Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

tới nửa năm trước ngẫu nhiên thấy nam hài phẫn nữ trang ở hậu viện Vân phủ, chỉ thoáng nhìn qua, đã làm hắn nhớ mãi không quên, mặc dù sau này biết được mỹ nhân là thân nam nhi, cũng chưa từng chặt đứt ý niệm độc chiếm trong đầu, thậm chí còn không tiếc vốn gốc rất cao, bán đứt nguồn cung cấp tơ tằm, kháp trụ mạch máu của Vân gia – tơ lụa phường, mới có thể mượn chuyện này đưa ra ý tưởng hoang đường muốn kết hôn Vân gia yêu nhi.

Bất quá xem bộ dáng Vân lão gia, dù bản thân không có tâm trạng đùa giỡn, cũng vui vẻ đem yêu tử “Đưa” Ra.

Vô luận như thế nào, chính mình rốt cục ôm được mỹ nhân về ! Nghĩ đến nam hài kiều mỵ động nhân, Phó An Hoa nhịn không được đánh rùng mình một cái, trên mặt cười đến càng phát ra dâm tà, trong đầu óc đều là ảo tưởng tươi đẹp của đêm nay.

trúng. Nhớ tới Phó An Hoa bình thường khi hắn vô y vô kháo (không chú ý, chắc vậy :|), mấy lần đối hắn giở trò, Bán Hạ biết Phó An Hoa hợp ý, bất quá chính mình chỉ hời hợt mà thôi.

Trời sinh tính đơn thuần, nhưng bởi vì hơn mười năm bị người khi nhục, vậy nên đối với việc sát ngôn quan sắc (đoán ý qua lời nói vào sắc mặt) dị thường mẫn cảm, Bán Hạ biết tương lai sau này đợi mình là cái dạng sinh hoạt gì.

Nhắm mắt lại, cảm giác cỗ kiệu càng lúc càng chậm, Bán Hạ nghĩ thầm có phải đang vào núi không.

Như vậy, cách nhà người kia lại càng gần. . .

Cứ như vậy lay động một lát, bỗng nhiên bên ngoài một trận ầm ĩ, cỗ kiệu bị đổ mạnh trên mặt đất, Bán Hạ lại càng hoảng sợ, chỉ nghe thấy bên ngoài một mảng khóc lóc kêu la sợ hãi, còn có thanh âm đao kiếm tấn công!

Bán Hạ bị biến cố bất thình lình hù dọa đến ngây người, một lúc lâu mới nhớ tới xốc khăn trùm đầu lên để nhìn tình huống bên ngoài; thế nhưng chân trái thật bất tiện, lại bị kinh hách, Bán Hạ ngã trên mặt đất —— bất chấp đau đớn, hắn bò ra ngoài kiệu—— nhưng mới chỉ liếc mắt, đã bị cảnh tượng bên ngoài hù dọa không nhẹ ——

Hoa nương cùng cổ nhạc môn từ lâu đã sợ hãi chạy trối chết, rất nhiều thị vệ Phó phủ bị giết không chừa một người chỉ trong thời gian ngắn; thân thể to lớn của Phó An Hoa còn vắt ở trên lưng ngựa, kiếm trong tay chưa hoàn toàn rút ra —— mà đầu của hắn đã bị một thanh niên túm tóc đề ở trong tay!

hài xuống nắm trong tay, cúi đầu đối hắn nói: “Tiểu Tình, giải quyết loại tiểu nhân vật như Phó An Hoa này còn muốn kinh động đại ca, ngay cả Kha Nhiên đều bị đại ca phái đi giải quyết tốt hậu quả —— ta xem Tấn Du không thể thiếu trách phạt, cả ta cũng đều phải chịu một hồi thóa mạ!”

“Xem ra đệ đã giác ngộ rồi thì phải?” Theo một đạo nam thanh âm trầm, cửa phòng chi nha một tiếng mở ra; một nam nhân khá cao tiến vào, hắn liếc mắt nhìn Thường Tấn Du đang bối rối, lại chuyển đường nhìn tới đệ đệ đang ôm ái nhân trên thân, “Trường Không Phượng Chứ, đệ gần nhất có đúng hay không có điểm rất thỏa mãn, có muốn hay không ta tự mình thay đệ quản giáo thủ hạ?”

“Không, không cần, đại ca!” Trường Không Phượng Chứ vội vã đứng dậy, “Đại ca, Tấn Du là như thế này, sát nhân khi đủ ngoan (tàn ác), cứu người so với giết người càng cần mẫn (ta không hiểu ý của Phượng ca, là xao =))), dù sao chỉ là hài tử, huynh tha thứ cho hắn lúc này đi.”

Trường Không Long Tường đạm đạm nhìn bọn họ liếc mắt, đột nhiên hỏi: “Là tân nương của Phó An Hoa?”

Trường Không Phượng Chứ thở ra một hơi thật dài, vội vã bước nhanh đi tới trước giường, xốc lên màn che nói: “Chính là nữ tử này.”

Bán Hạ nghe được hai chữ “Sát thủ”, hồi tưởng lại toàn bộ những điều xảy ra trước kia, thấy bọn họ đi tới, sợ đến vội vã nhắm lại con mắt, thở mạnh cũng không dám.

khẳng định dọa ngươi sợ không ít, hảo hảo nghỉ ngơi đi.”

Nói xong, hắn xoay người đối Trường Không Phượng Chứ cùng Thường Tấn Du nói: “Đi theo ta tới thư phòng!” Biểu tình cũng đã trở nên lãnh ngạnh, cũng không quay đầu lại, thẳng hướng ra ngoài.

Trường Không Phượng Chứ trong lòng một trận gào thét, hắn vỗ vỗ khuôn mặt tiểu ái nhân, hỏi: “Tiểu Tình, trước có thể tạm thời giúp ta chiếu cố Bán Hạ không?”

Tiểu Tình nắm chặt nắm tay nhỏ liều mạng gật đầu: “Phượng, cứ giao cho ta!”

Nhìn hình dạng khả ái của ái nhân, Trường Không Phượng Chứ trong lòng thoáng có chút thoải mái, xoay người túm lấy đầu sỏ gây nên chuyện là Thường Tấn Du, vội vã đi nhanh đuổi theo đại ca.

Ngơ ngẩn mà nhìn Trường Không Long Tường đi ra cửa phòng, Bán Hạ còn có chút khó có thể bình phục.

Tiểu Tình thử bò lên trên giường ngồi ở bên người Bán Hạ, nhẹ giọng gọi: “Bán Hạ, Bán Hạ?”

Bán Hạ lúc này mới hồi phục tinh thần lại, nhìn nam hài tử khả ái trước mặt, có chút sợ người lạ mà đáp lại nói: “Vâng, vâng!”

Tiểu Tình nhìn Bán Hạ dáng vẻ khẩn trương, nhịn không được cười rộ lên, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ nhắn; hắn ngọt ngào đối Bán Hạ nói: “Ta là Niếp Tình, ngươi có thể gọi Tiểu Tình; Phượng nhượng ta chiếu cố ngươi, chúng ta làm bằng hữu nha!”

Có chút theo không kịp tư duy Tiểu Tình toát ra, cũng theo không kịp tốc độ quen thuộc từ trước đến nay của hắn, Bán Hạ chỉ có thể ngơ ngác gật đầu.

“Thật tốt quá!” Tiểu Tình vui vẻ phát ra từ nội tâm, hưng phấn mà nói: “Trong Kỳ Lân trang có rất nhiều đại nam nhân, chỉ có Thường Tấn Du tuổi còn nhỏ một chút, thế nhưng hắn luôn ngơ ngác; tuy rằng Tiểu Trữ thỉnh thoảng cũng tới tìm ta ngoạn, thế nhưng Phượng cũng không cho ta cùng Tiểu Trữ cùng một chỗ. . .” Hưng phấn chi hạ nhứ nhứ thao thao (nói liên miên, lải nhải) đối Bán Hạ nói.

Bán Hạ an tĩnh nghe, đối tên cái tên xa lạ có chút hiếu kỳ, không khỏi nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu Trữ?”

Thấy Bán Hạ chăm chú nghe mình nói, Tiểu Tình lập tức hài lòng trả lời: “Tiểu Trữ chính là mẫu thân của Phượng cùng trang chủ a! Tiểu Trữ là người tốt, bình thường mang theo Tiểu Tình đi chơi, thế nhưng Phượng mỗi lần đều rất tức giận, nói Tiểu Trữ là gây rắc rối, vậy nên cũng không cho ta cùng Tiểu Trữ ngoạn!”

Mơ hồ có thể cảm giác được thân mật của Tiểu Tình cùng Trường Không Phượng Chứ, Bán Hạ bất an hỏi: “Đó không phải là Trường Không phu nhân? Nếu là trưởng bối, Tiểu Tình không thể gọi thẳng kỳ danh?”

Tiểu Tình nghiêng đầu, thẳng thắn trả lời: “Thế nhưng Tiểu Trữ không cho phép ta gọi nàng là ‘Nương’ a, nàng nói như vậy thì không thể làm bằng hữu; hơn nữa Phượng cũng nói không quan hệ, Tiểu Tình có thể gọi nương là Tiểu Trữ.”

Đây là cái dạng người một nhà kiểu gì a? Bán Hạ càng dần càng ngốc lăng

Tiểu Tình lại như là nghĩ đến cái gì, hưng phấn mà từ trên giường nhảy dựng lên, qua loa mặc vào giày hướng ra bên ngoài, một mặt quay đầu lại đối Bán Hạ nói: “Ta đi tìm Tiểu Trữ đến, nàng nhìn thấy ngươi nhất định thật cao hứng! Bán Hạ ngươi chờ nhé!”

Bán Hạ không kịp gọi lại Tiểu Tình, chỉ có thể nhìn hắn vừa… vừa lao ra gian nhà.

Tiểu Tình vừa đi, gian nhà nhất thời an tĩnh lại, Bán Hạ không khỏi nhìn theo.

là nhượng ta tạm thời ở nhờ. . .”

“Vậy rốt cuộc là có phải hay không?” Trường Không Trữ Nhi hưng phấn khẽ gọi: “Ôi Long Tường! Ôi cái đồ đầu gỗ Trường Không Long Tường! Trường Không Long Tường đó, ta tìm hoa khôi tới trước mặt nó cởi sạch sẽ, nó chỉ biết làm ra vẻ mặt lạnh lùng mà nói ‘Cút’!”

Đối cách nói càng ngày càng trắng trợn của Trường Không Trữ Nhi, Bán Hạ mắc cỡ cúi đầu, gọi nhỏ: “Phu nhân —— “

“Ai nha, ” Trường Không Trữ Nhi vỗ vai Bán Hạ một cái, hào sảng nói: “Gọi ta là Tiểu Trữ giống như Tiểu Tình là tốt rồi, đừng có phu nhân này phu nhân nọ!”

Quanh năm sinh hoạt tại Vân phủ tôn ti trật tự nghiêm khắc, Bán Hạ tạm thời khó có thể thích ứng với lời nói và hành động của Trường Không Trữ Nhi, hắn hơi nhìn về Tiểu Tình đang đứng một bên cười híp mắt.

Tiểu Tình hài lòng nói: “Bán Hạ, đã bảo ngươi gọi nương là Tiểu Trữ được rồi, ngươi gọi nàng là ‘Phu nhân’ nàng sẽ rất khó chịu!”

Bán Hạ nhìn Tiểu Tình, lại nhìn Trường Không Trữ Nhi vẻ mặt chờ mong, hồi lâu mới khẽ gọi thử: “Tiểu Trữ?”

Trường Không Trữ Nhi quả thực vô cùng mừng rỡ, cố sức ôm lấy Bán Hạ, hài lòng kêu to: “Ta có đại tức phụ (con dâu cả)! Ha ha ha, Trường Không Long Tường, tiểu tử ngươi cũng giỏi lắm!”

Bán Hạ nghe vừa thẹn vừa khẩn trương, vội vã nói: “Tiểu, Tiểu Trữ, không nên nói lung tung, vạn nhất bị trang chủ nghe thấy thì làm sao bây giờ?”

Trường Không Trữ Nhi dửng dưng trả lời: “Này vốn là sự thực nha!” Nàng đảo đôi mắt to tròn, bỗng nhiên quay đầu lại đối Tiểu Tình hô: “Tiểu Tình, Tiểu Tình, ta có mang đồ vật này nọ tới không?”

Tiểu Tình lập tức lấy bao quần áo đang cầm trong tay giao cho nàng, hai người cười đến dị thường hài lòng, ba chân bốn cẳng mở bao quần áo, bên trong đều là nữ trang hoa lệ.

“Bán Hạ, ta nghe Tiểu Tình nói ngươi không mang theo hành lý, chỉ có một kiện lễ phục tân nương, vậy nên mang theo vài món y phục cho ngươi——” Trường Không Trữ Nhi đột nhiên lộ ra vẻ mặt kỳ vọng, giả bộ đáng yêu hỏi: “Thế nhưng ta chỉ có nữ trang —— ngươi nguyện ý chấp nhận một chút được không?”

kéo tay một người, thật sự là phải đem hai người lôi kéo cùng ôm túm lôi ra ngoài.

Trong phòng một trận trầm mặc xấu hổ, Trường Không Long Tường bỗng nhiên giải khởi y kết của Bán Hạ!

Bán Hạ mặt đỏ lên, vội vàng túm trụ y phục, ngượng ngùng lắc đầu; Trường Không Long Tường mỉm cười, ôn nhu nói: “Nhượng ta xem có thụ thương hay không, được chứ?”

Vô pháp kháng cự nụ cười của nam nhân, Bán Hạ e lệ đem mặt hướng sang một bên, chậm rãi buông lỏng ra hai tay.

Trường Không Long Tường nhìn niên thiếu mắc cỡ ngay cả lông mi cũng run rẩy, trong lòng đột nhiên tràn ngập thương tiếc, trên tay lực đạo càng phát ra mềm nhẹ, cẩn thận vạch trần áo khoác mỏng bên ngoài, sau đó bỏ ra váy dài ôm lấy ngực.

“Xin lỗi, nương ta thích đùa dai, cho ngươi mặc quần áo nữ tử.”

Bán Hạ đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Không, không quan hệ, ta lúc ở nhà thường mặc y phục của mẫu thân, Tiểu Trữ nhượng ta mặc nữ trang. . . Ta không thấy chán ghét.”

Nghe lời này, Trường Không Long Tường có thể tưởng tượng được cuộc sống trước kia của Bán Hạ ở Vân gia—— vốn nên tức giận, thế nhưng Bán Hạ khi ngượng ngùng nói lại có chứa một loại mê hoặc kì dị, Trường Không Long Tường cổ họng khô nóng, đột nhiên phát hiện Bán Hạ thân mặc nữ trang có một loại mị hoặc siêu việt.

Kiểm tra cánh tay trắng nõn gầy nhỏ, Trường Không Long Tường nhẹ nhàng nhấc váy Bán Hạ lên, khinh nhu nhưng cũng nhanh chóng bắt được chân trái Bán Hạ đang tận lực giấu——

Một cái bớt lớn màu đen chiếm cứ trên đùi trắng nõn, thoạt nhìn rất quỷ dị.

Bán Hạ khó khăn nghĩ muốn thu chân lại, bị người nhìn thẳng khiếm khuyết đáng tự ti cơ hồ bức ra nước mắt hắn, “Đừng xem —— “

“Vì sao không xem?” Trường Không Long Tường nhẹ nhàng vuốt ve cái bớt của nhân nhi, ngẩng đầu chăm chú nhìn nhân nhi hai mắt đẫm lệ, “Ngươi không cảm thấy nó rất giống tiểu lão hổ sao? Rất khả ái.”

Tiểu lão hổ? Bán Hạ nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Trường Không Long Tường, vừa xấu hổ vừa sợ, lại phát hiện y tự giải y kết của chính mình!

“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Bán Hạ vội vàng cúi đầu.

Trường Không Long Tường cởi y phục nửa trên người, lấy tay nâng cằm Bán Hạ lên, muốn hắn nhìn về phía trước ngực mình; Bán Hạ không chống lại được khí lực của nam nhân, run rẩy ngẩng đầu, nhưng lại ngạc nhiên nhìn thấy trước ngực nam nhân có hoa văn một mãnh hổ lộng lẫy!

“Xem, cái bớt của ngươi có giống lão hổ này không? Chỉ là cái bớt của ngươi nhỏ hơn một chút mà thôi.”

Bán Hạ không khỏi cúi đầu quan sát chân trái của mình; từ trước bởi vì nghĩ đây là chính mình không trọn vẹn, vậy nên chưa bao giờ nguyện ý nhìn kỹ, nhưng ngày hôm nay nghe Trường Không Long Tường nói vậy —— cái bớt này cư nhiên thực sự giống một tiểu lão hổ!

Kinh hỉ ngẩng đầu, Bán Hạ trên mặt che giấu không được mới lạ; cái loại này mị hoặc cũng không có tiêu thất, mà thanh thuần mê hoặc lại càng rõ ràng.

Trường Không Long Tường yêu thương nhìn tiểu tử kia hiếu kỳ quan sát cái bớt của chính mình, bàn tay to nhịn không được đưa tới nút thắt quần dài.

“Không nên!” Bán Hạ ngăn lại tay của Trường Không Long Tường, xấu hổ liều mạng lắc đầu.

Trường Không Long Tường kiên trì hống (a.k.a lừa đảo trẻ con =)))): “Ta chỉ muốn nhìn xem ngươi có hay không thụ thương, nhớ chứ?” (anh là đồ khốn =)))))))

Bán Hạ vẫn lắc đầu, trên mặt ngoại trừ xấu hổ, còn có hơn một loại sợ hãi.

Không đành lòng nhìn tiểu tử kia sợ, Trường Không Long Tường không thể làm gì khác hơn là đè xuống dục vọng, một lần nữa thay hắn buộc tốt lại y kết, ôn nhu xoa tóc Bán Hạ, nhẹ giọng nói: “Ngươi không muốn, ta sẽ không nhìn, nhưng chỉ cần có một chút khó chịu, nhất định phải nói cho ta biết, được không?”

Bán Hạ nhất thời thở dài một hơi, khuôn mặt hồng hồng nhìn dung nhan tuấn tú gần trong gang tấc, nhu thuận gật đầu, rốt cục nín khóc mỉm cười.

Nhìn Bán Hạ  miệng cười thanh tân rung động lòng người, Trường Không Long Tường ngây người ngẩn ngơ, không khỏi ở trong lòng thầm than nói: Trường Không Long Tường, ngươi bất quá cũng chỉ là một nam nhân bình thường mà thôi!!

Bán Hạ lại không biết nam nhân trong lòng sớm đã đối chính mình có dục vọng, tiểu tiểu tâm tư lộ vẻ nhịn không được vui mừng nhảy nhót.

………………

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: lần trước là hải tặc, lần này là sơn tặc, tư duy theo quán tính đáng sợ ~ ta xem có thể viết tiểu thâu được rồi

Này xôi thịt rất nhiều a, phải thế nào trốn đi đây ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro