Đoạn tình kết 27 - 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

27.

"Môn chủ..." Ngôn Phi Ly có phần hốt hoảng, bối rối. Muốn đẩy Bắc Đường ra, nhưng lại phát hiện bản thân vô lực, đầu váng mắt hoa, vô cùng yếu ớt.

"Đừng cử động. Ngươi hôn mê gần nữa tháng trời, suốt từ bấy không ăn uống gì, cơ thể quá yếu. Mau ăn cháo uống thuốc, chúng ta sẽ đi."

"Đi? Đi đâu?" Vừa mở miệng, đã bị Bắc Đường đút vào một thìa.

"Đến Hoa Thành." Bắc Đường Ngạo đạm đạm đáp, vẫn tập trung đút cháo cho y. Cái chuyện này hắn chưa từng làm bao giờ, động tác có chút trúc trắc thô bạo, nhưng đã là ôn nhu lắm rồi.

Ngôn Phi Ly cảm thấy đầu óc dường như còn bất tỉnh trầm trầm, đầy nghi ngờ: Môn chủ sao lại ở đây? Vì sao muốn dẫn y đến Hoa Thành? Chuyện hài tử... Môn chủ đã biết rồi ư? Hắn đang nghĩ gì?

Y có rất nhiều điều muốn hỏi, mà cứ bị môn chủ liên tục nhét cháo vào miệng, căn bản không thể mở lời, đành phải cố nuốt. Y đã mê man nhiều ngày, uống thuốc nước đã thấy no, tràng vị bị suy thoái, giờ ăn thức ăn thật, nhưng khó trôi, nuốt một thìa cũng mất nhiều sức.

Ăn cháo xong, Bắc Đường đặt bát sang một bên, lấy áo choàng đến, khoác vào cho Ngôn Phi Ly, rồi lại mang thêm trường bào cho y.

"Môn chủ..." Ngôn Phi Ly ngơ ngác nhìn Bắc Đường Ngạo chăm nom mình.

Bắc Đường Ngạo cài xong thắt lưng cho y, cầm tay bắt mạch, nhận thấy nội tức coi như đã ổn, chỉ cần trên đường cẩn thận một chút, chú ý đến thân thể y một chút, chắc là không đáng ngại gì. Hắn đối với người này, nếu mà đã chu đáo, thì quả thực đúng là vô cùng chu đáo.

Khi Lăng Thanh bước vào, chỉ trông thấy hai dáng người đang ở cùng một chỗ, lòng quặn lại. Vội thu lại hảo tâm, tiến đến cung kính nói với Bắc Đường: "Môn chủ, mã xa đã chuẩn bị xong, nhân mã cũng đã chỉnh tề, bất kì lúc nào cũng sẵn sàng xuất phát."

Bắc Đường Ngạo gật đầu, hỏi: "Thu đại phu đâu?"

"Thu đại phu bị Tây Môn môn chủ tìm nói chuyện, chốc nữa sẽ đến."

Bắc Đường Ngạo quay lại nói với Ngôn Phi Ly: "Sắp tới Thiên Môn sẽ khai chiến với Điền nhân, ngươi ở đây khiến ta lo lắng nên mang ngươi đến Hoa Thành dưỡng bệnh, chờ hồi phục sẽ quay về Tổng đà."

Ngôn Phi Ly nghe hắn nói lo lắng cho mình, lòng chợt ấm lên, nhưng khi hắn nhắc đến Tổng đà, lòng lại siết lại.

"Môn chủ, ngài, ngài muốn làm gì?" Ngôn Phi Ly kinh ngạc nhìn Bắc Đường Ngạo lại gần mình, dường như muốn ôm lấy y.

Quả nhiên, Bắc Đường Ngạo lại đạm đạm nói: "Ôm ngươi ra xe."

"Không, không cần. Ta, ta có thể đi được..." Ngôn Phi Ly yếu ớt đẩy hắn.

Bắc Đường Ngạo cau mày, "Ngươi hiện giờ thế này, có thể tự lên xe?"

Ngôn Phi Ly cúi đầu, thấp giọng, "Ở đây là quân doanh, ta không thể làm tổn hại đến sĩ khí của chiến sĩ môn."

Bắc Đường Ngạo không nói gì, nhìn chòng chọc y một lát, rồi đứng thẳng lên, vẫn ở bên giường nhìn y. Muốn bức ta khiến ngươi ra cái kiểu gì đây.

Ngôn Phi Ly đầu không ngẩng lên, ngọ ngoạy đưa chân xuống giường, muốn đứng dậy. Thế nhưng sao lại không được? Thân thể nghiêng ngả, đổ về phía trước.

Lăng Thanh cả kinh, vô thức muốn vọt lên, đã thấy Ngôn Phi Ly bị Bắc Đường Ngạo ôm vào lòng.

"Ngươi không muốn đả kích sĩ khí của bọn họ, lại không hiểu bản thân đã hôn mê nhiều ngày như thế, từ lâu đã khiến họ phải bận lòng rồi, cần gì phải phô trương." Bắc Đường Ngạo nhẹ trách cứ bên tai y, hơi thở phả vào thật gần.

Lòng Ngôn Phi Ly khẽ động, muốn hỏi hắn "phải bận lòng" đây là chỉ ai? Nhưng không dám hỏi. Thoáng một cái như thần, cơ thể đã bay bổng lên, bị Bắc Đường Ngạo ôm.

Ngôn Phi Ly hoa mắt, trái tim trong ngực đập rất nhanh rất mạnh, lại không ngờ so với nam nhân, thể trọng của bản thận đã nhẹ đến thế này.

Mồng hai Tết, ở Trầm Mai viện, Ngôn Phi Ly vì quỳ dưới tuyết mà té xỉu, cũng là Bắc Đường Ngạo ôm y vào buồng ngủ. Nhưng y bây giờ so với y khi đó, người đã sụt đến độ Bắc Đường Ngạo phải kinh hãi! Hai người họ khổ người vốn tương đương. Bắc Đường Ngạo tuy là người phương bắc, nhưng vóc dáng lại thon gầy, có chút mảnh mai, so với Ngôn Phi Ly có vẻ đơn bạc hơn. Còn giờ, Bắc Đường Ngạo nghĩ, trong tay mình quả thực là một khung xương.

Ngôn Phi Ly thấy vô cùng xấu hổ. Thứ nhất là bởi dáng dấp nhược thể, bị môn chủ ôm thế này, khiến y càng thấy mình vô lực. Thứ hai là bởi các chiến sĩ của mình ở trước mặt đây, y không thể hoàn thành trách nhiệm và giữ được uy nghiêm của một chủ soái.

"Không cần lo lắng, những tướng sĩ này đều là bộ hạ của ngươi. Bọn họ lo lắng cho ngươi đã lâu, thấy ngươi tỉnh lại, phấn chấn còn không kịp nữa là đả kích!" Bắc Đường Ngạo trấn an y.

Nguyên lai... Môn chủ nói có người "phải bận lòng", là chỉ bọn họ...

Những ngọn sóng thất vọng lăn tăn trong lòng Ngôn Phi Ly, đanh cúi thấp đầu.

...

Mã xa chuyên dụng cho tướng lĩnh bị thương đã được chuẩn bị. Lăng Thanh chính lý rất cẩn thận, tháp y (giường nhỏ) và hai sườn xe lót thảm dầy, giúp Ngôn Phi Ly ở trong xe không bị chòng chành.

Bắc Đường Ngạo đặt Ngôn Phi Ly lên tháp, thấy y vẫn cứ cúi đầu, liền tiến đến nâng lấy cằm y, hỏi: "Sao vậy? Khó chịu ư?"

Ngôn Phi Ly lắc đầu, yếu ớt đáp: "Thuộc hạ chỉ là hơi mệt."

Bắc Đường Ngạo nhăn mày, "Phi Ly, trước khi ngươi ly khai, bản tọa đã nói với ngươi rồi. Ngươi giúp Tây Môn môn chủ phân ưu là tốt, nhưng phải biết chừng mực. Tin người thông minh như ngươi sẽ minh bạch ý tứ của bản tọa. Nhưng hiện tại thì sao, ngươi tự biến mình thành dạng gì đây! Nói cho ngươi, bản tọa rất mất hứng, phi thường mất hứng! Khi bản tọa cho ngươi ly khai Tổng đà, không phải muốn ngươi sẽ trở về như thế này!"

Lời Bắc Đường Ngạo mỗi lúc một nặng, tay cũng tăng thêm khí lực. Lại đột nhiên phát giác sắc mặt Ngôn Phi Ly tái nhợt đi, khuôn mặt vốn đã tiều tụy lại càng trắng bệch như tờ giấy.

Phát hiện ngữ khí của mình hơi quá, Bắc Đường Ngạo hít một hơi, bàn tay đang nắm lấy cằm y chuyển thành khẽ vuốt ve, mềm giọng nói: "Bản tọa không trách ngươi, chỉ là ngươi chuyện gì cũng cố nhẫn nhịn, cái gì cũng không nói, khiến người ta không đoán được ngươi đang nghĩ gì. Giờ thân thể ngươi không tốt, đường đến Hoa Thành khổ cực, nếu không thoải mái phải nói. Bản tọa đã bảo Thu Diệp Nguyên theo cùng. Hắn và ngươi thân thiết, y thuật của hắn lại cao minh, sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi. Nếu không thoái mái, ngươi phải lập tức nói cho hắn, biết không?"

Khó thấy Bắc Đường Ngạo nói với ai nhiều như vậy, rõ ràng qua lời nói để lộ hàm ý quan tâm.

Môi Ngôn Phi Ly khẽ run, muốn nói lại thôi.

"Ngươi có chuyện muốn nói?" Bắc Đường Ngạo hỏi y, lại đã thấy y cúi đầu, "Phi Ly?"

"Môn chủ, chuyện hài tử... Ngài đã biết?" Ngôn Phi Ly thấp giọng.

Bắc Đường Ngạo gật đầu đáp.

Tâm Ngôn Phi Ly căng ra, biết rằng khoảng thời gian thanh tỉnh ngắn ngủi tối qua là thật, quả là thật.

Nắm chặt lấy trường bào, thanh âm của y có phần run rẩy, "Chuyện hài tử, ta không biết, thực sự không biết... Ta, ta một chút cũng không phát hiện..."

"Phi Ly, chuyện này không trách ngươi! Không nên nghĩ về chuyện hài tử nữa, quên đi."

Ngôn Phi Ly nghe xong, cả người lẩy bẩy, quay đầu, lộ ra nụ cười sầu thảm: "Thuộc hạ đã biết, thuộc hạ sẽ không nghĩ nữa..."

28.

Sau khi Thu Diệp Nguyên chạy tới, Bắc Đường Ngạo để hắn và Ngôn Phi Ly ngồi chung xe ngựa, mình thì cưỡi Mặc Tuyết, cùng Lăng Thanh và 30 danh thân binh xuất phát theo hướng Hoa Thành.

Dọc đường đi, Bắc Đường Ngạo cứ nghĩ mãi về chuyện vừa rồi.

Ngôn Phi Ly nói xong, liền mệt mỏi nằm xuống, cố tình quay lưng về phía hắn, nhìn không rõ biểu tình. Y tuy miệng nói không nghĩ, nhưng Bắc Đường Ngạo thừa biết tính tình y.

Hắn biết, bản thân không nên nói vậy. Khi mang Ly nhi đi hắn cũng nói với Ngôn Phi Ly như thế, giờ là lần thứ hai, lại khiến y nổi lên tâm sự. Chính là hài tử đã mất, nói thế tuy vô tình, nhưng ngoài nói vậy, hắn thực sự không biết phải nói như thế nào mới là tốt cho Ngôn Phi Ly.

Trong mã xa, Ngôn Phi Ly mơ màng như vậy mà nằm. Môn chủ nói rất đúng, y không nên nghĩ nữa, nên quên chuyện hài tử đi. Nhưng có một việc môn chủ sai rồi, đó chính là, tất cả đều do y!

Mất đứa con này, là y tự làm tự chịu. Y không nên rời khỏi Tổng đà, không nên muốn trốn tránh môn chủ, không nên cậy mạnh trên chiến trường, không nên ngu xuẩn mà thiếu sở giác...

Ngôn Phi Ly nhắm mắt. Lệ đã nhạt nhòa suốt một đêm, cho nên giờ đây, y chỉ có thể nỉ non ở trong lòng,

...

Bắc Đường Ngạo mang theo Ngôn Phi Ly hướng về phía Hoa Thành. Bởi vì sợ thân thể y không chịu nổi, nên xe đi rất chậm, năm ngày trời mới đến Hà sơn, biên cảnh Giản Việt. Qua ngọn núi nay, chính là địa giới của Việt quốc.

Tây Môn sinh ra tại Việt quốc, phụ trách mọi công vụ thuộc Thiên Môn ở Việt quốc. Y đã sớm phái người báo cho Hoa Thành phân đà, chỉ cần qua Hà sơn, sẽ gặp người của phân đà đến tiếp ứng. Tuy đã ra khỏi chiến trường, nhưng suy cho cùng vẫn đang ở cảnh nội Giản cảnh. Thổ địa ở đây không ai quản lý, rất nhiều người ngựa tranh đoạt lẫn nhau, lại có cả sự xâm nhập của ngoại tộc, vô cùng không an toàn.

Bắc Đường Ngạo chỉ mang theo 100 danh thân binh thuộc bộ đội của Ngôn Phi Ly, thừa sức hộ tống bọn họ đến Hoa Thành, nhưng để ứng phó nạn binh hỏa cũng phải nỗ lực hết sức. May mắn thay, đoàn người giương cờ hiệu của Thiên Môn mà đi, không nhầm với quân khấu (quân xâm lược) hoặc lưu phỉ được, sẽ tự động được cho qua, chắc không kẻ nào ngu xuẩn đến nỗi coi bọn họ là địch.

Ngôn Phi Ly tỉnh lại, cảm thấy xe đã dừng bánh, hồi lâu vẫn chưa đi tiếp, hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?"

Thu Diệp Nguyên đáp: "Phía trước giao thông không tốt lắm thì phải, Bắc Đường môn chủ đã mang người đi xem rồi."

Ngôn Phi Ly chậm rãi ngồi dậy. Nhiều ngày nay y không tỉnh thi ngủ, tuy cơ thể vẫn suy yếu, tinh thần uể oải, nhưng chung quy cũng đã khá hơn rất nhiều so với lúc mê man bất tỉnh, có thể uống thuốc đúng giờ, cũng có thể từ từ ăn chút thức ăn.

"Thu đại phu, chúng ta đi đến đâu rôi?"

"Đến chân núi Hà rồi."

"Hà sơn?" Ngôn Phi Ly dưới sự giúp đỡ của Thu Diệp Nguyên, tựa người trên tháp, hỏi: "Chúng ta chính là vẫn dọc theo đông lộ Hà sơn mà đi?"

Thu Diệp Nguyên sống trên đời được 23 năm, ngoài xuất môn hái thuốc, rất ít rời Tổng đà, cho nên với những địa hình lân cận không biết mấy, nhớ khi nãy có hỏi binh sĩ, mơ hồ nói: "Có lẽ vậy."

Ngôn Phi Ly không hỏi lại, Thu Diệp Nguyên liền xuống xe lấy thuốc cho y.

Bắc Đường Ngạo mở cửa xe, bước vào, thấy Ngôn Phi Ly đang nhắm mắt dựa trên tháp, bèn nói với y: "Phi Ly, con đường phía đông Hà sơn không thể đi, dùng xong bữa trưa, chúng ta sẽ vòng qua tây lộ."

Ngôn Phi Ly mở mắt, "Đông lộ sao không đi được?"

"Đường bị đất chặn, xe không thể qua." Bắc Đường Ngạo qua loa đáp.

Ngôn Phi Ly lặng yên một lát, thấp giọng: "Nếu đi tây lộ, phải cẩn thận."

Y rõ tường tận từng cành cây ngọn cỏ của Giản cảnh.

Đông lộ bằng phẳng rộng rãi, dù hơi lòng vọng nhưng an toàn, thuận lợi. Tây lộ nối thẳng đến Việt quốc, nhưng sơn sâu cốc hiểm, hai bên lại có núi cao rừng rậm, là một chỗ trốn tốt, trước đây lưu phỉ hay cường đạo thường ẩn núp trong đó, hoạt động lẻ tẻ, đặc biệt nguy hiểm, bởi nạn nhân khó chạy. Chỉ sợ là có người cố ý chặn đường, bắt ta phải chuyển sang đường khác.

"Ngươi không cần lo lắng, bản tọa đã có dự định." Việc này sao Bắc Đường lại không biết. Trong đầu sớm đã có cảnh giác.

Đại gia dùng xong ngọ thiện, nghỉ ngơi trong chốc lát, Bắc Đường Ngạo liền chỉ huy cả đoàn đổi sang tây lộ, cũng phái Lăng Thanh bí mật đi trước, tìm hiểu địa thế.

...

Mã xa dần tiến về tây lộ, đường đi chật hẹp gồ ghề. Cổ mộc hai bên cao ngất, che đi ánh sáng ban ngày. Là trưa tháng sáu, mà bầu không khí lại âm u dày đặc, hàn khí rất nặng, khiến người ta bất giác hồi hộp.

Bắc Đường Ngạo dường như với cảnh vật chung quanh không hề sở giác, cũng không cấp bách quá, chỉ là chú ý tránh những chỗ xóc nảy, không nhanh không chậm tiến bước.

Không ngờ cũng bình an qua được biên giới hai nước, đã đi được đến cuối đường rồi, Việt quốc gần ngay trước mắt, các tướng sĩ cũng chậm rãi mà thở nhẹ một hơi trong lòng.

Nhưng đúng lúc ấy, Bắc Đường Ngạo đột nhiên dừng ngựa, vung tay lên, đoàn xe cũng dừng lại.

Thúc ngựa tiến lên, thanh âm của Bắc Đường Ngạo hơi thanh lãnh, nhưng truyền vang khắp sơn cốc.

"Nếu đã tới, hà tất phải trốn, làm kẻ vô sỉ."

Thanh âm vang vọng khắp sơn cùng cốc hiểm, lờ mờ tán đi, không còn chút động tĩnh. Tất thảy hẻm núi đều yên tĩnh đến dọa người.

Bắc Đường ngạo cười lạnh, trong đôi con ngươi thanh tú hiện lên tàn khốc: "Nếu không nhận ra người, bản tọa sẽ không khách khí." Nói rồi vung hai tay, thân binh trái phải cùng cài tên, nhằm về phía rừng cây. Tên phóng ra, làm dấy lên một màn khói xanh, tỏa khắp rừng, lập tức tạo thành sương mù che phủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro