con luôn tràn đầy năng lượng, dường như cuối cùng cũng bắt đầu có hứng thú với cuộc sống.

Chiêu Nhiên quay đầu giao việc cho mấy tay nhỏ làm việc vặt, chăm sóc cô Bạc thật tốt, mới đi theo Úc Ngạn xuống lầu. Vì cô Bạc đang trốn Cục Diều Hâu và "bọn họ" đuổi bắt nên chắc chắn sẽ không tùy tiện rời khỏi nơi an toàn, nhưng cũng không cần phải hạn chế quyền tự do cá nhân của cô.

Thấy Chiêu Nhiên bị kéo tay đi, cô không những không từ chối mà còn đỏ mặt đặt ly rượu xuống, tức giận lẩm bẩm: "Hừ, biết ngay anh chàng tóc hồng không thẳng mà, còn bị thằng nhóc thối bắt cóc nữa, tức quá đi."

"Vừa lúc trời sắp tối, bây giờ chúng ta tới bệnh viện đi." Úc Ngạn cầm túi lên, quấn găng tay anh hùng lên tay, mặc mũ trùm đen nháy, thuận tay nhặt gậy bóng chày kiêu ngạo trong góc rồi nhét vào túi đeo vai.

"Chờ một chút, sao cây gậy này lại thay đổi." Chiêu Nhiên nhìn quanh tìm kiếm bàn tay nhỏ gây chuyện.

"Ơ...?" Úc Ngạn nhìn cẩn thận vào vẻ ngoài gậy bóng chạy kiêu ngạo, kỳ lạ, hoa văn thay đổi.

Lúc đầu nó chỉ là một cây gậy vân gỗ thông thường nhưng bây giờ bề mặt lại được phun sơn màu cam tím, cộng thêm những họa văn ma quái đáng sợ, khiến nó trở thành một bộ skin giới hạn Halloween.

Tên: Hạch trang bị - Gậy bóng chày kiêu ngạo

Nguồn gốc: Kích hoạt hạch mù trắng ngẫu nhiên.

Chủng loại: Loại bình thường

Đánh giá cấp bậc: Tím cấp 1 (Tím Roland)

Khả năng cơ bản: Một thanh gỗ nặng không thể bị bẻ gãy.

Giới hạn sử dụng: Sau khi sử dụng một lần thì tồn tại vĩnh viễn ở dạng vật chất.

Giới thiệu vắn tắt: Một cây gậy huyền thoại đã được truyền qua tay 29 cầu thủ bóng chày, kì diệu ở chỗ là nó đều tuột tay đánh vào đầu trọng tài trong mỗi trận đấu.

Điều kiện cộng hưởng: [Cơn ác mộng của đứa trẻ nghịch ngợm] sử dụng để đánh một đứa trẻ nghịch ngợm.

Hiệu quả cộng hưởng: [Gậy bóng chày kiêu ngạo] tiến hóa thành [Gậy bóng chày trừng phạt] Những người bị gậy bóng chày này đánh trúng sẽ có cảm giác sợ hãi, tinh thần chiến đấu sẽ suy giảm một chút, mỗi lần đánh trúng, hiệu quả sẽ được cộng dồn tối đa mười lần.

Úc Ngạn ngây người cầm gậy bóng chày.

Chiêu Nhiên khó hiểu sờ cằm, cố gắng không cười thành tiếng: "Nhìn theo hướng tốt thì nó cũng xảy ra cộng hưởng. Nhìn theo hướng xấu thì ngay cả gậy bóng chày cũng đánh giá em là đứa trẻ nghịch ngợm."


-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro