Chương 12: Nhiều cá quá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12: Nhiều cá quá

(truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad shunshunlilibiye)

Chiếc thuyền bay dần rời xa Bắc Thần phái, Tống Quy và Lạc Nhàn Vân cùng thở phào nhẹ nhõm.

Đoan Mộc Vô Cầu vẫn giữ vẻ mặt căng thẳng.

Điều hắn quan tâm không phải là sự tồn tại của Bắc Thần phái, mà là sự an toàn của thung lũng nhỏ của hắn.

Nếu thung lũng bị hủy, hắn sẽ cho Tống Quy và Bắc Thần phái chôn cùng.

Có người hủy nhà của hắn, hắn sẽ hủy lại nhà của đối phương. Một đền một, rất hợp lý.

Nếu Tống Quy và Lạc Nhàn Vân có thể bảo vệ thung lũng nhỏ của hắn...

Không, ngay cả khi thung lũng bị đốt, nếu họ có thể cứu những con cá, chim sẻ, chú chó Vượng Tài và cái ghế mây yêu thích của Vượng Tài trước khi lửa lan đến, hắn có thể coi đó là một phần ân tình.

Thung lũng có thể trang trí lại, nhà có thể xây lại, chỉ cần cứu những sinh vật này, Bắc Thần phái sẽ trở thành bạn của hắn. Ai dám động vào người, chó, chim, cá của Bắc Thần phái, hắn sẽ diệt môn kẻ đó.

Dù không ưa chưởng môn Bắc Thần phái, hắn cũng có thể miễn cưỡng để ông ta sống.

Ma tôn Đoan Mộc luôn là người công bằng, trong lòng hắn có tính toán riêng.

Đoan Mộc Vô Cầu đang tính toán trong đầu, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.

Lạc Nhàn Vân không biết Đoan Mộc Vô Cầu đang gặp khó khăn trong việc tính toán, thấy hắn trầm tư như vậy, lo lắng hắn vẫn chưa gỡ được nút thắt trong lòng liền nói: "Đoan Mộc đạo hữu đang lo lắng điều gì, có thể nói cho tại hạ biết, tại hạ sẵn sàng chia sẻ gánh nặng cùng đạo hữu."

Đoan Mộc Vô Cầu không muốn nói cho Lạc Nhàn Vân biết rằng hắn đang tính xem trong thung lũng có bao nhiêu sinh vật để tính món nợ ân tình với Bắc Thần phái, hắn tính mãi mà không ra con số chính xác.

Không phải là bản tôn tính không giỏi, mà là do những con cá đó sinh quá nhanh!

Nghĩ đến đây Đoan Mộc Vô Cầu có chút bực bội, lông mày nhíu chặt lại.

Lạc Nhàn Vân thấy vẻ mặt Đoan Mộc Vô Cầu càng tệ hơn, bèn bảo Tống Quy: "Tống Quy, tăng tốc độ. Ngoài ra đặt một cấm chế cách âm, ta có việc quan trọng cần bàn với Đoan Mộc đạo hữu."

Tống Quy tuân lệnh, để lại không gian cho Lạc Nhàn Vân và Đoan Mộc Vô Cầu.

Lạc Nhàn Vân nói: "Đoan Mộc đạo hữu, giờ chỉ có ta nghe thấy lời ngươi, có khó khăn gì cứ nói. Tuy pháp lực ta kém cỏi, trí tuệ không bằng ngươi, nhưng vẫn có thể đưa ra một vài gợi ý."

Đoan Mộc Vô Cầu có thể kể về nỗi khổ tâm ma cho Lạc Nhàn Vân, nhưng tuyệt đối không nói về việc tính toán khó khăn.

Hắn chỉ có thể lấp liếm: "Bản tôn lo lắng về thung lũng."

Lo lắng vì không thể tính được số lượng sinh vật trong thung lũng.

Lạc Nhàn Vân: "Đó là một chuyện rất quan trọng. Ta rất tò mò, Tống Quy chưa từng đến thung lũng, làm sao đạo hữu biết rằng thung lũng sẽ bị cậu ấy đốt trong tương lai? Ta có chút hiểu biết về thuật bói toán nhưng chưa từng cụ thể như vậy."

Chỉ cần không hỏi về việc tính toán là được.

Đoan Mộc Vô Cầu thở phào nhẹ nhõm, kể về việc Hệ thống Diệt thế đã tái cấu trúc, nâng cấp cho Lạc Nhàn Vân nghe.

Trong khi kể, Hệ thống Diệt thế lại phát ra cảnh báo, định trừng phạt Đoan Mộc Vô Cầu lần nữa.

Lần này Đoan Mộc Vô Cầu coi trọng hơn, hắn rất mong Hệ thống Diệt thế lại trừng phạt thêm.

Lần trừng phạt này cho hắn biết trước thung lũng sẽ bị phá hủy, có thể kịp thời ngăn chặn.

Lần trừng phạt tiếp theo biết đâu Hệ thống Diệt thế lại nhắc nhở hắn về một sự kiện tồi tệ nào đó trong tương lai, để hắn kịp thời loại bỏ nguy cơ.

Dù Hệ thống Diệt thế là "tâm ma xấu", Đoan Mộc Vô Cầu vẫn tìm ra cách hòa hợp với Hệ thống Diệt thế.

"Bản tôn giỏi nhất trong việc hòa hợp với tâm ma, dù là tốt hay xấu, bản tôn đều có thể thu phục. Bản tôn là người đứng đầu Ma đạo, tâm ma cũng có chữ 'ma', hòa nhập với Đào Nguyên Tông chỉ là vấn đề thời gian." Đoan Mộc Vô Cầu đắc ý nghĩ.

Nghe xong câu chuyện của Đoan Mộc Vô Cầu, Lạc Nhàn Vân rơi vào trầm tư.

Y bắt đầu nghi ngờ về thân phận của Hệ thống Diệt thế.

Lạc Nhàn Vân cho rằng Hệ thống Diệt thế và Hệ thống Cứu thế là hai mặt của một thực thể.

Bỏ qua những lời không đứng đắn của Hệ thống Cứu thế, bản chất của nó và Hệ thống Diệt thế là như nhau.

Cả hai đều có khả năng dự đoán tương lai, là những thực thể thần bí sinh ra để ứng phó với đại nạn.

Chỉ là Hệ thống Cứu thế một lòng muốn cứu thế giới, dù lời nói và nhiệm vụ có vẻ rất ngây thơ, nhưng bên trong nó đầy ắp yêu thương.

Hệ thống Cứu thế yêu thế giới này, không muốn sinh linh đồ thán, cố gắng dùng tình yêu để cảm hóa Đoan Mộc Vô Cầu.

Hệ thống Diệt thế lại đầy thù hận, mọi hành động của nó đều nhằm khiến Đoan Mộc Vô Cầu căm ghét thế giới này, hủy diệt cột trụ trời, kích hoạt đại kiếp sớm.

Đoan Mộc Vô Cầu quả thực là người ứng với đại kiếp, nhưng hắn chỉ là người mở cửa, mối nguy thực sự không phải là hắn.

Thế giới này, không phải chỉ cần ngăn Đoan Mộc Vô Cầu hủy cột trụ trời là có thể cứu được.

Lạc Nhàn Vân không thấy rõ con đường phía trước, nhưng y biết giúp Đoan Mộc Vô Cầu thoát khỏi sự kiểm soát của Hệ thống Diệt thế thực sự có thể trì hoãn thời gian đại kiếp.

Chỉ cần có thời gian, họ vẫn còn hy vọng.

Vậy nên so với đại kiếp, Đoan Mộc Vô Cầu có ưu tiên cao hơn.

Phải cứu thung lũng của Đoan Mộc Vô Cầu, bảo vệ trái tim hắn.

Lạc Nhàn Vân lại tập trung vào chuyện thung lũng bị hủy, bắt đầu suy nghĩ.

Dựa trên mô tả của Đoan Mộc Vô Cầu và Tống Quy, việc thung lũng cháy lớn có thể xảy ra trong tương lai gần, có lẽ không quá mười ngày.

Vì Tống Quy đã phát hiện có người đang ra tay với thung lũng.

Chuyện này có vẻ phức tạp, nhưng Lạc Nhàn Vân nhanh chóng tìm ra một điểm mấu chốt - tương lai mà Hệ thống Diệt thế cho Đoan Mộc Vô Cầu thấy là tương lai khi Đoan Mộc Vô Cầu không bị Hệ thống Diệt thế làm phiền, không đến Bắc Thần phái cầu cứu sẽ xảy ra.

Nói cách khác, chuyện này dù có hay không có Hệ thống Diệt thế cũng sẽ xảy ra.

Vậy thì loại bỏ Hệ thống Diệt thế mới khôi phục lại chuyện này được.

Lạc Nhàn Vân hỏi: "Nếu không bị tâm ma quấy rầy, đạo hữu sẽ làm gì?"

Đoan Mộc Vô Cầu nhớ lại lúc Hệ thống Diệt thế vừa mới liên kết với hắn, hắn đang làm gì.

"Lúc đó bản tôn đang thử cần câu mới và ghế mây ở thung lũng, xem còn gì cần cải thiện không." Đoan Mộc Vô Cầu nói.

"Đạo hữu nghĩ ra những điểm cần cải thiện thì bước tiếp theo sẽ làm gì?" Lạc Nhàn Vân dẫn dắt Đoan Mộc Vô Cầu nhớ lại.

Đoan Mộc Vô Cầu nói: "Khi ấy bản tôn nằm cạnh ao, phát hiện cá sinh nhanh quá, mới bắt về chưa được bao lâu đã đẻ mấy lứa rồi. Ao thì nhỏ, lại không phải ao tự nhiên, nếu cứ tiếp tục sinh chẳng mấy chốc ao sẽ đầy cá chết."

"Bản tôn có thể tách cá lớn cá bé ra, cho chúng ăn mỗi ngày, nhưng như vậy quá phiền phức, bản tôn không muốn mệt như vậy."

Đoan Mộc Vô Cầu định ngủ một giấc vài tháng, trước khi ngủ sẽ cho Vượng Tài một viên linh đan, thế thì trong một năm Vượng Tài có thể không cần ăn.

Chim trong rừng là của thung lũng, tự kiếm sâu mà ăn.

Chỉ có những con cá là do Đoan Mộc Vô Cầu mang về, nếu hắn không quan tâm, cá sẽ chết.

"Bản tôn cũng có thể mặc kệ chúng chết, đó là số phận của chúng. Nhưng bản tôn ngồi trước ao, rải vài mẩu bánh mì vào, chúng lại bơi đến, ngày nào cũng há miệng đòi ăn."

"Bản tôn nhắm mắt lại là thấy chúng quây quanh, miệng mở ra mở vào, nghĩ đến cảnh đó bản tôn liền khó ngủ, thật phiền phức."

Đoan Mộc Vô Cầu nói với vẻ mặt khó chịu.

Lạc Nhàn Vân nhìn hắn, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn.

Y chân thành nói: "Đoan Mộc đạo hữu thật là người có phẩm chất cao quý."

Ủa, bản tôn lại được khen sao? Tai Đoan Mộc Vô Cầu giật giật.

Bản tôn chỉ đang nói về mấy con cá phiền phức thôi, sao Lạc Nhàn Vân lại khen bản tôn?

Lạc Nhàn Vân đang nịnh bợ bản tôn chăng?

Bản tôn không thích nịnh bợ.

Đoan Mộc Vô Cầu không phải chưa từng được Ma tu nịnh bợ.

Những Ma tu đó vì mạng sống mà có thể nói ra những lời không biết xấu hổ.

Đoan Mộc Vô Cầu giết người, họ đứng sau reo hò, nói kẻ thù đáng chết, khen Đoan Mộc Vô Cầu uy nghiêm, pháp lực vô biên.

Lúc đầu Đoan Mộc Vô Cầu nghe khen thấy có chút không thoải mái nhưng vẫn vui.

Sau này khi những Ma tu đó gặp người mạnh hơn thì đầu quân luôn, đứng sau người đó chửi Đoan Mộc Vô Cầu bằng đủ loại lời nguyền rủa, Đoan Mộc Vô Cầu nghe mà tổn thương.

Dần dần hắn không còn tin những lời lẻo mép của Ma tu nữa.

Nhưng Lạc Nhàn Vân thì khác.

Lạc Nhàn Vân không nói lời sáo rỗng, mỗi lần khen đều có lý lẽ rõ ràng.

Đoan Mộc Vô Cầu vẫn đề phòng những lời nói khéo, nhưng trước mặt chưởng môn Bắc Thần phái Lạc Nhàn Vân vẫn khen hắn.

Theo kinh nghiệm của Đoan Mộc Vô Cầu, khi Ma tu tìm thấy đồng bọn có khả năng chiến đấu với hắn, những lời hay ý đẹp cũng bay đi theo chúng luôn.

Khi đó Lạc Nhàn Vân ở Bắc Thần phái, tình hình căng thẳng, Bắc Thần phái cũng có con bài chủ lực mà Lạc Nhàn Vân vẫn khen hắn, nên Đoan Mộc Vô Cầu tin.

Còn lần này, sao Lạc Nhàn Vân lại khen hắn?

Đoan Mộc Vô Cầu nghiêm mặt nói: "Chỉ là mấy con cá thôi, sao lại liên quan đến phẩm chất cao quý?"

Lạc Nhàn Vân chân thành đáp: "Đạo hữu cũng đã nói chỉ là mấy con cá thôi, vậy mà đạo hữu lại lo lắng cho chúng, điều đó cho thấy đạo hữu là người yêu quý sinh linh."

"Mấy con cá đó do đạo hữu bắt về, đạo hữu lo lắng cho chúng và cả thế hệ sau của chúng, chứng tỏ đạo hữu là người có trách nhiệm."

"Trong thung lũng không có người, chỉ có cá, chim, chó và các sinh vật chưa có trí tuệ, đạo hữu lo lắng cho sự sống chết của chúng, điều đó cho thấy đạo hữu có một trái tim yêu thương, đối xử công bằng với mọi vật, không tự cao tự đại, không coi thường những sinh vật nhỏ bé. Khiêm tốn và không kiêu ngạo, sao lại không phải phẩm chất cao quý?"

Đoan Mộc Vô Cầu nghe xong toàn thân thấy sảng khoái, cảm giác còn thoải mái hơn cả ăn tiên đan.

Trong mắt hắn, Lạc Nhàn Vân vốn đã có dung mạo tuấn tú, lúc này lại càng giống tiên trên trời.

Lạc Nhàn Vân vẫn chưa khen xong!

"Vân từng thấy trẻ con vô tâm xé xác côn trùng; từng thấy tu sĩ Chính đạo dùng hổ, gấu, voi làm mục tiêu tập luyện, giết chóc bừa bãi; từng thấy đệ tử nuôi rùa, chim, côn trùng rồi bỏ mặc chúng khi nhập định tu luyện, một năm sau những sinh vật đó đã chết."

"Vân thấy không đành lòng, nhưng cũng biết đó là chuyện bình thường, nếu ràng buộc quá nhiều sẽ khiến người ta phản cảm, có khi lại tạo ra thêm sát nghiệp."

"Chỉ có đạo hữu là người đầu tiên lo lắng vì mấy con cá mà không thể nhập định."

"Nếu ta nuôi một hồ cá, có lẽ cũng không nghĩ được những điều này."

"Nghe những lo lắng của đạo hữu, Vân tự thấy xấu hổ không bằng."

Những lời này khiến đầu óc Đoan Mộc Vô Cầu như muốn nổ tung.

Lời của Lạc Nhàn Vân có lý có tình, khiến Đoan Mộc Vô Cầu không thể hỏi câu "Ngươi nói thật không?".

Hắn chỉ có thể quay mặt đi, nhẹ nhàng niệm một câu chú làm gió mát, để cơn gió mát thổi vào mặt giảm bớt nhiệt độ trên má.

Đoan Mộc Vô Cầu không tiện hỏi, nhưng Hệ thống Cứu thế chẳng ngại.

[Chủ nhân, ngươi nói thật không? Ngươi thực sự nghĩ vậy hả?]

Lạc Nhàn Vân tự nhiên đáp: "Tất nhiên là thật lòng, lý do của ta đã rõ ràng rồi mà?"

Hệ thống Cứu thế truyền đến một đống ký tự loạn xạ, dường như đang sắp xếp ngôn từ.

Một lát sau, Hệ thống Cứu thế nói: [Hệ thống quyết định không ép chủ nhân hôn môi nữa, xin chủ nhân tự hoàn thành nhiệm vụ, có lẽ hiệu quả tốt hơn đề xuất của hệ thống.]

Lạc Nhàn Vân thấy Hệ thống Cứu thế hứa không nói những điều linh tinh nữa, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Suốt ngày trong đầu toàn hôn với chả môi, khiến y gặp Đoan Mộc Vô Cầu là nhìn chằm chằm vào miệng hắn, mất mặt quá!

Đoan Mộc Vô Cầu hạ nhiệt xong, dưới ánh mắt mong đợi của Lạc Nhàn Vân, tiếp tục nói: "Trước khi bị tâm ma quấy rầy, bản tôn đã nghĩ ra một cách."

"Bản tôn có thể bố trí một trận pháp dưới đáy ao rồi tìm một con sông, thông qua trận pháp để kết nối đáy ao và con sông."

"Như vậy nước trong ao sẽ được tái tạo. Nếu cá sinh sản quá nhiều, chúng sẽ tự bơi xuống đáy ra sông. Còn tôm tép trong sông cũng có thể vào ao, cung cấp thức ăn cho cá."

"Trận pháp chỉ cho phép những sinh vật to cỡ cá đi qua, sẽ không phá vỡ sự yên tĩnh của thung lũng."

Lạc Nhàn Vân nói: "Trận pháp này không mạnh nhưng yêu cầu cao, rất khó bố trí."

Đoan Mộc Vô Cầu gật đầu: "Bản tôn cũng không giỏi bố trí trận pháp tinh vi như vậy, định đi cướp một số bí kíp trận pháp về."

Lạc Nhàn Vân ép mình bỏ qua vấn đề nghiêm trọng là "Đoan Mộc Vô Cầu định đi đâu cướp bí kíp trận pháp": "Vậy chắc đạo hữu sẽ rời thung lũng một thời gian, có lẽ đối phương nhân cơ hội này mà lẻn vào thung lũng."

"Tống Quy thấy có người lén vào thung lũng, lo lắng cho đạo hữu nên cũng vào xem, sau đó lửa bùng lên..."

Nói đến đây Lạc Nhàn Vân chợt nảy ra ý tưởng, nói với Đoan Mộc Vô Cầu: "Ta biết rồi! Có người muốn ám sát đạo hữu, đã bố trí trận pháp trong thung lũng, hễ có người vào liền có thiên hỏa thiêu rụi."

"Tống Quy vào thung lũng, kích hoạt trận pháp, thung lũng và Tống Quy đã thay đạo hữu chịu kiếp nạn này!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro