Đoạn tình kết 71 - 72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

71.

Vương kỳ thêu ngân long phấp phới từ xa, tiếng vó ngựa dần đến gần, xe sáu ngựa kéo cao quý khí phái trái phải được bảo vệ, có vẻ nổi bật.

Ngôn Phi Ly xoay lưng, lúc đoàn xe đến gần, trống ngực dồn dập.

"Phụ vương, bao giờ chúng ta tới mã tràng a?"

"Sắp rồi." Bắc Đường Ngạo nghiêng người ngồi trên trường tháp của xe, mỉm cười đáp.

"Phụ vương, vậy mã vương trông thế nào? Có lợi hại như Mặc Tuyết của phụ vương không?"

"Phụ vương cũng chưa từng thấy. Có lẽ Mặc Tuyết vẫn lợi hại hơn chút chút."

"Ta cũng nghĩ vậy." Bắc Đường Diệu Nhật ghé người vào hắn, "Phụ vương, vậy chúng ta có đi săn không?"

"Ngươi còn quá nhỏ, sẽ ngã từ lưng ngựa đó." Bắc Đường Ngạo trêu chọc.

"Ai nói thế." Bắc Đường Diệu Nhật nhăn mày, "Ta rất lợi hại, Minh Nguyệt thần công tầng thứ nhất phụ vương dạy ta, ta đều bồi được."

"Vậy thì có gì? Chờ ngươi luyện thành mới coi là lợi hại."

"Hanh!" Bắc Đường Diệu Nhật bĩu bĩu cái miệng nhỏ, biểu cảm lạnh lùng, leo xuống người phụ vương, ngồi sang bên cạnh. Năm nay chưa đến bốn tuổi, tính tình đã dần rõ, đầu óc thông minh, học đâu nhớ đấy, so với Bắc Đường Ngạo đương niên còn luyện thần công sớm hơn một năm.

Bắc Đường Ngạo vừa rồi cố ý kích con, giờ thấy nó giận dỗi, không không để ý, để nó ngồi cạnh.

Rốt cuộc, Bắc Đường Diệu Nhật vẫn là một hài tử, bị phụ thân lạnh nhạt một hồi, dần thấy không có gì thú vị, tiện tay mở cửa sổ, vén rèm nhìn ra ngoài, thấy thảo nguyên xanh mướt gần ngay trước mặt, bích sắc mênh mông.

Nó từ nhỏ ở tại Phù Du cư, nửa năm trước mới đến Diêu Kinh, cũng chưa từng xa nhà, chỉ mới xem qua chút cảnh vật trên đường lên kinh. Đây là lần xuất ngoại đầu tiên mà phụ vương mang nó theo, thế nên đặc biết hưng phấn. Lát sau đã không còn hờn giận nữa mà đơn thuần gọi.

"Phụ vương người xem, có đại ưng. Mau xem, mau xem nha!"

Bắc Đường Ngạo cười cười, rướn người qua, nhìn theo bàn tay nhỏ, lại đột nhiên toàn thân chấn động. Thoáng thấy một thân ảnh quen thuộc bên gốc đại thụ.

Đoàn xe dần dần bỏ lại y phía sau. Ngôn Phi Ly mang trong mình một nỗi hoài mong khó gọi tên, lẳng lặng chờ đợi bọn họ xa dần tầm mắt mình. Nhưng đột nhiên, một thanh âm trong trẻo non nớt từ mã xa, rõ ràng truyền tới, khiến y chấn động.

Không thể khống chế được, không thể kiềm chế được nỗi chờ mong, và cũng không thể giải thích cảm giác này. Lý trí của Ngôn Phi Ly thoáng đã không cánh mà bay.

Ta muốn nhìn một chút. Ta muốn thấy hài tử đang nói ấy, ta muốn trông thấy dáng vẻ của nó. Chỉ cần liếc một cái, liếc một cái là được rồi!

Ngôn Phi Ly bất giác, quay đầu lại.

Cẩm y đai ngọc nho nhỏ, khuôn mặt khả ái đang hưng phấn nhìn lên bầu trời chỉ trỏ.

Chỉ liếc một cái thế thôi, cũng đủ để trái tim Ngôn Phi Ly trúng đòn nghiêm trọng. Sau đó, bên cạnh thân mình nho nhỏ, xuất hiện một người mãi khắc cốt ghi tâm ở lòng y...

Thời gian như ngừng lại. Ngôn Phi Ly không cách nào thở được, si ngốc nhìn chằm chằm một lớn một nhỏ, hai khuôn mặt gần gần giống nhau, rõ ràng như thế lướt qua mặt mình, trở tay không kịp.

Tiếng xe, tiếng ngựa, tiếng gió, tiếng chim...

Y không nghe thấy gì hết.

Cái chớp mắt ngăn ngủi nhìn nhau, dài tựa trăm năm.

"Dừng xe!" Tiếng hô sắc nhọt mà cấp thiết của Bắc Đường Ngạo, mất đi vẻ thanh lãnh và trầm ổn ngày xưa.

Bắc Đường Diệu Nhật kỳ quái nhìn phụ vương. Sao đột nhiên lại dừng xe? Rồi theo ánh mắt phụ vương nhìn lại, chỉ thấy một người bên đường, nhìn mình với ánh mắt lạ lùng.

Bắc Đường Diệu Nhật còn quá nhỏ, nó không nhìn ra trong ánh mắt đó có bao nhiêu cảm tình phức tạp sâu sắc, cũng không nhìn ra nỗi thê ly giữa y và phụ vương mình. Nó chỉ biết, khi phụ vương bảo mã xa ngừng lại, người xa lạ ấy khiến nó cảm thấy sao mà thân thiết.

Bắc Đường Ngạo nắm chặt song cửa sổ, nhìn chăm chú vào người trước mặt. Đủ loại cảm giác, ào ạt mà đến.

Từng chuyện nhỏ nhặt nhất của Ngôn Phi Ly hai năm nay, hắn rõ như lòng bàn tay, mặc dù xa tận chân trời, nhưng gần như trước mặt. Thế mà giờ khắc này, sao khác quá, khiến hắn không thể kìm nén được.

Đã từng tưởng tượng sẽ gặp lại nhau như thế nào, không phải ngoài ý muốn như ở đây, đầy bất ngờ.

Bất quá, không quan trọng. Quan trọng là, người kia cuối cùng cũng xuất hiện, gần quá, vươn tay là có thể chạm.

"Phi Ly..." Như nỉ non gọi vời, thoáng chốc đánh thức Ngôn Phi Ly. Ánh mắt y trong chớp nhoáng trở nên hoảng sợ không tưởng, rồi chẳng nghĩ gì nữa, xoay người lên ngựa, rời đi như bay.

"Phụ vương?!" Bắc Đường Diệu Nhật trợn trừng hai mắt, nhìn phụ vương nhảy ra từ cửa sổ xe, nhẹ nhàng tiếp lên lưng Mặc Tuyết đang đứng trong bầy kéo, hai chân nhất giáp, thiên lý tuấn mã như tiễn rời dây cung, vọt bay.

72.

Ngôn Phi Ly nghe tiếng vó ngựa rầm rập đằng sau, ngoảnh lại nhìn, cứ tưởng nằm mơ, lúc đó chỉ một lòng rời xa. Không khỏi kinh hãi, càng ra sức thúc ngựa.

Trên thảo nguyên bao la, thân ảnh hai người một chạy một đuổi dần dần sát gần.

Mặc Tuyết bốn vó như bay, ngựa bình thường đúng là không thể sánh bằng. Ngôn Phi Ly hoảng bất trạch lộ (1), quẹo vào sơn cốc.

(1) hoảng bất trạch lộ: sợ đến nỗi lạc đường chăng ^^ "trạch" là "chọn" nha.

"Ngôn Phi Ly!" Bắc Đường Ngạo đột nhiên gọi to một tiếng, phi thân, như đại bàng tung cánh, còn chưa đợi y phản ứng, đã phiêu phiêu đáp xuống đằng sau y, nắm tay y thu lại dây cương.

Ngựa đang phi nhanh hí lên một tiếng, bất ngờ dựng hai vó trước, Ngôn Phi Ly trở tay không kịp, bị Bắc Đường Ngạo bắt xuống lưng ngựa, cả hai ngã nhào xuống đất.

Ngôn Phi Ly vừa chạm đất, lập tức vùng dậy muốn chạy. Bắc Đường Ngạo kéo mạnh một cái, khiến y lần hai ngã xuống đất. Nhanh chóng chống trả, nhưng tay sớm đã bị bắt lấy.

Hai người trên đồng cỏ mênh mông đứng dậy. Ngôn Phi Ly giãy dụa, không thoát được Bắc Đường Ngạo, bắt bắt một hồi, chạy chạy đuổi đuổi, đi được mấy trượng, mãi đến lúc cả hai ôm nhau mà lăn xuống từ sườn núi.

Lộn nhào bao nhiêu vòng chẳng biết, mãi mới dừng lại, cả hai đầu óc đều choáng váng, toàn thân còn dính đầy cỏ, chật vật cực kỳ.

Bắc Đường Ngạo ôm siết lấy Ngôn Phi Ly trên người, không cho y tránh.

"Ngôn Phi Ly." Bắc Đường Ngạo tức giận: "Ngươi chạy cái gì?"

"Ta..." Ngôn Phi Ly á khẩu.

"Ngươi chạy ba năm còn chưa đủ sao?"

"Ta, ta... Ngươi buông ta ra."

"Không buông!" Bắc Đường Ngạo bá đạo mà siết chặt hai tay: "Ngươi dám trông thấy ta còn chạy? Ngươi nghĩ có thể chạy đâu?!"

"Ta, chuyện này... Không liên quan đến ngươi!"

"Cái gì?!" Bắc Đường Ngạo khó tin trừng đôi mắt tuyệt mĩ, lửa giận cứ thế phát ra, nắm lấy hai tay y dằn mạnh xuống hài bên sườn (ơ, ta đoán, ảnh lật ẻm xuống :]]). "Ngươi dám nói không liên quan đến ta?" Lời vừa dứt, một cái chắn miệng y lại.

"Ngô..." Ngôn Phi Ly kinh hãi, lại muốn giãy dụa tiếp, nhưng đã hoàn toàn không thoát khỏi hắn rồi.

Bắc Đường Ngạo ôm siết lấy y, đầu lưỡi cuồng vọng mà bá đạo với vào miệng y, làm như không biết sự cự tuyệt và phản kháng của y, cũng không ngừng câu dẫn dục vọng của y, nhanh chóng tìm đến nơi cần đến.

Hơi thở của hắn nháy mắt ngập tràn miệng Ngôn Phi Ly, lãnh hương nhàn nhạt và nhiệt độ quen thuộc khiến y run rẩy choáng váng, cảm giác nóng bỏng đã lâu lắm rồi đây bao lấy Ngôn Phi Ly.

Lý trí của y bảo y phải cự tuyệt, nhưng thân thể sớm đã phủ thủ xưng thần (2).

(2) phủ thủ xưng thần: cúi đầu xưng thần

Ngôn Phi Ly từ tinh thần cho đến thể xác, trước đến nay chưa từng chống cự nổi Bắc Đường Ngạo. Giờ khắc này lại là tưởng niệm đã lâu, càng khó có thể chịu được sự khiêu khích của hắn. Chẳng biết bao lâu trôi qua, cuối cùng Bắc Đường Ngạo cũng thỏa mãn buông ra, toàn thân y cũng xụi lơ, thở hồng hộc.

"Phi Ly..." Bắc Đường Ngạo gọi tên y, vẫn áp môi mình lên môi y. "Vị đạo của ngươi vẫn hảo như vậy."

Ngôn Phi Ly hổn hển, chẳng nghĩ được gì.

Bắc Đường Ngạo thấy vậy, hừ một tiếng: "Còn dám bảo không phải chuyện của ta? Ân?" Vừa nói, ngón tay dài vừa lần vào vạt áo y, xuyên qua lớp vải cách trở, vuốt ve bờ ngực y.

Ngôn Phi Ly nhất thời cứng ngắc, hồi lâu, mới chậm rãi nói: "Không phải ngươi để ta rời tổng đà sao."

"Ta cho ngươi rời tổng đà chứ có cho người rời xa ta đâu." Bắc Đường Ngạo kề sát mặt y, liếm liếm đôi môi mọng ướt át, vành tai, cổ y. Hơi thở ấm áp mơ hồ lướt qua những điểm mẫn cảm, khiến y phải run rẩy.

"Vậy thì khác gì chứ?" Ngôn Phi Ly xoay đầu, mặt đỏ lên, cắn môi nén chịu sự khiêu khích của hắn. Mà tay hắn vân vê cái điểm gồ lên trước ngực ấy, khiến y không tự chủ được mà cong mình, như phối hợp với động tác của hắn.

"Khác biệt lớn..." Bắc Đường Ngạo thờ ơ đáp.

"Môn chủ, ngươi buông ra, giữa ban ngày ban mặt, ban ngày ban mặt còn..."

"Ban ngày ban mặt làm sao?" Bắc Đường Ngạo nhướng đôi mi dài, khóe miệng khẽ nhếch, nhìn khuôn mặt hây hây, vẻ xấu hổ căng thẳng của y.

Ban ngày ban mặt còn trêu ghẹo ta!

Ngôn Phi Ly rất muốn gào to như vậy. Nhưng đáng tiếc, nói còn chẳng nên lời.

Do dự trong tích tắc, ngón tay Bắc Đường Ngạo đã xẹt qua bụng y, từ từ dò đến phần tiểu phúc, nghịch nghịch cái rốn.

"Môn chủ!" Ngôn Phi Ly ngừng thở, vô cùng khẩn trương, chẳng biết hắn muốn làm gì, vội đẩy bàn tay ấy ra, lại đột nhiên, cả người run lên, phân thân đã bị hắn từ từ chạm vào rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro