Chương 11: Phân biệt đúng sai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11: Phân biệt đúng sai

(truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad shunshunlilibiye)

Khi chiếc thuyền bay lướt vào chính điện, ý thức của Đoan Mộc Vô Cầu dần thoát ra khỏi ảo giác.

Có lẽ ấy là lần đầu tiên trong đời hắn ngủ ngon đến thế, không lo bị truy sát trong mơ, không sợ bị đánh thức bởi roi vọt. Nên dù đang chìm trong tâm ma, trong đầu Đoan Mộc Vô Cầu vẫn hiện lên cảnh hắn nửa nằm nửa ngồi trên thuyền bay, được những đám mây bao phủ mà ngủ ngon lành.

Ánh mắt hắn lướt qua Lạc Nhàn Vân trên thuyền, từ tốn nói: "Nể mặt thuyền bay êm ái và hộp bánh lễ, bản tôn có thể tha mạng cho ngươi. Ngươi có thời gian một nén nhang để rời khỏi Bắc Thần phái."

Hắn sẵn sàng đợi Lạc Nhàn Vân chốc lát trước khi bắt đầu tàn sát.

Cũng vì sự xuất hiện của Lạc Nhàn Vân, Tống Quy đáng lẽ đã bị Đoan Mộc Vô Cầu giết đã có thời gian thở dốc.

Chưởng môn Bắc Thần phái vội truyền âm cho Lạc Nhàn Vân: "Sư đệ, ma đầu này quả thật khát máu. May mà ta đã cử người canh giữ bên cạnh chuông Tỉnh Thế, nếu có gì không ổn sẽ đánh chuông ngay. Nơi này quá nguy hiểm mà đệ lại bị thương, đi nhanh đi!"

Chuông Tỉnh Thế có thể phong ấn Đoan Mộc Vô Cầu, nhưng cần thời gian.

Trong thời gian đó nếu Đoan Mộc Vô Cầu phát cuồng, tàn sát ở Bắc Thần phái, các cao thủ Bắc Thần phái có thể giữ mạng nhưng đệ tử cấp thấp và những người bị thương như Lạc Nhàn Vân khó lòng thoát chết.

Đoan Mộc Vô Cầu và chưởng môn Bắc Thần phái, hai kẻ thù không đội trời chung lại đồng loạt khuyên Lạc Nhàn Vân rời đi.

Đương nhiên Lạc Nhàn Vân sẽ không đi.

Y lắc đầu với chưởng môn, truyền âm: "Sư huynh, tạm thời đừng đánh thức chuông Tỉnh Thế, cho ta chút thời gian để ta thử xem có thể trấn an tâm ma của Đoan Mộc Vô Cầu không."

"Đệ à! Đối với ma đầu mà mềm lòng là tổn hại đến người khác đấy!" Chưởng môn đau lòng truyền âm.

Lạc Nhàn Vân: "Ta không mềm lòng, nếu không thể trấn an tâm ma của Đoan Mộc Vô Cầu, ta sẽ câu giờ để kích hoạt chuông Tỉnh Thế. Nhưng ta không thể chưa thử mà phán tử hình hắn ngay được."

"Hơn nữa Tống Quy đang trong tay hắn, dù có kích hoạt chuông Tỉnh Thế kịp thời, Tống Quy chắc chắn sẽ chết."

"Sư huynh, Tống Quy đã chịu nhiều đau khổ khi nằm vùng trong Ma đạo, chúng ta không thể nhìn cậu ấy chết mà không thử cứu."

Lời của Lạc Nhàn Vân khiến chưởng môn Bắc Thần phái mềm lòng.

Ông cũng thương Tống Quy lắm chứ!

Đoan Mộc Vô Cầu nhìn hai người mà cười khẩy, khóe miệng nhếch lên nhưng mắt thì không chút cảm xúc.

Một nụ cười lạnh lùng, vô cảm.

"Các ngươi đang âm mưu đối phó bản tôn." Giọng Đoan Mộc Vô Cầu lạnh tanh, "Lúc đầu bản tôn đã biết các ngươi truyền âm, nhưng bản tôn kính trọng Lạc Nhàn Vân, biết rằng bàn tán sau lưng người khác là bản năng của con người, bản tôn có thể không để ý. Nhưng giờ các ngươi vẫn dám bày mưu trước mặt bản tôn, có phải xem thường bản tôn quá rồi không?"

Đoan Mộc Vô Cầu cực kỳ nhạy cảm với sự biến động của chân nguyên.

Hắn không biết chưởng môn Bắc Thần phái và Lạc Nhàn Vân đang nói gì, nhưng hai người liên tục truyền âm, sóng linh khí nhỏ bé khi truyền âm hắn đều cảm nhận được.

Đoan Mộc Vô Cầu chỉ vào chưởng môn Bắc Thần phái, quả quyết mà rằng: "Bản tôn cũng biết ngươi đang liên lạc với ai đó ở xa, định lấy bảo vật tiên gia gì để đối phó bản tôn à?"

"Bắc Thần phái đã tồn tại cả ngàn năm, có vài bảo bối trấn phái cũng là bình thường."

"Nhưng bảo vật mạnh đến đâu, cũng cần người còn sống sử dụng mới được."

Nói xong Đoan Mộc Vô Cầu tỏa ra khí thế hủy diệt đáng sợ.

Một bóng đen hình chữ nhật bao phủ cả chính điện Bắc Thần phái, chính điện ngập tràn ánh sáng bỗng chốc bị bóng tối che phủ.

Chưởng môn phát hiện ông không thể truyền âm nữa.

Đoan Mộc Vô Cầu cách ly chính điện với bên ngoài, chân nguyên và linh khí trong chính điện không thể điều động được.

Chưởng môn Bắc Thần phái và Tống Quy bị ghim chặt tại chỗ không thể di chuyển, cũng không thể thi triển bất kỳ thuật pháp nào.

Cao thủ canh giữ chuông Tỉnh Thế vẫn đang đợi tín hiệu của chưởng môn, nhưng chưởng môn giờ đây đã không thể truyền âm nữa.

Ma đạo không thiếu cao thủ, và bởi thủ đoạn của Ma đạo chẳng kiêng dè gì nên Ma tu cùng cấp độ có sức chiến đấu mạnh hơn tu sĩ Chính đạo rất nhiều.

Đoan Mộc Vô Cầu có thể thống nhất Ma đạo, sức chiến đấu của hắn không phải tu sĩ Đại Thừa bình thường có thể sánh kịp.

Chưởng môn Bắc Thần phái giờ mới nhận ra, Đoan Mộc Vô Cầu dám một mình đến Bắc Thần phái quả thật có vốn liếng để ngông cuồng!

Lúc này chỉ còn Lạc Nhàn Vân có thể di chuyển.

Đoan Mộc Vô Cầu nhìn Lạc Nhàn Vân, trong đôi mắt lạnh lùng có thêm một tia nhân tính.

Trong bóng tối, có một tia sáng chiếu lên người Lạc Nhàn Vân.

Điều này biểu thị rằng chỉ có Lạc Nhàn Vân mới có thể rời khỏi chính điện.

"Bản tôn nói là giữ lời, một lời đáng giá ngàn vàng, ngươi còn thời gian nửa nén nhang để chạy trốn." Đoan Mộc Vô Cầu nói với Lạc Nhàn Vân, "Khi hết thời gian bản tôn sẽ ra tay. Bản tôn sẽ không chủ động giết ngươi, nhưng cũng không nương tay vì ngươi. Nếu ngươi bị pháp lực của bản tôn đánh chết, bản tôn không chịu trách nhiệm đâu."

Hệ thống Cứu thế gấp gáp nói trong đầu Lạc Nhàn Vân: [Toi đời rồi tàn đời rồi hết cứu rồi! Giờ hôn môi cũng chưa chắc có tác dụng! Nhưng chủ nhân vẫn cứ thử xem sao, biết đâu lại có tác dụng?]

Lạc Nhàn Vân không để ý đến lời hệ thống mà nghiêm túc nói với Đoan Mộc Vô Cầu: "Ta sẽ không đi, ta sống chết cùng Bắc Thần phái."

"Thật đáng tiếc." Đoan Mộc Vô Cầu nói.

Dù nói vậy nhưng Đoan Mộc Vô Cầu vẫn chưa thu lại tia sáng chiếu lên Lạc Nhàn Vân.

Lạc Nhàn Vân không lo sợ, giọng bình tĩnh: "Đoan Mộc đạo hữu, ngươi và ta tuy gặp nhau chưa lâu nhưng rất hợp ý. Ta tin ngươi là người phân rõ ân oán, không vô cớ làm hại người khác. Ta muốn biết Tống Quy và Bắc Thần phái đã làm gì khiến ngươi quyết tâm đến vậy?"

"Con người sống trên đời, chết cũng chết phải chết cho rõ ràng."

Đoan Mộc Vô Cầu nhắm mắt, trong đầu hiện lên cảnh thung lũng điêu tàn, hắn không muốn nhắc lại cảnh ấy.

Nhưng lời của Lạc Nhàn Vân đã thuyết phục được hắn.

Tống Quy tùy ý thiêu rụi thung lũng của hắn, có lẽ từ trước giờ cũng chưa từng coi đó là nơi quan trọng.

Đoan Mộc Vô Cầu muốn Tống Quy chết rõ ràng, để anh ta biết mình vì sao mà chết, để Tống Quy hiểu rằng anh ta đã động đến thứ không nên động.

Đoan Mộc Vô Cầu nói: "Tống Quy hủy hoại tương lai của bản tôn."

Chưởng môn Bắc Thần phái không nhịn được nữa, ông phẫn nộ: "Muốn gán tội cho người khác thì thiếu gì lý do!"

Hủy hoại tương lai gì chứ? Chẳng phải đang gán cho Tống Quy một tội danh vô căn cứ sao?

Lạc Nhàn Vân vẫn bình tĩnh hỏi: "Tương lai của đạo hữu là gì?"

Đoan Mộc Vô Cầu không trả lời.

Đó là mong ước bé nhỏ của hắn, nếu chỉ có mình hắn và Lạc Nhàn Vân ở đây có lẽ hắn sẽ nói ra. Nhưng giờ có cả chưởng môn Bắc Thần phái và Tống Quy, Đoan Mộc Vô Cầu không muốn mở miệng.

Không trả lời cũng không sao, Lạc Nhàn Vân tiếp tục hỏi một cách có lớp có lang: "Đoan Mộc đạo hữu đã nói đó là chuyện tương lai, vậy đó có phải là chuyện đã xảy ra ở hiện tại không? Là việc mà Tống Quy đã làm rồi à?"

Câu hỏi này giúp Đoan Mộc Vô Cầu tỉnh táo hơn chút trước ảo cảnh của tâm ma.

Hệ thống Diệt thế từng nói với Đoan Mộc Vô Cầu rằng đây là trừng phạt "tiên đoán", là khi thấy người, sự việc, đồ vật liên quan đến tương lai sẽ "tức cảnh sinh tình", xuất hiện cảnh tượng trong tương lai.

Hắn nhớ lại rằng mình chỉ vừa mới xây dựng thung lũng xong.

Hệ thống Diệt thế xuất hiện trong ý thức của hắn khi hắn vừa đặt cần câu cá vào thung lũng.

Sau đó hắn lập tức lôi Tống Quy đến Bắc Thần phái, Tống Quy không có thời gian đốt thung lũng.

Thung lũng nhỏ của hắn vẫn còn đó.

Vẫn có thể cứu vãn được.

Hắn có thể trở lại thung lũng, bố trí lại trận pháp. Để khi hắn ra ngoài, không ai có thể xâm nhập được.

Nghĩ đến đây, trạng thái tinh thần của Đoan Mộc Vô Cầu ổn định lại.

Lạc Nhàn Vân thấy Đoan Mộc Vô Cầu tỏ ra bình tĩnh hơn, biết mình đã đoán đúng.

Nhân lúc Đoan Mộc Vô Cầu đang lấy lại tinh thần, y tiếp tục: "Vậy thì chuyện này thực sự không phải là chuyện xảy ra hiện tại mà là chuyện tương lai. Vì Tống Quy chưa gây ra đại họa, liệu có thể đừng kết tội cậu ấy vì những chuyện chưa xảy ra được không?"

Đoan Mộc Vô Cầu không phải là người thích lý luận, hắn đã cho Lạc Nhàn Vân thời gian nói chuyện chỉ vì nể mặt chiếc thuyền bay.

Nếu Lạc Nhàn Vân không lái thuyền bay vào đây, Đoan Mộc Vô Cầu còn chẳng thấy y.

"Vì anh ta sẽ làm chuyện đó trong tương lai, nên anh ta đáng chết ngay bây giờ." Đoan Mộc Vô Cầu nói.

Chưởng môn Bắc Thần phái tức đến mức ria mép cũng run.

May mà Đoan Mộc Vô Cầu đã trở lại bình thường, hắn liếc chưởng môn Bắc Thần phái một cái, tự cho rằng mình nói lời có lý: "Nhưng Tống Quy là kẻ phản bội Bắc Thần phái, không nên tính chuyện anh ta làm lên đầu Bắc Thần phái, vậy chỉ giết mình anh ta thôi."

Nói xong bóng đen trong chính điện biến mất, chưởng môn Bắc Thần phái có thể di chuyển trở lại.

Chưởng môn Bắc Thần phái lập tức muốn phát tín hiệu, kích hoạt chuông Tỉnh Thế.

Lạc Nhàn Vân vội nói: "Sư huynh đừng vội! Đừng làm chuyện khiến Đoan Mộc Vô Cầu tức giận cũng đừng làm điều khiến mình hối hận! Đoan Mộc đạo hữu là người nói lý, chúng ta có thể thương lượng với hắn, đừng vội gây chiến vì hiểu lầm một Đoan Mộc đạo hữu vốn rất dịu dàng, gây ra cuộc chiến không cần thiết."

Nghe câu "Đoan Mộc Vô Cầu vốn rất dịu dàng", tai Đoan Mộc Vô Cầu hơi giật giật, vành tai đỏ ửng.

Hắn thả cổ Tống Quy xuống, nhẹ nhàng vỗ đầu Tống Quy rồi nói một cách dịu dàng: "Bản tôn là người dịu dàng, sẽ không để ngươi chết quá đau đớn đâu."

Chưởng môn Bắc Thần phái không nhịn được mà đảo mắt.

Lạc Nhàn Vân nói tiếp: "Không chỉ vậy, Đoan Mộc đạo hữu còn là người rộng lượng, hiểu lý lẽ. Hắn vì một lần gặp gỡ mà chịu tha mạng cho ta, ắt sẽ để Tống Quy nói lời trăn trối."

"Người rộng lượng, hiểu lý lẽ" Đoan Mộc Vô Cầu đưa một ngón tay lên, chạm vào trán Tống Quy, giải trừ cấm ngôn của anh.

"Bản tôn rộng lượng, ngươi có thể nói lời trăn trối." Đoan Mộc Vô Cầu nói.

Lạc Nhàn Vân thở phào nhẹ nhõm, điên cuồng ra hiệu cho Tống Quy, ám chỉ anh phải tìm cách tự cứu mình.

Chỉ có một cơ hội để nói thôi!

Khi Đoan Mộc Vô Cầu muốn giết Tống Quy, anh đã muốn giải thích, bây giờ có cơ hội anh bèn nói ngay: "Tôn thượng, ta tuyệt đối không đốt thung lũng của ngài!"

Nghe xong Lạc Nhàn Vân cũng sững người.

Y không biết gì về thung lũng, không ngờ Tống Quy lại biết thật!

Đoan Mộc Vô Cầu cũng nói: "Quả nhiên ngươi biết thung lũng của bản tôn, quả nhiên ngươi muốn đến thung lũng của bản tôn!"

Tống Quy vội vàng: "Không chỉ ta biết, nhiều người khác cũng biết!"

"Còn ai biết nữa?!" Đoan Mộc Vô Cầu tức giận.

Ngôi nhà nhỏ trong lòng hắn, bị đám Ma đạo này chú ý từ khi nào?

Tống Quy: "Sau khi Tôn thượng giam Tiêu Hoành Trụ vào núi Thương Viêm, mọi người trong Tẩu Uyên Tông đều lo sợ, dù có quy phục Tôn thượng cũng lo Tôn thượng sẽ tùy hứng giết người theo cảm xúc."

"Người trong tông bắt đầu có ý đồ phản bội."

"Họ không dám theo dõi Tôn thượng nhưng có thể điều tra những nơi Tôn thượng từng đến."

"Dạo này Tôn thượng hay ra ngoài, còn đi bắt nhiều cá ở sông. Những người này tìm ra được huyết thống trực tiếp của những con cá đó, dùng thuật truy tung huyết thống lần ra nơi Tôn thượng đã mang những con cá đó về, truy ra thung lũng của Tôn thượng."

"Có người cho rằng Tôn thượng tu luyện quá nhanh, chắc chắn có tổn thương ngầm, xây thung lũng này là để dưỡng thương. Có thể nhân lúc Tôn thượng dưỡng thương ở thung lũng mà ám sát ngài."

Vì Đoan Mộc Vô Cầu giết Tiêu Hoành Trụ, Tống Quy luôn nghi ngờ Đoan Mộc Vô Cầu cũng là nội gián như anh, quan tâm đến an nguy của Đoan Mộc Vô Cầu, muốn âm thầm nhắc nhở hắn nên rất chú ý đến việc này.

"Ngươi đã đến thung lũng chưa?" Lạc Nhàn Vân hỏi.

Tống Quy lắc đầu: "Đệ tử biết vị trí thung lũng nhưng chưa từng đến đó."

Lạc Nhàn Vân lại hỏi: "Nếu có người nhân lúc Đoan Mộc đạo hữu không để ý mà làm gì đó ở thung lũng, ngươi có đến thung lũng không?"

Tống Quy suy nghĩ một lúc, dưới ánh mắt khuyến khích của Lạc Nhàn Vân, anh gật đầu: "Đệ tử sẽ đi xem họ đã làm gì, nếu thực sự nguy hiểm đến tính mạng Tôn thượng, với thân phận mà đệ tử đoán về Đoan Mộc Vô Cầu khi đó, chắc chắn sẽ đến xem xét, xác định thủ đoạn của đối phương rồi nhắc nhở hắn cẩn thận."

Khi Tống Quy nói xong, Lạc Nhàn Vân nghe thấy giọng nói của Hệ thống Cứu thế.

[Nhiệm vụ thứ nhất đã hoàn thành 60%, mong chủ nhân tiếp tục cố gắng, bảo vệ ngôi nhà nhỏ của Đoan Mộc Vô Cầu.]

Nhiệm vụ thứ nhất có ba yêu cầu, cứu Tống Quy, cứu Bắc Thần phái, bảo vệ ngôi nhà nhỏ của Đoan Mộc Vô Cầu.

Hiện tại đã hoàn thành được sáu phần, có vẻ Đoan Mộc Vô Cầu đã giảm ý định giết Bắc Thần phái và Tống Quy.

Lạc Nhàn Vân thở phào nhẹ nhõm, nói với Đoan Mộc Vô Cầu: "Đoan Mộc đạo hữu có khả năng tiên tri, tầm nhìn vượt xa chúng ta, có thể thấy tương lai, thật đáng khâm phục. Nhưng sức mạnh này lại bị người có ý đồ lợi dụng, gây chia rẽ giữa Đoan Mộc đạo hữu và Bắc Thần phái, kích động Đoan Mộc đạo hữu chống lại Chính đạo, đúng là kẻ tiểu nhân."

"Đoan Mộc đạo hữu, chúng ta không thể để những kẻ tiểu nhân này đạt được mục đích!"

Đoan Mộc Vô Cầu dưới sự khen ngợi liên tiếp của Lạc Nhàn Vân, lưng thẳng dần, cằm càng ngẩng cao.

Hắn hừ lạnh: "Thật đáng tiếc cho chúng, bản tôn đã biết trước, tuyệt đối không để chúng thành công."

Tống Quy: "......"

Chưởng môn Bắc Thần phái: "......"

Rõ ràng suýt chút nữa chúng đã thành công rồi.

Hai người thực sự muốn chửi Đoan Mộc Vô Cầu là đồ không não. Đây rõ là nhờ Tử Vi trưởng lão nhà họ thông minh tuyệt đỉnh, nhìn thấu mọi việc, kịp thời ngăn chặn một vụ thảm sát.

Chỉ có Lạc Nhàn Vân vẫn khen ngợi Đoan Mộc Vô Cầu như không thấy gì: "Đúng vậy, nhờ có Đoan Mộc đạo hữu phân rõ phải trái."

Y khen đến mức Đoan Mộc Vô Cầu vốn tự tin cũng cảm thấy hơi ngượng.

Đoan Mộc Vô Cầu miễn cưỡng nói: "Ngươi an ủi tâm ma của bản tôn, cũng có chút công lao."

Lạc Nhàn Vân quả nhiên là khắc tinh của Hệ thống Diệt thế!

Một vụ thảm sát đã được ngăn chặn.

Lạc Nhàn Vân tiến lên một bước: "Đoan Mộc đạo hữu, chúng ta phải nhanh chóng trở về thung lũng của ngươi, phòng ngừa có kẻ phá hoại."

"Có lý." Đoan Mộc Vô Cầu gật đầu.

Hắn chỉ vào Tống Quy, giải trừ phong ấn công lực trên người anh rồi bảo: "Tống Quy, ngươi theo bản tôn về Đào Nguyên Tông, nhận diện từng kẻ đã đến thung lũng của bản tôn."

Tống Quy dù sao cũng suýt bị Đoan Mộc Vô Cầu giết chết, không muốn theo hắn nữa.

Nhưng để đưa ngôi sao ma thất thường này rời khỏi Bắc Thần phái, Tống Quy đành phải đi theo hắn.

Đoan Mộc Vô Cầu ngồi trên thuyền bay của Lạc Nhàn Vân, nói với y: "Ngươi bị thương, lái thuyền bay chậm quá, để Tống Quy lái đi."

Có thuyền bay thoải mái thế này, tất nhiên Đoan Mộc Vô Cầu sẽ không tự bay nữa.

Hắn không chiếm thuyền bay của Lạc Nhàn Vân mà Lạc Nhàn Vân vốn phải đi theo hắn, nên tất nhiên phải dùng thuyền bay rồi.

Tống Quy và Lạc Nhàn Vân cùng một môn phái, chắc cũng biết lái thuyền bay của Bắc Thần phái.

Nhiều năm làm nội gián, Tống Quy đã quen nghe lệnh Ma tôn.

Anh gật đầu đáp: "Thuộc hạ tuân lệnh."

Vậy là ba người lên thuyền bay, Tống Quy thậm chí không dám nói nhiều với sư phụ, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn lại khiến Đoan Mộc Vô Cầu không chịu rời Bắc Thần phái.

Tống Quy không dám nói gì, nhưng Đoan Mộc Vô Cầu nhớ ra một chuyện.

Trước khi rời đi, hắn nói với chưởng môn Bắc Thần phái: "Bản tôn đã giao mạng sống của Tống Quy cho các ngươi, mạng của anh ta tất nhiên là của các ngươi, bản tôn sẽ không nuốt lời. Nhưng hiện tại anh ta chưa chết, các ngươi tạm thời không thể mở quà này ra. Đợi người chết rồi, bản tôn sẽ trả lại đầy đủ."

Chưởng môn Bắc Thần phái: "......"

Chiếc thuyền bay "vù" một cái rời khỏi Bắc Thần phái, sợ rằng nếu chạy chậm, Đoan Mộc Vô Cầu sẽ lại nói những lời gây hấn nữa.

--------

Tác giả: Chưởng môn Bắc Thần phái: Quen biết bao năm nay, giờ mới biết sư đệ ta có tài ăn nói, khả năng thao túng đỉnh vậy đấy.

Lạc Nhàn Vân: Chủ yếu là do không phát huy tài ăn nói thì phải dùng miệng hôn thật đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro