Quyển 4 - Chương 105. Bối rối tỏ tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 105. Bối rối tỏ tình

"Ừm?" Chiêu Nhiên để Tiểu Ngạn áp sát vào ngực mình, cằm tựa lên đỉnh đầu cậu, cười trêu chọc biết rõ còn cố hỏi, "Ai cơ?"

"Em không biết." Tiểu Ngạn nhẹ nhàng ôm lấy Chiêu Nhiên, cái trán nóng áp vào ngực anh, "Dạo này anh nhìn em như nhìn qua một tấm cửa kính, anh đang nhìn xuyên qua em để ngắm nhìn một người khác."

Cậu nhạy cảm đến mức khiến sự bình tĩnh Chiêu Nhiên che giấu bắt đầu lung lay.

"Anh chỉ đang tưởng tượng xem em sẽ trông thế nào khi lớn lên thôi." Chiêu Nhiên vô thức siết chặt tay cậu, làm cổ tay cậu đỏ lên.

"Thật không? Vậy khi lớn lên và bây giờ, anh thích người nào hơn?" Tiểu Ngạn ngẩng đầu lên, chóp mũi cọ nhẹ vào cằm anh.

"Quỷ nhỏ, đừng cố ý gây chuyện." Chiêu Nhiên giữ chặt đầu gối cậu, nhẹ nhàng lật cậu ra sau khiến cậu nằm ngửa trên giường, rồi chống tay lên giường áp sát cậu.

Ở góc độ này, anh có thể nhìn rõ khuôn mặt và sống mũi đang đỏ ửng lên vì bệnh của Tiểu Ngạn, cậu thở yếu ớt, giọng nói cũng nhẹ hơn hơn bình thường: "Ngày 22 tháng 1 là sinh nhật em, còn hơn một tháng nữa, em muốn anh ở bên em."

Những vết hằn trên đùi Tiểu Ngạn lộ ra, Chiêu Nhiên bỗng thấy không nỡ, giọng nói dịu lại: "Lúc nào anh cũng ở bên em mà. Em muốn gì nào?"

Anh tưởng Tiểu Ngạn sẽ nói "xuống thuyền", nên trong lòng anh đã tìm sẵn những lời an ủi và những lý do cần thiết để ở lại.

Nhưng Tiểu Ngạn lại từ từ chớp mắt nói: "Nếu có hai em cùng tồn tại, em muốn anh giết người kia, anh có sẵn lòng không?"

Chiêu Nhiên giật mình, bả vai run lên: "Không ai chọc giận em." Anh ấn Tiểu Ngạn xuống, giữ chặt cổ tay cậu, cởi quần đùi của cậu ra, dùng những động tác thô lỗ để che giấu tâm trạng thẹn quá hóa giận của mình.

Tiểu Ngạn cắn vào ga trải giường chịu đựng trong câm lặng, lông mi ướt từ từ, đôi chân run rẩy, vài giọt máu rơi xuống ga giường trắng tinh.

*

Úc Ngạn yên giấc trong phòng ngủ nhỏ của mình, đếm ngón tay để tính toán thời gian đã liên kết vào trò chơi.

Y vào đây được năm ngày, không biết thời gian ở thế giới thực đã trôi qua bao lâu, cũng không biết Chiêu Nhiên đã tan làm chưa, nếu phát hiện mình biến mất, chắc chắn anh sẽ lo lắng tìm kiếm khắp nơi.

Biết thế thì đã bàn bạc với anh trước khi vào đây.

Bên ngoài bỗng vang lên tiếng chân trần đập trên sàn, tiếng bước chân ngày càng gần, ầm một tiếng, cánh cửa phòng ngủ khép hờ bị Tiểu Ngạn đẩy mở.

Tiểu Ngạn chỉ mặc một chiếc áo ngủ, kéo mạnh góc chăn của Úc Ngạn rồi xốc lên, sau đó trượt nhanh vào trong, khuôn mặt đần thối giận dỗi chui vào chăn Úc Ngạn, trùm kín đầu bất động.

Úc Ngạn: "..."

Tiểu Ngạn mở mắt phải ra: "Nhìn gì mà nhìn, cậu ra phòng khách ngủ đi, đi ra."

Úc Ngạn kéo góc chăn lên, thấy mắt Tiểu Ngạn đỏ hoe, khóe mắt đỏ hồng, má nóng bừng, hai chân trần kẹp chặt, vừa đau vừa cố gắng chịu đựng trông rất đáng thương.

Úc Ngạn ngồi dậy, rút một tờ giấy lau chất dịch không màu lây nhiễm trên chân Tiểu Ngạn: "Nhìn cậu thảm quá, thích anh ấy đến thế à."

"Cũng đúng, chỉ có anh ấy yêu thương cậu, cậu chỉ có thể dựa vào anh ấy." Úc Ngạn tự hỏi tự trả lời.

Tiểu Ngạn phản kháng dữ dội, nhưng cơ thể mềm nhũn, ngay cả chút sức lực cũng không có, cuối cùng đành chịu thua úp mặt vào gối: "Không phải, vì anh ấy là của tôi, trên người khắc tên tôi."

Úc Ngạn giật mình, dễ dàng bị lời nói của Tiểu Ngạn thuyết phục.

"Nếu tôi có khả năng giết chết Chiêu Nhiên, trở thành chủ nhân khế ước của anh ấy, tôi sẽ ra lệnh cho anh ấy không bao giờ được rời xa tôi quá mười mét. Trói anh ấy trong bồn tắm, khắc đầy tên tôi lên người anh."

Úc Ngạn ngồi xếp bằng, chống cằm lắng nghe Tiểu Ngạn nghiến răng nghiến lợi tưởng tượng về tương lai, còn kịp thời bổ sung: "Còn phải đeo khuyên tai cho anh ấy, đeo nhẫn buộc tay, rồi đeo xích ngực, kéo một chút để anh ấy đau."

"Cái này hay đấy, cứ làm vậy đi." Tiểu Ngạn đội chăn ngồi dậy, cuộn tròn người hít hít mũi: "Nhưng tôi không đánh lại anh ấy, một tay anh ấy cũng có thể nhấc bổng tôi."

"Anh ấy không tìm cho cậu một dị hạch cao cấp để gắn vào à?" Úc Ngạn đưa tay chạm vào hốc mắt trống rỗng dưới lớp băng của Tiểu Ngạn.

"Đã tìm rồi, nhưng tôi không gắn được." Tiểu Ngạn lắc đầu. "Anh ấy nói tôi sinh ra để gắn hạch tốt nhất, nên những thứ cấp thấp này mới không gắn được."

"Sao lại không gắn được chứ..." Úc Ngạn lấy ra máy phân tích lưu trữ hạch và hộp mở rộng ra, bên trong là những dị hạch phát ánh sáng khác nhau.

"Thử cái này xem." Úc Ngạn chọn lựa một lúc, rồi lấy ra hạch bạc cấp hai chiến giáp Armadillo.

Vì Tiểu Ngạn vốn đã rất mạnh mẽ trong chiến đấu, thứ cậu cần nhất là một cơ thể mạnh mẽ có thể chống lại dị thể, nên dị hạch thuộc loại phòng thủ là phù hợp nhất.

Úc Ngạn gỡ băng trên mắt trái của Tiểu Ngạn, để lộ ra hốc mắt kinh người bên trong, y nhẹ nhàng kéo mí mắt ra, từ từ đặt dị hạch chiến giáp Armadillo vào trong.

Dị hạch khiến hốc mắt căng ra, làm cậu đau nhói một lúc, Tiểu Ngạn cắn môi chịu đựng, không lên tiếng.

"Cấp bậc dị hạch càng cao quá trình gắn càng khó khăn, đau đớn là chuyện bình thường."

Dị hạch bắt đầu phát triển các sợi tia giống như sợi quang, thành lập liên kết với máu thịt xung quanh hốc mắt.

"Có hy vọng." Úc Ngạn lùi lại một bên, cẩn thận chờ đợi.

Mắt trái bị kích thích mạnh, Tiểu Ngạn đành phải ép chặt hốc mắt, chống đỡ trên giường để không đau đến mức ngã quỵ.

Vài giọt máu rỉ ra khỏi kẽ tay, nhỏ xuống tấm ga giường trắng tinh, sau đó, dị hạch chiến giáp Armadillo tự động rơi ra khỏi hốc mắt.

Gắn kết thất bại.

"Không thể nào." Úc Ngạn khiếp sợ nhặt dị hạch cấp bạc dính đầy máu lên, nhớ lại quá trình gắn kết của mình trước đây rất suôn sẻ, "Cậu ổn chứ?"

"Tôi quen rồi, trước đây cũng có phản ứng tương tự với những dị hạch khác." Tiểu Ngạn ngẩng đầu, máu đang từ từ chảy ra khỏi mắt trái, "Còn viên nào khác không?"

Nhìn thấy dáng vẻ kiên định dù nhếch nhác của cậu, Úc Ngạn ngập ngừng, cảm thấy cơn đau tương tự truyền từ sâu trong mắt trái.

Họ vốn là cùng một người, nỗi đau Tiểu Ngạn chịu đựng trong quá khứ, Úc Ngạn ở tương lai cũng sẽ cảm nhận được.

"Thử cái màu vàng này xem." Úc Ngạn đưa cho cậu hạch nghề nghiệp lấy trong cơ thể của ông Chu – Kỹ sư máy móc tinh vi, chính Úc Ngạn còn chưa thử gắn kết nó, vì cấp độ quá cao mà y thì sợ đau.

Tiểu Ngạn cắn răng thử, nhưng cũng không gắn kết được.

"Không sao, hạch nghề nghiệp vốn rất kén người, không gắn được cũng là bình thường. Thử đổi sang hạch chữa trị xem."

Hầu như Tiểu Ngạn đã thử qua tất cả các hạch trong máy phân tích lưu trữ hạch, nhưng không thể liên kết bất kỳ viên nào.

Úc Ngạn ngẫm nghĩ, không thể hiểu tại sao bản thân trong quá khứ lại không gắn kết được những dị hạch này, còn ở tương lai lại có thể.

"Trong cơ thể cậu có thứ giúp gắn kết." Úc Ngạn bất ngờ nhớ đến suy đoán của cô Bạc.

Tiểu Ngạn đã mệt lả trên gối, mắt trái đau đến mức không thể mở ra, ngoài việc chịu đựng kích thích từ các sợi liên kết của dị hạch, việc một vật thể tròn làm căng hốc mắt và ma sát với máu thịt cũng là một điều khó mà chịu được.

Chỉ còn hai hạch chưa thử, một là hạch xanh cấp một Úc Ngạn giữ lại – Mèo con, tác dụng không nhiều, chỉ đơn thuần là tăng độ thiện cảm của đối phương, và một hạch nghề nghiệp do Chiêu Nhiên tặng – Nhà ảo thuật.

"Mèo con thì bỏ đi, Chiêu Nhiên trong kén đã hoàn toàn cuồng loạn, xác xuất mèo con đánh thức anh ấy gần như bằng không." Úc Ngạn đóng nắp máy phân tích lưu trữ hạch, hạch nghề nghiệp – Nhà ảo thuật mà y đã thử trước mặt cô Bạc cũng không thành công, nên không cần phải dùng hạch bạc cấp ba để làm khổ Tiểu Ngạn thêm một lần nữa.

Tiểu Ngạn co ro trong góc giường, nhắm mắt ủ rũ.

"Cậu nghĩ tích cực lên, dù có liên kết được cũng không đánh lại được." Úc Ngạn gõ đầu cậu, "Chẳng lẽ trong lòng Chiêu Nhiên không hiểu sao?"

"Anh ấy biết rõ trên đời này không có nhiều người có thể đánh bại mình, nhưng vẫn tìm đến cậu."

"Nhưng anh ấy nói anh ấy tìm nhầm người." Giọng Tiểu Ngạn nghẹn ngào, lông mi khép chặt run lên.

"Vậy thì cứ chửi thẳng vào mặt anh ấy. Anh ấy làm cậu đau thì cậu chửi, lăn lộn khóc lóc, nghe rõ chưa. Nếu không quái vật già đó sẽ tưởng mình nuôi con nít tốt lắm."

Tiểu Ngạn hít mũi: "Nghe rồi."

*

Tiểu Ngạn chen chúc trên giường, ngủ rất hay giành chăn khiến Úc Ngạn ngủ không ngon giấc. Sáng sớm, y đã mặc quần áo rồi ra ngồi thẫn thờ trên ghế sofa trong phòng khách, suy nghĩ về bước tiếp theo.

Cùng lúc đó, Chiêu Nhiên cũng bước ra khỏi phòng ngủ, mái tóc vẫn giữ được độ mượt mà thay vì phải xoăn rối bù xù như khi vừa thức dậy.

Chiêu Nhiên đi đến trước ghế sofa, uể oải nằm xuống, gối đầu lên đùi Úc Ngạn.

Úc Ngạn mặc bộ đồ ngủ được để sẵn trong phòng, nhìn bề ngoài không khác gì Tiểu Ngạn.

Úc Ngạn nhíu mày: "Anh biết mình đang gối đầu lên ai không."

"Phản ứng lạnh nhạt như vậy, chắc chắn là em rồi." Chiêu Nhiên nhắm mắt nói, "Nếu là em ấy thì sẽ rất vui."

"Vậy thì đi ôm cậu ấy đi." Úc Ngạn bực bội dịch ra xa hai tấc, khiến đầu Chiêu Nhiên rơi xuống đệm ghế.

"Anh thích em, cần phải lặp lại bao nhiêu lần nữa?"

"Đừng nói nữa, em biết anh đang cố ý." Úc Ngạn che đôi mắt đỏ tươi quyến rũ của Chiêu Nhiên lại, để tránh bị vẻ đẹp của quái vật mê hoặc, "Em đến đây vì việc nghiêm túc, anh đừng phá rối."

Chiêu Nhiên nghiêng đầu nhìn qua khe hở ngón tay y, biểu cảm đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Bốn năm sau anh sẽ yếu đi thật sao."

"Ừm, em đến để xác nhận chuyện này."

"Yếu đến mức nào? Không còn đủ sức để bảo vệ em trong thế giới của kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu nữa sao?" Chiêu Nhiên nắm lấy tay trái Úc Ngạn, nhìn chăm chú vết bỏng do dùi cui điện trên mu bàn tay.

"Chưa đến mức đó... nhưng nếu cứ để vậy thì cũng không nói trước được. Anh có manh mối gì không?"

"Sinh lão bệnh tử là quy luật của con người, anh cũng không thể mãi sống ở đỉnh cao," Chiêu Nhiên ngồi dậy, chóp mũi chạm vào vành tai Úc Ngạn, "Anh biết, với con người thì tối đa hóa lợi ích mới là nguyên tắc, cuối cùng anh sẽ suy tàn và dần mất em phải không."

"Em thề với anh hai anh đi." Chiêu Nhiên dùng ngón trỏ kéo mặt dây chuyền đồ đằng hình con mắt trên cổ Úc Ngạn, "Em thích anh bây giờ hơn, hay là một kẻ yếu đuối vô dụng sau này?"

Lời thề với anh hai Cáp Bạch sẽ không thể rút lại được, nói dối sẽ chết ngay lập tức.

Úc Ngạn mím môi im lặng.

Mặt dây chuyền đồ đằng con mắt xoay tròn trên ngón tay của Chiêu Nhiên, Chiêu Nhiên cười đùa chờ đợi câu trả lời của y.

"Thề thì thề, em thích Chiêu Nhiên, từ lúc anh là quái vật nhiều tay ngâm mình trong hang băng, đến lúc em đặt tên cho anh là Chiêu Nhiên, anh đã thuộc về em, dù cuối cùng anh có yếu đến mức trở lại thành quái vật, em cũng sẽ ôm hôn thậm chí làm tình với nó."

Chiêu Nhiên khẽ mở răng nanh, tai bắt đầu nhuốm một màu hồng nhạt.

——

Mẩu chuyện nhỏ:

Hôm đó, Cáp Bạch đang nhìn ba con nòng nọc nhỏ chơi xếp gỗ, đột nhiên trên tường xuất hiện một con mắt dịch chuyển, bắt đầu thề loạn trước mặt hắn.

"? ? ?"

Anh hai nhảy lên lên bịt tai ba con nòng nọc như đang chơi đàn accordion.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro